“Tít —”
“Hệ thống đã khởi động.”
“Ký chủ, xin chào, chào mừng đến thế giới này. Bây giờ cô cần hoàn thành một nhiệm vụ, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể quay về thế giới cũ, nếu không sẽ bị thế giới này xóa bỏ.”
???
Trong đầu đột nhiên có thêm một thứ biết nói chuyện!!!
Sau khi làm rõ, tôi xoa cái mông bị té đau hỏi: “Vậy sao bây giờ mi mới xuất hiện? Tao đã đến được mấy ngày rồi.”
Khuôn mặt nhỏ của hệ thống đỏ lên: “Khụ khụ, tân thủ nhậm chức, đôi lúc sẽ có bug, cô hãy tha lỗi nhiều hơn.”
“...”
“Nhiệm vụ gì?” Tôi kéo trọng tâm câu chuyện quay về.
“Ngăn cản nhân vật phản diện hắc hóa, làm sạch linh hồn anh ta, khiến anh ta trở thành một người lương thiện chính trực.”
“...”
“Vậy chi bằng mi giết tao luôn đi.” Tôi không có chút khách khí nào mà nói.
Nói đùa à, đây là việc tôi có thể ngăn cản được à?
Bây giờ ngay cả tới gần anh ấy nửa bước, trái tim tôi cũng run lên.
“Ký chủ muốn quay về thế giới cũ không?”
“Không muốn lắm.” Dù sao bây giờ cũng khá giàu.
Hệ thống hơi nóng vội: “Nghĩ đến bố mẹ, bạn bè của cô đi, không nhìn thấy cô họ sẽ đau lòng lắm!”
“Bố mẹ chết rồi, không có bạn bè.”
Hệ thống: “...”
Đúng vậy, tôi còn thảm hơn cả Trần Tế Xuyên.
Năm tôi mười hai tuổi, bố mẹ đã gặp tai nạn giao thông qua đời, tôi cũng vào cô nhi viện.
Dù gì Trần Tế Xuyên cũng còn một ông bố giàu có.
Mà tôi thì không có gì cả.
Hệ thống: “Nhiệm vụ thành công, phần thưởng mười triệu tệ.”
“Ôi, việc này không phải do tiền bạc…”
Gì cơ?
Mười triệu à!!!
Sự phú quý đầy trời này cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi sao!!?
“Ký kết không?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Hệ thống: “...”
Chẳng mấy chốc trước mắt tôi xuất hiện một màn hình điện tử.
Số dư tài khoản. 8 tệ.
Năm giây trôi qua.
Số dư tài khoản: 8 tệ.
Tôi đếm ba lần.
Móa!
Là thật!
Tục ngữ có câu không vì năm đấu gạo mà khom lưng.
Tôi luôn ghi nhớ lời người xưa dạy bảo.
Nhưng lại chưa từng nói không vì mười triệu tệ mà khom lưng!
Đúng không? Q^Q
“Chấp nhận!” Hai mắt tôi tỏa sáng.
Hệ thống thở phào nhẹ nhõm: “Được, từ giờ trở đi, cô nhất định phải chinh phục nhân vật phản diện thành công trong vòng nửa năm, nếu không sẽ bị xóa bỏ.”
*
Nguyên nhân Trần Tế Xuyên hắc hóa có liên quan đến trải nghiệm khi còn bé của anh ấy. Mẹ mất sớm, bố không quan tâm anh ấy, không ai thật sự yêu thương, quan tâm anh ấy. Trong lòng anh ấy đã sớm dựng lên một tấm ngăn cách, người ngoài không có cách nào bước vào, bản thân anh ấy cũng bị vây nhốt.
Nhất định phải có người đến yêu anh ấy, sưởi ấm anh ấy, cảm hóa anh ấy.
Hệ thống hướng dẫn từng bước: “Cho nên ký chủ à, cô chính là thiên thần mà ông trời phái tới cứu vớt anh ta.”
Ôi, nó nói kiểu này, tôi đột nhiên thấy nhiệt huyết sôi trào, một cảm giác sứ mệnh ngoài tôi thì còn có ai nữa tự dưng sinh ra.
Hệ thống: “Ký chủ, bây giờ giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện là 90, khi chỉ số về 0 thì chinh phục thành công.”
Sao chưa gì đã 90 rồi?
Chẳng trách tới gần Trần Tế Xuyên là cảm thấy sát khí.
“Nếu chỉ số đạt tới 100, nhân vật phản diện hoàn toàn hắc hóa thì có nghĩa là nhiệm vụ thất bại.”
“Thời gian có hạn, nhiệm vụ nặng, xin ký chủ lập tức hành động.”
Thế là, tôi khiêng cái hộp thuốc hì hục đi đến phòng làm việc.
Trần Tế Xuyên đang làm việc, tôi đặt hộp thuốc lên bàn, lấy bông tăm và cồn ra, mềm giọng nói: “Cởi áo ra đi.”
Bước đầu tiên của chinh phục nhân vật phản diện là hỏi han ân cần, không để lại dấu vết nào mà bước vào cuộc sống, lại dính chặt lấy chậm rãi hòa tan trái tim lạnh lẽo của anh ấy, cuối cùng nói ngon nói ngọt lừa bắt lấy anh ấy!
Không khí ngưng đọng mấy giây.
Người đàn ông cao lớn rũ mí mắt xuống, lông mi thon dài cong lên phủ xuống một cái bóng trên khuôn mặt tinh xảo. Áo sơ mi trắng cắt may vừa người làm nổi bật lên dáng người thon dài cân xứng của người đàn ông, mang đến cho người ta cảm giác tràn đầy cấm dục.
Người đàn ông này thật sự là yêu tinh đó!
Không thể nói là hoàn toàn giống với “trai đẹp bước ra từ truyện tranh” mà tôi tưởng tượng, nhưng cũng thật sự giống như đúc.
Khiến tôi mở to mắt.
“Kẹo sữa, mời anh ăn.” Tôi lấy ra viên kẹo con thỏ từ trong túi, đưa tới trước mặt anh ấy.
Lúc không vui mà ăn kẹo con thỏ thì tâm trạng sẽ tốt lên.
Đôi mắt màu hổ phách của anh ấy nhìn chằm chằm vào viên kẹo, nhíu mày lại: “Ra ngoài.”
“Mẹ tôi nói ăn kẹo vào thì sẽ hết đau.” Tôi xích lại gần anh ấy, dỗ dành anh ấy như dỗ trẻ con.
“Tự lo cho mình cho tốt đi.” Anh ấy hơi nâng mí mắt lên, không cảm kích chút nào.”
“Nếu như xử lý chậm trễ thì vết thương sẽ nhiễm trùng.” Tôi cố gắng khiến giọng điệu dịu dàng nhã nhặn.
“Người xưa nói, thân thể là vốn liếng để làm cách mạng, chỉ có cơ thể tốt thì mới có thể làm việc tốt hơn đúng không?”
“Chúng ta là vợ chồng, anh bị thương, tôi đau lòng.” Tôi vô tội chớp chớp đôi mắt to mà nguyên chủ luôn lấy làm kiêu ngạo.
Bây giờ chiến lược chính là lấy nhu thắng cương.
Mà Trần Tế Xuyên thì giống như nghe được chuyện cười, giễu cợt nói: “Cô gả cho tôi có mục đích gì, tôi nghĩ trong lòng cô cũng biết rõ.”
Phải, vốn chỉ là thông gia thương nghiệp, nói chuyện tình cảm gì chứ.
“Đúng, chúng ta là thông gia thương nghiệp, không sai! Mặc dù không có cơ sở tình cảm, nhưng chúng ta đã kết hôn rồi, vậy thì phải có trách nhiệm với hôn nhân. Có thể trong lòng anh vẫn còn ánh trăng sáng yêu mà không có được, không sao, tôi sẽ không ầm ĩ, trời sinh tôi có tính chu đáo như vậy, anh không cần lo lắng.”
“...”
Trần Tế Xuyên nghe vậy thì nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc.
“Với lại nhà tôi và nhà anh còn hợp tác nhiều như vậy, nhìn nhau thấy ghét thì chi bằng trò chuyện vui vẻ, đối với việc làm ăn của hai nhà chúng ta chỉ có lợi chứ không có hại đúng không? Cũng đã đăng ký kết hôn rồi, quan hệ của hai chúng ta được pháp luật bảo vệ, “Luật Hôn nhân” quy định tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc tốt cho anh. Còn có dù sao anh cũng là cây ATM trong nửa đời sau của tôi… Ờm chỗ dựa trong nửa đời sau của tôi…” Tôi lảm nhảm nói bậy nói bạ.
Dứt lời, tôi lột vỏ kẹo ra đưa đến bên miệng anh ấy.
Cơ thể Trần Tế Xuyên cứng đờ, đưa tay nắm chặt cổ tay phải của tôi, giọng điệu nghiêm nghị: “Đừng chạm vào tôi…”
Một giây sau kẹo sữa được đưa vào miệng anh ấy.
Lòng bàn tay anh ấy cực kỳ nóng, nơi bị anh ấy nắm hơi nóng lên, tôi có chút hoảng hốt.
Anh ấy nhíu mày lại, đôi mắt đỏ bừng, mồ hôi mịn phủ kín trán, trông cực kỳ không thoải mái.
Tôi không tự chủ được mà muốn đưa tay kiểm tra trán anh ấy.
Anh ấy lùi lại, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm: “Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai.”
Hệ thống: “Ký chủ, giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện đã đạt tới 95.”
Tôi ngượng ngùng dời tay.
Chậc, chán quá.
Người này sao mềm cũng không được cứng cũng không xong vậy.
Được rồi được rồi, sau này nghĩ cách sau.
Nếu không đêm nay tôi không bị hệ thống xóa bỏ thì cũng sẽ bị anh ấy xóa bỏ.
*
Nửa đêm, tôi khát nước đi ra ngoài uống nước.
Đi ngang qua phòng dành cho khách, vừa muốn đi thì lại nghe được tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Chân dừng lại, đẩy cửa vào trong xem, Trần Tế Xuyên thậm chí ngay cả quần áo cũng không cởi mà đã lên giường.
Anh ấy bị bệnh sạch sẽ rất nặng.
Đi đến trước giường, đưa tay che lên trán anh ấy.
Nóng quá!
Tôi nhanh chóng đi lấy hộp thuốc vào, cúi người thì phát hiện ra trên áo sơ mi thuần trắng của anh ấy lại thấm ra vài mảng máu.
Nhìn sắc mặt tái nhợt không chút hồng hào của anh ấy, tôi có chút không thể hiểu được.
Vì sao người này lại bướng bỉnh như thế?
Tôi nhanh chóng dùng kéo cắt rách áo sơ mi, vết thương dữ tợn quả nhiên đã nhiễm trùng.
Tôi lập tức lấy tăm bông, cồn ra khử trùng cho anh ấy.
Trên lưng anh ấy không chỉ có vết thương mới mà còn có vết thương cũ.
Thậm chí vết thương mới còn bao trùm lên vết thương cũ, đan chéo chằng chịt, nhìn thôi cũng thấy đau.
Hơn hai mươi năm nay anh ấy sống như thế nào vậy?
Sao anh ấy có thể chịu đựng được đến bây giờ?
“Sao lại ngu xuẩn như vậy, không biết phản kháng sao?” Tôi hơi tiếc vì mài sắt không nên kim.
Làm trùm phản diện, không phải có nhiều thủ đoạn lắm sao, sao lại để bị đánh không không như vậy?
Có thể là cồn kích thích vết thương, anh ấy mơ hồ nói mớ.
Tôi giật mình, lực trên tay lập tức nhẹ đi không ít.
Nhanh chóng xử lý xong vết thương rồi ôm hộp thuốc về phòng.
Suy nghĩ một lúc, lại quay lại.
Trên người anh ấy còn mặc quần tây, quần áo cũng chưa được xử lý sạch sẽ.
Vải áo cấn khiến anh ấy nhíu mày, trông dáng vẻ có chút đáng thương.
Có cần giúp anh ấy không?
Ánh mắt lưỡng lự trên quần tây đen, tôi đã sống hơn hai mươi năm, ngay cả tay đàn ông còn chưa từng nắm, lần này phải cởi quần của đàn ông sao?
Ôi, giúp người thì nên giúp đến cùng.
Tôi từ từ nhắm hai mắt, đưa tay cởi thắt lưng của anh ấy.
Ai ngờ, cởi một hồi lâu mà cũng không cởi được khóa trên thắt lưng.
Một ánh mắt sắc bén rơi trên người tôi, mở mắt ra liền thấy một đôi mắt tĩnh mịch nhìn tôi chằm chằm không nhúc nhích, toàn thân tôi chấn động.
Tính cách và tướng mạo của người này thật sự hoàn toàn trái ngược nhau.
Bình thường thì giống như Diêm Vương mặt lạnh, nhưng lại có dáng vẻ tuấn tú.
Mặt mày đẹp đẽ, môi hồng răng trắng.
Xem xét tường tận, khi anh ấy nằm trên giường thì lại có chút cảm giác vỡ vụn, giống như thư sinh yếu đuối trong những bộ phim cũ xưa.
Tựa như chỉ cần hồ ly tinh xinh đẹp quyến rũ nhẹ nhàng vẫy tay, anh ấy sẽ không chút do dự mà nâng hai tay dâng hiến linh hồn.
Cửa sổ không đóng, gió đêm tràn vào.
Tôi định thần lại, phát hiện trong tay vẫn còn kéo thắt lưng của anh ấy.
Thoáng chốc, tôi thẹn đến mức mặt già đỏ bừng.
Tôi thừa nhận vừa rồi tôi thật sự bị cơ bụng rắn chắc của anh ấy làm cho hơi động lòng, nhưng anh ấy sẽ không cho rằng tôi muốn làm mấy việc không sạch sẽ với anh ấy chứ?
Tôi mở miệng muốn ngụy biện, không, muốn giải thích.
Lại bị anh ấy ngắt lời.
“Rốt cuộc cô là ai?”
Giọng nói anh ấy trầm thấp, mang theo vẻ khàn khàn mê hoặc lòng người.
Hơi thở của tôi chậm lại, bàn tay từ từ thu về.
Sức quan sát của Trần Tế Xuyên quả nhiên đáng kinh ngạc.
“Tôi là Nguyễn Hạ mà.” Nụ cười tôi cứng đờ.
Anh ấy yên lặng nhìn tôi, ánh mắt lóe lên tâm trạng khó nói nên lời.
Giằng co hồi lâu.
Anh ấy buông tay tôi ra, chậm rãi nhắm mắt lại.