Mặc dù Trần Tế Xuyên trẻ tuổi, nhưng trong giới anh ấy lại nổi tiếng là lòng dạ nham hiểm.
Người phụ nữ luống cuống, đẩy mạnh cô gái kia: “Ngây ra đó làm gì! Xin lỗi đi!”
Cô gái đó mới ồm ồm nói một câu “Xin lỗi”.
Sau khi trò khôi hài kết thúc, ánh mắt người xung quanh nhìn tôi đã có chút thay đổi.
“Nhìn thế nào cũng không giống tình cảm bất hòa như trên mạng nói, trông Trần Tế Xuyên này cưng chiều Nguyễn Hạ lắm mà.”
“Ôi, tin trên mạng nghe cho vui thôi, không xem là thật được đâu.”
“Đúng đó, còn nói là kết hôn thương nghiệp không có tình cảm nữa chứ.”
“Nói không chừng là diễn đó.”
…
“Cảm ơn anh.” Tôi nhìn xe cộ như nước ngoài cửa sổ, nói lời cảm ơn anh ấy.
Người đàn ông bên cạnh “Ừm” một tiếng.
Ít nhiều có chút qua loa, tôi bĩu môi.
“Sao mấy ngày nay không về nhà?”
Vừa nói ra lời này, tôi hận không thể cầm băng keo dán miệng mình lại.
Giọng điệu này cứ giống như oán phụ nơi phòng ngủ chất vấn người chồng ăn chơi đàng điếm bên ngoài vì sao không về nhà.
“Khụ khụ, không phải, tôi muốn nói là, hôm đó tôi thật sự không phải vì muốn giúp Giang Thần mới ngăn cản anh đến công ty.”
“Tôi với Giang Thần không có chút quan hệ nào cả.”
“Với lại dã tâm anh ta bừng bừng, anh đề phòng anh ta nhiều thêm một chút.”
Trần Tế Xuyên hoàn toàn hắc hóa sau khi Giang Thần cướp quyền, sau khi hắc hóa, Trần Tế Xuyên nổ súng bắn chết Giang Thiên Minh, đồng thời làm nổ tung nhà cũ của nhà họ Giang, nhảy xuống biển tự sát khi cảnh sát truy bắt.
Tôi có chút không nỡ để anh ấy rơi vào kết cục này.
“Cho nên, anh nhất định phải cố gắng giữ vững vị trí Chủ tịch này, biết chưa?” Tôi nghiêm túc nói.
Anh ấy liếc tôi một cái, cười nhạt, trong lời này ẩn chứa ý trào phúng: “Làm sao, cô không muốn 10% cổ phần của Giang thị nữa à?”
Trong lòng tôi kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Hôm qua Nguyễn Gia Diệu gọi điện thoại cho tôi, tôi mới biết được việc ông ta gả nguyên chủ cho Trần Tế Xuyên chính là một âm mưu.
Nguyễn Gia Diệu và Giang Thần lại liên thủ với nhau, lấy cớ hợp tác mà gả nguyên chủ cho Trần Tế Xuyên, lại dụ dỗ nguyên chủ đánh cắp cơ mật của công ty Trần Tế Xuyên. Sau khi xong chuyện, Giang Thần đồng ý cho nhà họ Nguyễn 10% cổ phần.
Anh ấy chậm rãi che giấu ý cười lạnh lùng bên môi, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lẽo: “Nguyễn Hạ, tôi ghét nhất là lừa dối.”
Trong xe rơi vào sự im lặng vô tận.
Lý trí nói cho tôi biết, lúc này nên bo bo giữ mình, nhanh chóng tỏ rõ lập trường.
Tim tôi đập như trống, phá vỡ bầu không khí khiến người ta hít thở không thông này: “Tôi đã từ chối bố tôi rồi, sau này cũng sẽ không lấy bất cứ bí mật nào của công ty anh để trao đổi đâu.”
Sợ anh ấy không tin, tôi duỗi ba ngón tay ra: “Anh tin tưởng tôi đi, lừa anh sẽ không được kết cục tốt.”
Đèn xanh sáng lên, xe hòa vào dòng xe chạy một cách ổn định.
Anh ấy nhìn về phía ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh lùng: “Vì sao?”
“Bởi vì tôi muốn anh vui.”
“...”
Lại rơi vào im lặng.
Anh ấy quay đầu nhìn kỹ tôi thật lâu, ánh mắt lóe lên một tia sáng cố chấp, giống như thở dài mà nói khẽ: “Vậy thì cô dù thế nào cũng đừng làm tôi thất vọng.”
*
“Thanh Vân Chí” chính thức công bố nam nữ diễn viên chính, cư dân mạng đều vỗ tay khen tốt.
Thậm chí còn có một làn sóng anti fan lớn bình luận trên tài khoản mạng xã hội của tôi nói đáng đời không được làm nữ chính.
Tôi tắt máy tính bảng, cầm khăn đi đến phòng tập thể thao ở tầng ba chuẩn bị tập thể dục, chị Hoa bảo tôi giảm hai ký rưỡi trong vòng một tuần.
Biệt thự này không chỉ có phòng tập thể thao mà còn có rạp chiếu phim.
Không thể không nói, Trần Tế Xuyên là người biết hưởng thụ.
Đẩy cửa ra đã nhìn thấy Trần Tế Xuyên đang nâng tạ, trước đó tôi đã đến rất nhiều lần nhưng chưa từng thấy anh ấy: “Sao anh lại ở đây?”
Nghe thấy lời tôi nói, động tác của anh ấy thậm chí còn không dừng lại chút nào.
“...”
Cũng phải.
Đây là địa bàn của người ta, đương nhiên người ta muốn đi đâu thì đi.
Tôi lúng túng sờ mũi, vắt khăn mặt lên cổ, mở máy chạy bộ ra bắt đầu chạy bộ.
Từ sau tối hôm đó, bầu không khí giữa hai người chúng tôi trở nên hơi kỳ lạ.
Không nói là tốt, cũng không nói là hỏng.
Chỉ là rất ôn hòa.
Cảm giác xa cách trên người Trần Tế Xuyên đã có chút yếu đi.
Mấy ngày gần đây lại không hay chạm mặt, nhưng thím Lưu ngày nào cũng báo cáo với tôi —
Buổi sáng cậu chủ ra ngoài lúc mấy giờ, buổi tối mấy giờ về. Bữa sáng ăn gì, bữa tối sẽ không về ăn cơm vân vân.
E là thím ấy cũng nhìn ra được vợ chồng chúng tôi bằng mặt không bằng lòng, tận dụng mọi thứ truyền thụ cho tôi rất nhiều thuật quản lý chồng, nhắc cho tôi biết rất nhiều điểm chú ý, nếu không sẽ bị người phụ nữ khác nhân cơ hội nhảy vào.
Lời thím Lưu nói đột nhiên hiện lên trong đầu tôi — Nếu muốn tóm lấy trái tim đàn ông thì trước tiên phải tóm lấy dạ dày của anh ấy.
“Anh có ở nhà ăn cơm tối không? Thím Lưu nói anh thích ăn sườn xào chua ngọt nhất, một lát nữa tôi làm cho anh nhé?”
Tôi nở nụ cười lộ tám cái răng, coi như cảm ơn anh ấy lần trước ở bữa tiệc anh ấy đã giải vây cho tôi.
Người đàn ông đối diện do dự phút chốc, lại nhẹ nhàng gật đầu một cách khó thấy.
Ồ wow.
Hy vọng anh ấy có thể nể tình tôi nấu cơm cho anh ấy mà hạ chỉ số hắc hóa xuống.
Mười triệu tệ lận đó!
Một tiếng sau.
Trần Tế Xuyên nhìn sườn xào chua ngọt bốc hơi nóng, cụp mắt hững hờ hỏi: “Cô muốn cái gì?”
“...”
Thì ra trong mắt anh ấy, nếu có ai tốt với anh ấy thì chắc chắn là có yêu cầu.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, trùm phản diện này cũng rất đáng thương.
“Cái gì cũng được sao?” Tôi tò mò hỏi.
Anh ấy im lặng hồi lâu rồi gật đầu.
“Nhà xe tiền tài tôi đều không cần!” Tôi đưa ngón trỏ ra lắc lắc trước mặt anh ấy.
“Anh biết đó, tôi chỉ cần anh vui vẻ thôi.” Giảm chỉ số hắc hóa xuống, trở thành thanh niên năm tốt của thời đại mới.
“...”
Thím Lưu ở bên cạnh nghe vậy thì lấy tay áo lau nước mắt, vẻ mặt cảm khái: “Đã nhiều năm như vậy, bên cạnh cậu chủ cuối cùng cũng có một người biết nóng biết lạnh. Không giống trước kia, hoàn toàn không có ai quan tâm đến sự sống chết của cậu chủ.”
“Nếu như có thêm một đứa trẻ thì tốt rồi…”
Tôi nói một câu không đầu không đuôi: “Một đứa sao mà đủ? Ít nhất cũng phải ba đến năm đứa.”
Vừa dứt lời, trên bàn ăn yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Bàn tay gắp thức ăn của Trần Tế Xuyên dừng lại, khóe miệng hơi co giật.
“Ồ! Mợ chủ ơi mợ nói thật chứ?” Vẻ mặt thím Lưu phấn khích mà xoa tay.
Sao vậy?
Trước đó xem tin tức, nhà giàu không phải đều lấy ba làm cơ sở sao?”
“Nếu như mợ bằng lòng sinh, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực chăm sóc giúp mợ.” Thím Lưu đặt canh bên tay tôi.
Tôi sinh?!
Không không không!!!
Thím hiểu lầm rồi!!!
Tôi mở to mắt, kinh ngạc đến mức không nói nên lời, lắc đầu như trống bỏi.
“Tôi biết mợ thẹn thùng, bọn tôi hiểu, hiểu hết mà.” Thím Lưu nháy mắt ra hiệu với tôi.
“...”
Hệ thống: “Ký chủ, chỉ số hắc hóa của nhân vật phản diện đã xuống tới 50.”
Hả?
Nhanh vậy?
Tôi hiểu rồi, cái tên này thích trẻ con.
Nếu không thì khi vừa nghe có mấy đứa con thì sao lại phấn khích như vậy.
Thím Lưu chu môi ra hiệu với tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là gắp miếng sườn vào trong chén anh ấy, mở miệng nói lời xã giao: “Mấy ngày nay anh cũng mệt gầy đi rồi, tôi thấy mà đau lòng, ăn nhiều một chút.”
Thím Lưu ở trong góc lặng lẽ giơ ngón tay cái với tôi.
Trần Tế Xuyên nhìn vào miếng sườn trong chén, không nói lời nào.
Không xong rồi, anh ấy có bệnh sạch sẽ!
“Á, tôi không cố ý đâu…”
Vào lúc tôi đang vô cùng kinh hoảng, anh ấy đã rất tự nhiên mà gắp miếng sườn lên bỏ vào miệng.
Thấy vẻ mặt anh ấy bình thường, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nói đến con cái là chỉ số hắc hóa của anh ấy đã giảm xuống, điều này chứng tỏ những bạn nhỏ hoạt bát đáng yêu không có tính công kích có thể sẽ chữa lành được cho anh ấy. Có thể kéo anh ấy đến những nơi như viện mồ côi, để bọn trẻ cảm hóa anh ấy.
Ừm, đó là một cách hay!
“Anh thích trẻ con không?” Tôi thành khẩn hỏi.
Tai của Trần Tế Xuyên lại hơi ửng đỏ.
“Cô thích à?” Anh ấy hỏi lại.
“Thích.” Đám nhóc mũm mĩm núc ních ai mà không thích chứ.
“Ừm.” Anh ngước mắt, đôi mắt tĩnh lặng phản chiếu ánh đèn trên đỉnh đầu, tràn ra chút ánh sáng.
Anh nhìn về phía món sườn trước mặt tôi, lại nhìn tôi.
“...”
Được rồi.
Phương pháp chính là cầu gì được nấy.
Tôi yên lặng cúi người gắp một miếng nữa cho anh ấy.