Sau Khi Xuyên Sách Trở Về Ta Mang Thai Đứa Nhỏ Của Bệ Hạ


Cửa xe mở ra, Thượng Cảnh An ngồi vào chỗ cũ.

Hắn ta áy náy cười nhìn Kỳ Trạch: “Ngại quá, hình như xe bị hỏng mất rồi.

Trước mắt chúng ta cứ ngồi chờ trong xe một lát đi, bên ngoài lạnh lắm, xe thuê mà tôi gọi chắc sẽ tới nhanh thôi.”
Kỳ Trạch không để ý tới hắn ta nữa, ánh mắt cậu dừng trên một bóng dáng đột nhiên xuất hiện ở hàng ghế phía sau.
Bóng người phía sau duỗi lên được một nửa cũng nhận ra Kỳ Trạch đang nhìn mình, người nọ vẫn giữ nguyên động tác nhìn sang hai bên, nhưng hàng ghế sau ngoại trừ mình thì quả thực không còn vật thể nào khác.
Cậu ta khá kinh ngạc nhìn Kỳ Trạch, chỉ chỉ vào mình như muốn hỏi “Cậu có thể nhìn thấy tôi à?”
Kỳ Trạch không trả lời, bởi vì Thượng Cảnh An vừa dịch lại gần hơn làm cậu phải giữ lấy vai đối phương, một tay lẳng lặng nhét hình tam giác màu vàng vào túi áo sơ mi hắn ta, sau đó hơi ngửa người ra sau né tránh, mặt mày vô cảm nhìn Thượng Cảnh An —— Lực chú ý của hắn ta không đặt trên những tiểu tiết nhỏ kia cho nên không phát hiện ra trên tay cậu vừa thiếu mất một món đồ chơi.

Thượng Cảnh An muốn tập kích hôn cậu một cái, sau khi bị né tránh, dường như hắn khá buồn bã liền chuyển ngay sang mode thổ lộ thâm tình.
Hắn ta nói vừa gặp cậu đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, tiếc là Kỳ Trạch quá lãnh đạm nên không biết phải tiếp cận thế nào.

Về sau hắn ta phát hiện trong danh sách học sinh của cậu mình đúng lúc có tên Kỳ Trạch, gần đây thầy còn ra tay giúp đỡ cậu, vì thế đã mặt dày xin xỏ một cơ hội được gặp mặt ở chung.

Mà trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Thượng Cảnh An đều mang tâm trạng vui buồn lẫn lộn, vui vì được thường xuyên gặp gỡ người mình thích, buồn vì thời gian chạm mặt không còn nhiều.

Hắn ta không muốn trói buộc tự do và tương lai của Kỳ Trạch nên chỉ có thể để cậu rời đi.

Nhưng rồi hắn ta vẫn không cam lòng buông bỏ, cho nên hôm nay muốn dùng một loại quan hệ khác để giữ chân cậu, cũng hy vọng Kỳ Trạch có thể đáp ứng.
Kỳ Trạch nghe mà tấm tắc không thôi, đây là lần đầu cậu chứng kiến có người ôm động cơ đen tối mà lại diễn xuất được sâu sắc và thâm tình đến thế.
Đúng là mở mang tầm mắt.
“Hừ, tôi nghe phải đến tám trăm lần rồi, vẫn là kịch bản này à?” Kỳ Trạch còn chưa trả lời Thượng Cảnh An tiếng nào thì giọng nói của người thứ ba đã vang lên trong xe, nghe qua rất trẻ trung, lại mang theo chút lười biếng sau khi tỉnh ngủ.
Sắc mặt Thượng Cảnh An nhanh chóng nứt toạc.
Hắn ta cứng ngắc nhìn xuống chìa khóa xe vẫn vững vàng cắm trong ổ, cửa sổ xe hãy còn đóng kín hoàn toàn.

Dọc đường đi hắn ta không dừng xe lần nào, hơn nữa trước khi dừng ở đây cũng đã kịp quan sát, nơi này không hề có bóng người qua lại, thế thì người kia lên xe từ bao giờ?

Hơn nữa giọng nói còn khá quen thuộc, chẳng lẽ có tay người cũ nào không biết điều tìm đến tận chung cư rồi trốn sẵn trên xe tạo bất ngờ cho hắn?
Thượng Cảnh An hít một hơi thật sâu cố gắng giữ bình tĩnh, đoạn quay xuống hàng ghế sau lạnh giọng chất vấn: “Cậu là ai? Tại sao lại trốn trong xe tôi?”
Hắn ta hạ quyết tâm, cho dù người đến là ai, chỉ cần khăng khăng giả vờ không quen biết là được.

Dù sao thanh danh của Thượng Cảnh An rất tốt, có vài ba đối tượng điên cuồng theo đuổi cũng là hợp lý, mà nhóc hồ ly này hắn ta đã nhắm suốt một tháng trời chưa ăn được vào miệng, chắc chắn không thể dễ dàng buông tay.
Người phía sau có lẽ đã bị ngữ khí lạnh nhạt của Thượng Cảnh An dọa sợ nên mất nửa ngày vẫn không nói tiếng nào.
Thượng Cảnh An mất kiên nhẫn lặp lại câu hỏi, sau đó lại nói: “… Còn không trả lời à? Xem ra tôi phải gọi cảnh sát thật rồi.”
Người phía sau hơi chần chừ dịch mông về trước, khuôn mặt cũng thuận tiện được đèn xe chiếu rọi.

Ngón tay tái nhợt của cậu ta chỉ vào mũi mình, khuôn mặt xám xịt cực kỳ ngạc nhiên: “Thượng Cảnh An, anh đang nói chuyện với tôi á?”
Thượng Cảnh An nhìn rõ đối phương xong thì biểu hiện y như nhìn thấy ma quỷ, mặt mày hắn ta xanh mét, hai mắt trợn to, cổ họng như bị ai nắm chặt không thể nói nổi một chữ —— Mà có lẽ đúng là hắn vừa nhìn thấy ma thật, nếu không người đáng ra đã chết từ một năm trước sao có thể ngồi ở đây nói chuyện?!
Kỳ Trạch dựa lưng vào cửa, yên lặng thu độ tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Bầu không khí ngột ngạt quỷ quái lan tràn trong khoang xe, Kỳ Trạch dựa lên cửa sổ xe nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài.

Mặc dù giờ phút này rất không thích hợp, nhưng cậu vẫn không khỏi nhớ đến Hạ Viễn Quân.
Nhớ lại một đêm nọ, người kia mang vẻ mặt đắc ý ẩn chứa chờ mong hỏi cậu, “Nếu em muốn lên trời ngắm sao, trẫm có thể đưa em đi, chỉ cần Tiểu Thất gọi trẫm một tiếng phu quân là được.”
Lúc ấy Kỳ Trạch cảm thấy quá xấu hổ nên không chịu.
Hiện giờ nghĩ lại, cậu hơi hơi hối hận rồi.

Lời tác giả:
Công: Trẫm cho phép em gọi bù, nhưng phải có tiền lời, ví dụ như vừa thị tẩm vừa gọi trẫm chẳng hạn.
Kỳ Trạch: … Em chỉ tùy tiện nhớ lại một chút thôi, bệ hạ kích động như thế làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận