Bởi vì tay phải bị thương, Kỷ Ức sợ đau cho nên không dám đụng đến cánh tay phải.
Lúc viết chữ tư thế cầm bút không thay đổi, chỉ là động tác có chút lúng túng, nâng lâu sẽ đau.
"Ai.."
Chờ đến học xong tiết tự học, Kỷ Ức mới buông lỏng bút, nhẹ nhàng đặt tay phải ở đầu gối.
Hứa Việt luôn ở lúc này đi vào phòng học, bình tĩnh liếc mắt nhìn cô một cái, không lên tiếng ngồi ở đó.
Kỷ Ức theo thói quen lấy bình giữ nhiệt trong ngăn kéo ra đưa cho cậu, tuy rằng vẫn luôn bị từ chối, nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ.
Hứa Việt híp híp mắt, thình lình cầm lấy bình giữ nhiệt của cô đặt xuống bàn.
Kỷ Ức cảm thấy không thể tưởng tượng: "Cậu cuối cùng cũng chịu tiếp nhận tớ."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt người bên cạnh đồng loạt nhìn về phía cô và Hứa Việt, trong ánh mắt tràn ngập hai chữ "nhiều chuyện".
"Tê.." Kỷ Ức ủ rũ vỗ vỗ cái trán.
Nhìn xem cô nói câu nói gì vậy?
"Tớ không có ý đó, tớ là nói cuối cùng cậu cũng chịu tiếp nhận đồ của tớ."
"Ha."
Người nào đó bên ngoài thực bình tĩnh, ai cũng không biết tay cậu cầm bình giữ nhiệt tăng thêm một phần sức lực.
Khi cúi đầu, khóe miệng cong cong.
Kỷ Ức giải thích không rõ, dứt khoát nhìn vào cửa sổ cào tường.
Bạn học lớp tám mơ hồ cảm nhận được hai đại "ôn thần" lớp này quan hệ trở nên rất vi diệu, lại phát hiện Kỷ Ức cũng không giống trong lời đồn.
Mỗi một bài tập cô đều sẽ hoàn thành đúng hạn, chữ viết cũng viết đến tinh tế xinh đẹp.
Mỗi tiết đều nghiêm túc viết bài, có khi bạn học trước sau bàn sẽ mượn tập cô để chép bài.
Giáo viên toán học cũng bắt đầu yêu thích bạn học lớp tám Kỷ Ức, đi học liền thích gọi tên cô trả lời câu hỏi, hơn nữa mỗi lần đều có thể trả lời đúng.
Trong giờ học toán, giáo viên dạy toán chỉ còn một vài phút là hết tiết học hôm nay.
Giáo viên toán học lão sư đứng ở trên bục giảng, liếc mắt một cái đảo qua tất cả học sinh trong phòng học.
Tuy rằng thành tích lớp tám dưới cùng, nhưng giáo viên yên lặng nhìn bọn họ chằm chằm như vậy còn không dám náo loạn, mỗi người đều ngồi nghiêm chỉnh, chờ giáo viên nói tiếp.
Trên mặt giáo viên toán học lộ ra tươi cười thân thiện, vỗ vỗ bảng đen nói: "Trước hết thầy muốn mời bạn học lên bục giảng viết công thức, có bạn nào tự nguyện giơ tay?"
"..."
Phòng học một mảnh yên tĩnh, dường như chỉ cần rớt cây kim trên mặt đất đều có thể nghe thấy.
Duy nhất chỉ có thanh âm Hứa Việt lật sách đặc biệt rõ ràng, nhưng thầy giáo không để tâm đến cậu ta.
Thiếu niên từ trước tới giờ luôn cao ngạo lại điềm tĩnh, tất cả mọi người biết cậu ta có bộ não thiên tài, nhưng tính tình tùy hứng, giáo viên gần như không để ý đến cậu.
Không ai giơ tay, trên mặt giáo viên toán học tươi cười dần dần biến mất, cuối cùng ánh mắt phóng tới trên người học sinh yêu thương nhất lớp tám.
Kỷ Ức rụt rụt cổ, thậm chí muốn lấy sách che chính mình lại.
Nếu là ngày thường cô đồng ý tạo hình tượng tốt ở trước mặt giáo viên, nhưng hiện tại tay phải bị thương, giơ tay cao viết chữ nhất định sẽ đau.
Cô sợ đau, cho nên không muốn đi.
Giáo viên toán học không vui, học sinh ngoan của ông hôm nay lại không ủng hộ ông..
Nhưng ông không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể cứng rắn chọn một bạn học.
Bạn học được kêu tên cúi mặt đứng lên.
Giáo viên toán học âm thầm thở dài, sau đó kêu tên: "Kỷ Ức."
Kỷ Ức cố hết sức giảm bớt tồn tại: "..."
Cô không thể không từ trong sách ngẩng đầu lên, đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên vai bị một bàn tay dùng sức đè lại.
Trước khi bị giáo viên thúc giục, Hứa Việt từ vị trí đứng lên, giọng điệu tùy hứng mở miệng: "Thầy giáo, em muốn viết công thức."
Cậu nói, cậu muốn viết.
Giáo viên toán học ngây ra một lúc, vội vàng cho người đi lên.
Hứa Việt chưa bao giờ chủ động trả lời câu hỏi ở bất kì tiết học nào của thầy toán, càng đừng nói lên bục giảng viết chữ..
Chuyện này truyền ra ngoài cậu có bao nhiêu mặt mũi nha.
"Công thức phương trình đường thẳng.."
"Công thức phương trình đường thẳng vuông góc.."
Giáo viên toán học đọc ra câu hỏi, Hứa Việt liền cầm phấn màu trắng viết ở bảng đen, viết xuống một loạt công thức hoàn chỉnh.
Nữ sinh bên cạnh lén nhìn đáp án của Hứa Việt, nhưng có chữ cái cô không thấy rõ, lén hỏi Hứa Việt.
Hứa Việt lại không cần chớp mắt liền có thể viết xong, dứt khoát xoay người bước xuống bục giảng.
Nữ sinh trên bục giảng xấu hổ đến mặt đỏ lên, làm sao cũng không viết được công thức.
Thầy toán vẫy vẫy tay kêu cô về chỗ ngồi đi.
Hứa Việt trở lại chỗ ngồi của mình, đầu nhỏ của Kỷ Ức liền nghiêng qua: "Hứa Việt, vừa rồi hai cậu ở trên bục giảng nói thầm cái gì vậy?"
"Không nói gì cả."
"Tớ rõ ràng nhìn thấy bạn ấy nói chuyện với cậu."
"Không nghe được."
Kỷ Ức cố gắng nhịn cười.
Lão đại đúng là lão đại, không thèm trả lời người khác đều đúng lý hợp tình như vậy, nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy có chút đắc ý là sao nhỉ?
Khi cô đang khoe khoang, chuông tan học vang lên.
Kỷ Ức nằm dài trên bàn học, vươn ngón tay chọc chọc cánh tay chàng trai ngồi cùng bàn: "Hứa Việt, vừa rồi vì giúp tớ nên cậu mới chủ động lên bảng sao?"
"Không phải."
"Đúng rồi, tớ cũng không tin."
Ngón tay cô gái lật mở quyển sách bên cạnh, trong mắt hiện lên tươi cười nghịch ngợm.
Hứa Việt nghĩ: Nhóc con này tuyệt đối mang thù.
* * *
Giữa trưa.
Kỷ Ức ở nhà ăn lấy cơm, bởi vì mâm đồ ăn tương đối lớn, cầm bằng một tay quá khó, nhưng không có cách nào, làm người bị thương cũng phải ăn cơm trưa.
Một tay cô cầm mâm đồ ăn đang định đi lên lầu hai, đi lên cầu thang bỗng nhiên bị người đụng phải cánh tay, đồ ăn trong mâm lung lay, rơi ra ngoài một phần.
Cùng lúc đó nghe được âm thanh mâm đồ ăn rơi xuống đất phát ra tiếng "Loảng xoảng.."
Kỷ Ức cầm chắc mâm đồ ăn của mình, quay đầu vừa thấy là Kỷ Tâm Phi mặt đầy hoang mang nhìn chằm chằm trên đất, mà bên chân cô đúng là mâm đồ ăn bị rớt đổ, bên trong cơm và thịt cá toàn bộ văng ra trên mặt đất.
Cảnh tượng này rất giống nữ chính và nữ phụ đánh nhau.
Kỷ Tâm Phi vẻ mặt đau khổ nhìn cô, dường như đối với tên "Đầu sỏ gây tội" là cô giận mà không dám nói gì.
Nhưng nữ sinh tóc ngắn bên cạnh Kỷ Tâm Phi lại không khách sáo đẩy cô một cái: "Ê, Kỷ Ức mày cố ý có phải không?"
Đột nhiên bị chụp mũ lên đầu mình như vậy, Kỷ Ức buồn bực trong lòng, bình tĩnh nói chuyện với họ: "Tôi đi ở phía trước, là các người tự mình đụng phải, liên quan gì tới tôi?"
Cô vô cùng rõ ràng vừa rồi là bị người khác đụng phải, mà không phải cô đụng vào người khác.
Nữ sinh tóc ngắn lại không chịu buông tha: "Ai cũng biết mày ghét Tâm Phi, hiện tại bị đuổi tới lớp tám còn không quên gây phiền phức cho Tâm Phi, Kỷ Ức mày sao lại ác độc như vậy?"
Kỷ Tâm Phi nhẹ kéo kéo nữ sinh tóc ngắn: "Tâm Nhiên, thôi bỏ đi."
Triệu Tâm Nhiên đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, có Kỷ Tâm Phi tin tưởng, cô ta càng can đảm thêm: "Kỷ Ức, hôm nay cần phải xin lỗi Tâm Phi."
Bạn học xung quanh xem diễn chỉ trỏ cô, Kỷ Ức nghe những lời nói chửi rủa, tất cả đều là nhằm vào cô.
Cô tranh luận, người khác cảm thấy cô đang cãi lại không cần biết lý lẽ.
Cô giải thích, người khác cho rằng cô đang nói dối.
Tóm lại tất cả mọi người tin tưởng Kỷ Tâm Phi, không có ai đứng về phía cô.
Kỷ Ức nâng cằm, đứng thẳng lưng, đúng lý hợp tình nói: "Là ai làm chuyện không đúng với lương tâm trong lòng chúng ta biết rõ ràng, thật là nhàm chán đến mức nào mới có thể sử dụng loại thủ đoạn xấu xa này để làm hư thanh danh của tôi."
Cô nhìn bộ dáng giả vờ ngây ngô của Kỷ Tâm Phi, không khỏi nhớ tới nữ chính trong truyện gốc cũng là nhân vật bạch liên hoa, nếu không có ánh sáng của nữ chính bám vào người, lại có nam chính bảo vệ cô, không biết sẽ bị nữ phụ chỉnh chết bao nhiêu lần.
(Bạch liên hoa: Ám chỉ những cô gái luôn tỏ ra mình trong sáng, ngây thơ, hiền lành, vô tội.
Ở đây Kỷ Ức đang mỉa mai Tâm Phi giả vờ làm bạch liên hoa)
Nhớ tới chính mình đang ở trong truyện lại cảm thấy buồn cười, lần đầu tiên đối đầu với Kỷ Tâm Phi:
"Kỷ Tâm Phi, hiện tại tôi đối với cậu không có bất kì ý kiến gì, càng không muốn tìm phiền phức cho cậu, hy vọng cậu cũng có thể quản tốt bạn của mình đừng làm phiền tôi."
Cô vẫn như cũ tin tưởng thế giới này thực hiền hòa, nhưng đối với những người ôm ấp ác ý, cô lại keo kiệt tươi cười.
Mọi người có mặt đều ngạc nhiên, mỗi lần Kỷ Ức giằng co với Kỷ Tâm Phi đều giống như chiến tranh thế giới bùng nổ, nháo đến gà bay chó sủa, lần này lại bình tĩnh cãi nhau, cũng không ồn ào lên.
Kỷ Ức nâng bước lên cầu thang.
Triệu Tâm Nhiên bỗng nhiên cảm thấy có một số việc thoát khỏi khống chế, nhất thời không tỉnh táo liền trực tiếp đi nắm lấy tay Kỷ Ức.
"A..
tê.."
"Loảng xoảng!"
Mâm đồ ăn của Kỷ Ức thật sự đổ vỡ.
Triệu Tâm Nhiên nắm lấy cánh tay đúng là tay phải của cô đang bị thương!
Kỷ Ức không chịu đau được, vươn tay đẩy Triệu Tâm Nhiên một cái.
Triệu Tâm Nhiên không cam lòng, tóm chặt Kỷ Ức.
Kỷ Ức vừa rồi chân đã bước hai bước lên bậc thang, hiện tại bị Triệu Tâm Nhiên kéo về phía sau một cái, cơ thể không có trọng tâm ngã xuống.
Tình huống nghìn cân treo sợi tóc cô dùng hết sức lực lấy chân câu vào lan can, vốn muốn mượn lực ổn định thân thể, bỗng nhiên lại rơi vào một cái ôm thoải mái.
Cô lại ngửi được hương bạc hà mát lạnh.
Hứa Việt kéo người vào trong lòng ngực, trước tiên vén ống tay áo cô lên, phát hiện băng vải đã có màu đỏ của máu.
Sắc mặt Hứa Việt đen lại không rõ.
Triệu Tâm Nhiên ngã trên đất hoàn toàn ngốc!
Vừa rồi Hứa Việt tóm lấy cô ta một chút cũng không lưu tình, thiếu chút nữa vặn gãy cánh tay cô ta, cuối cùng còn dùng sức mà đẩy cô ta nằm trên mặt đất.
Chờ Kỷ Ức đứng vững gót chân, Hứa Việt buông người ra.
Cậu xoay người nhìn Triệu Tâm Nhiên, đáy mắt đầy tức giận.
Vén ống tay áo lên đi về phía Triệu Tâm Nhiên: "Mày con mẹ nó.."
Kỷ Ức nháy mắt phản ứng kịp thời, tay trái đè lại Hứa Việt, ý muốn ngăn cản cậu có hành vi bạo lực.
Chờ Hứa Việt quay đầu lại, cô liền hạ thấp giọng: "Hứa Việt, tớ đau."
Ở trong mắt Hứa Việt, Kỷ Ức lại đang làm vẻ mặt vô cùng đáng thương với cậu, là cô nhóc mềm yếu không chịu nổi đau.
Cau mày, cậu vẫn chọn nắm lấy tay trái Kỷ Ức rời khỏi nhà ăn.
Nhìn bóng dáng hai người đã đi xa, Triệu Tâm Nhiên bỗng nhiên có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Hứa Việt trực tiếp đem người mang đến phòng y tế hỏi thầy giáo y tế lấy vài thứ, tự mình đổi thuốc cho cô.
"Kỷ An An có phải đầu óc cậu bị nước vào hay không? Bị ức hiếp thành như vậy còn dám ngăn cản ông đây đánh người?"
"Cậu không thể ở nơi công cộng đánh người, sẽ bị ghi tội!"
"..
Xuy."
Hứa Việt cười nhạt, chẳng hề để ý: "Ghi tội mà thôi, ông đây không sợ."
"Nhưng tớ không muốn cậu vì tớ phạm sai lầm."
Triệu Tâm Nhiên nhằm vào cô, cô sẽ dùng biện pháp khác lấy lại công bằng.
Nhưng không thể cho Hứa Việt đánh người, sẽ để lại nhược điểm.
Hứa Việt cười nhạo: "Ai nói là vì cậu."
Kỷ Ức há miệng thở, không tranh cãi với cậu.
Lần này xử lý miệng vết thương, Kỷ Ức không rơi một giọt nước mắt, cũng không kêu đau.
Khi tất cả mọi người không tin cô, lại chỉ có mỗi vai ác lão đại làm người sợ hãi kia ở thời điểm quan trọng đứng ra giúp cô.
Cô yên lặng mà nhìn Hứa Việt thành thạo xử lý miệng vết thương, trong lòng rất hụt hẫng.
"Hứa Việt, cậu có từng nghĩ tới tương lai cậu sẽ trở thành người như thế nào?"
Tác giả có lời muốn nói: Lơ đãng chọc trúng ngay điểm yếu của ai đó..
.