Sau Khi Xuyên Sách Trở Thành Gối Ôm Của Đại Lão




"Chủ tử."



Hai người họ biết rằng Tô Bích đã qua cơn phát độc, liền tiến lên hành lễ, giọng nói cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tô Bích khẽ ừ một tiếng, chậm rãi đứng dậy từ trên sập, nhìn thiếu nữ đang say giấc, rốt cuộc không nỡ quấy rầy.



Nhìn vào vết thương dữ tợn trên cổ Ninh Hi Hoa, sắc mặt Tô Bích thoáng hiện chút phức tạp.

Hắn tìm Hoài Xuyên để xin chút thuốc trị thương, cẩn thận bôi lên vết thương của nàng.

Động tác thuần thục, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng.

Sau đó, hắn cầm lấy mép áo choàng, khẽ đắp lên người thiếu nữ đang say ngủ.



Hoài Lưu đứng cạnh đó, cằm gần như không khép lại được.

Từ bao giờ chủ tử của hắn lại dịu dàng như vậy?




Ra khỏi gác mái, Tô Bích liền phân phó hai người đưa Ninh Hi Hoa an toàn trở về, rồi xoay người rời đi.

Dù Tô Bích không nói gì, nhưng Hoài Xuyên và Hoài Lưu vẫn không khỏi kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên họ thấy có người ở bên chủ tử sau khi độc phát mà không bị hề hấn gì, cũng là lần đầu tiên thấy chủ tử sau khi độc phát vẫn có thể an bình chìm vào giấc ngủ.



Dù là ai, dù dùng phương pháp gì, chỉ cần giúp chủ tử giảm bớt đau đớn khi độc phát, đều là ân nhân của toàn bộ Đông Cung.

Hơn nữa, nhìn thái độ của chủ tử, vị quận chúa này dường như không giống những người khác.



Hai người đợi bên ngoài gác mái cho đến khi quận chúa tỉnh dậy.

Thấy Ninh Hi Hoa tỉnh lại với vẻ bình thản, không nôn nóng, Hoài Xuyên và Hoài Lưu đều âm thầm nâng cao đánh giá về nàng.

Nàng gặp chuyện vững vàng, không kiêu ngạo, không nóng nảy, toàn thân toát lên phong thái của một quý nữ, thật sự không phải là loại bao cỏ như lời đồn bên ngoài.



Hoài Lưu bước lên, chắp tay thi lễ, “Quận chúa, đây là kim sang dược mà điện hạ phân phó ta giao cho ngài, là cống phẩm hoàng gia, hiệu quả vượt trội hơn nhiều lần so với các loại khác.”




Ninh Hi Hoa ra hiệu cho Tùng Y nhận lấy, nét mặt vẫn điềm đạm, nhẹ giọng nói lời cảm tạ, như thể đối phương chỉ đang đưa một chén trà nhỏ, chứ không phải là cống phẩm quý giá ngàn vàng khó cầu.



Nàng quay đầu nhìn ra cửa sổ, thầm đoán buổi tiệc trong tiền đình đã sớm tan.

Không biết Tùng Y đã giải thích thế nào về việc nàng vắng mặt suốt buổi tiệc.



Hoài Xuyên thấy Ninh Hi Hoa có vẻ đăm chiêu, liền giải thích: “Thuộc hạ đã bảo người báo cho tứ công chúa rằng quận chúa vì không khỏe nên đã về phủ trước.

Hoài Lưu cũng đã mang theo tỳ nữ của quận chúa về trước cùng với xe ngựa của vương phủ.

Không ai biết quận chúa vẫn còn ở đây.”



Ninh Hi Hoa khẽ nhướng mày, thật là kín kẽ không chút sơ hở.



Ngày thường đã đành, nhưng hôm nay trong buổi tiệc nàng đã gây chú ý, không biết bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo nàng.

Nếu đến khi tiệc tàn mà không thấy nàng xuất hiện, không có lời giải thích rõ ràng, thì nói nhẹ là vương phủ mất đi lễ tiết, còn nặng thì trong buổi yến hội đông đúc nam nữ như vậy, nàng lại mất tích không rõ, không biết sẽ bị người ta đồn thổi thế nào.



Nàng đang lo lắng sẽ trở thành chủ đề bàn tán, thì mọi việc đã được sắp xếp đâu vào đó, thậm chí xe ngựa của vương phủ cũng đã được đưa về trước.

Quả nhiên, không hổ là người Đông Cung.
Ninh Hi Hoa cùng Tùng Y ngồi trên chiếc xe ngựa mà Hoài Xuyên đã sắp xếp, lặng lẽ rời khỏi hậu đình của hơi viên, hướng về Ninh Vương phủ mà đi.

Chiếc xe ngựa bên ngoài trông rất đỗi bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu nào của gia tộc hay trang trí thừa thãi, nhưng bên trong lại đầy bất ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận