Dưới tầng một có vài người mặc đồng phục đang phát tờ rơi, Kỳ Trạch vừa bước xuống đã bị hai cô gái chú ý, bọn họ vội vàng chạy đến trước mặt cậu nhét cho một tờ giấy.
“Anh trai, anh có hứng thú tham gia chương trình tuyển chọn tài năng không?”
“Không biết anh đã nghe danh chương trình《 Tạo tác âm thanh 》của giải trí Quang Mang chưa?”
“Chắc anh học bên Nhạc viện đúng không? Có muốn đến thử một lần không ạ? Không tốn bao nhiêu thời gian đâu.
”
Quang Mang? Đó không phải là công ty giải trí mà Kỳ Nhược Sam từng khoe khoang là được Kỳ Chấn Quốc mua cho mình đó sao? Địa điểm tổ chức còn ở ngay quảng trường, nghĩa là chương trình tuyển chọn tài năng này thật ra được tổ chức cho Kỳ Nhược Sam đang học bên Nhạc viện tham gia chứ gì?
Kỳ Trạch cảm ơn lời mời mọc của hai cô gái, nói rằng mình không có hứng thú.
Hai cô nhân viên đều tiếc nuối, hiển nhiên là cảm thấy người có vẻ ngoài xuất chúng như cậu mà không tham gia chương trình quả là phí phạm.
Trên đường đi ra khỏi trung tâm thương mại Kỳ Trạch mới muộn màng nhớ ra, khoảng thời gian trước, cũng chính vào buổi tối mà cậu uống say rồi xuyên sách đã bị người ta lừa ký tên tham gia một chương trình giải trí.
Hình như còn là chương trình hẹn hò thực tế?
Hẹn hò?!
Kỳ Trạch cạn lời mất một lúc, kéo kéo điện thoại lại không tìm thấy số điện thoại của tổ chương trình đâu cả, bèn nghĩ bụng chờ đến ngày người ta gọi điện thoại tới lần nữa thì cứ từ chối thẳng là được.
Lúc Kỳ Trạch trở lại phòng ngủ, phòng ký túc xá không một bóng người.
Có lẽ trước kia Kỳ Trạch sẽ thích bầu không khí yên tĩnh thế này, nhưng hiện giờ cậu lại hơi sợ hãi khung cảnh lặng ngắt chỉ đơn độc một mình.
Để tìm việc cho bớt chán, cậu lục tìm một quyển sổ trắng rồi bắt đầu ngồi viết lại một trong hai quyển sách chép tay mà Hạ Viễn Quân đã đưa —— Quyển còn lại có một mặt nội dung liên quan đến tu luyện, mặt sau lại toàn hình minh họa các tư thế ấy ấy, tóm lại là một quyển tâm pháp song tu, Kỳ Trạch tạm thời không muốn viết hay vẽ lại.
Viết được một nửa thì ngoài hành lang xuất hiện tiếng nói chuyện, sau đó là tiếng chìa khóa tra vào ổ, đám bạn cùng phòng cậu bước vào mà vẫn chưa kịp kết thúc đề tài đang nói chuyện phiếm.
“Tụi mày xem nè… “Hiện trường đọ sắc các tuyển thủ đến ghi danh chương trình Tuyển chọn tài năng”? Đẹp trai đến mức nào được chứ?”
“Ôi vãi?”
“Vãi thật! Chắc chắn là thực tập sinh công ty nào cố ý chạy ra cho người ta chụp ké ảnh rồi?”
“Chắc thế đấy, kiếm chút nhiệt độ trước khi debut, quy trình cơ bản mà…”
Vừa nói bọn họ vừa đi vào phòng ngủ, một người đóng cửa, một người tiếp tục xem điện thoại, một người liếc nhìn Kỳ Trạch đang ngồi viết lách trên chiếc bàn trong góc phòng.
Có lẽ vì dáng vẻ đối phương trông vừa quen vừa lạ, cậu ta không quá xác định bèn hỏi: “Kỳ Trạch?”
Kỳ Trạch đang hoàn toàn chìm đắm vào nội dung quyển sách nên không nghe thấy, cũng không đáp lại.
Bạn cùng phòng càng nhìn bóng lưng kia càng cảm thấy quen mắt, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì bèn giật điện thoại của Chu Đức lướt lại chủ đề vừa xem, bấm mở tấm ảnh rồi chỉ vào Kỳ Trạch, “Tụi mày, nhìn xem có phải hai người này là một không?”
“Đệt? Ai vậy? Sao lại có chìa khóa phòng chúng ta? Chẳng lẽ là thằng ranh Kỳ Trạch đưa?” Chu Đức mắng một tiếng, vốn hôm nay cậu ta bị tên trùm trường bắt nạt đã bực bội trong lòng, lúc này liền vén tay áo hùng hổ đi về hướng góc phòng, chuẩn bị lên giọng dạy đời người nọ vì tội tự ý xông vào phòng riêng nhà người ta.
Rốt cuộc Kỳ Trạch cũng bị tiếng hô hoán ồn ào của bọn họ kéo tỉnh, đành dừng bút cau mày nhìn Chu Đức đang hừng hực khí thế lao đến chỗ mình.
Yên lặng.
Yên lặng như một nấm mồ.
Chu Đức và hai người bạn còn lại đứng sựng như bị người ta điểm huyệt, thậm chí còn không dám thở.
Khó khăn lắm mới có người thở ra một hơi, hỏi Kỳ Trạch: “Này, cậu kia, cậu, hình như cậu đi nhầm phòng ngủ rồi hả?”
Dòng hồi tưởng về quyển sách bị cắt ngang, sắc mặt Kỳ Trạch rất không kiên nhẫn kèm với biểu cảm “mấy người bị khùng hả”, chỉ mở miệng giải thích một câu: “Tôi là Kỳ Trạch.
”
Mặt ba người còn lại gần như nứt toạc.
Kỳ Trạch? Không thể nào! Chuyện này không thể là sự thật! Tuyệt đối không thể!