Mà ở Âm Phong Cốc, một chỗ trong sơn động có một hạt châu màu xanh biếc óng ánh tỏa sáng, ẩn ẩn linh khí tràn ra.
Dung Chân ẩn thân trong hạt châu này, từ trong lòng ngực móc ra công pháp Tiết Cảnh Lam cho nàng.
Tiết Cảnh Lam đối với đồ đệ cũng gọi là có trách nhiệm, công pháp tu hành của Dung Chân lúc trước đều là hắn tiêu tiền mua, nội dung công pháp cơ sở đơn giản, đối với tu luyện miêu tả chi tiết kỹ càng từ tỉ mỉ đến dong dài, phần lớn tu sĩ Tu chân giới phỏng chừng đều chướng mắt công pháp này, nhưng vừa lúc thích hợp với Dung Chân thiên phú tu luyện kém như vậy.
Cho nên nếu Tiết Cảnh Lam cho nàng công pháp nhất định là thích hợp với mình, Dung Chân tâm tình khẩn trương, đem quyển sách cũ này mở ra.
Lúc này, từ đầu ngón tay nàng thoát ra, trên sách vở chợt lóe qua một mạt ánh sáng màu đen nhập vào trong thư, Dung Chân không có phát hiện.
Sau khi mở sách, Dung Chân kinh ngạc phát hiện nội dung thế nhưng chuyển động, vô số sương mù màu đen lượn lờ, hình như đang ngưng tụ thành đồ án cùng văn tự.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới được xem như chân chính vào môn tu luyện, Dung Chân cũng đối quyển công pháp này thật chờ mong, nghĩ thầm không hổ là công pháp điển tịch của Tu chân giới.
Dung Chân cẩn thận xem một chút nội dung công pháp, nó giới thiệu một loại lực lượng hoàn toàn mới ở Tu chân giới, gọi là linh hồn chi lực, tu sĩ, linh thú có linh trí , thậm chí là ác quỷ ngục Cửu Uyên, lúc hành động đều sẽ tự động phóng thích lực lượng, mà loại lực lượng này khó có thể bắt giữ, thế nhưng cũng có thể dùng để tu luyện.
Linh căn quyết định nàng đời này đều không thể cùng ngũ hành bên trong mãnh liệt cộng minh phát sinh ra lực lượng truyền thống, Dung Chân nghĩ là Tiết Cảnh Lam không biết từ cái góc xó xỉnh nào tìm được quyển công pháp này, liền đưa cho nàng ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa.
Dung Chân cũng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng nàng vẫn là dựa theo nội dung trên công pháp bắt đầu thử.
Nàng không có chú ý tới vốn nên an an tĩnh tĩnh ngốc trong nội phủ nàng A Huyền đã biến mất không thấy.
Lúc này A Huyền, tất nhiên là đi tới quyển công pháp kia của Dung Chân, mấy ngày này lực lượng hắn tích tụ cũng đủ để hắn làm ra ảo thuật nhỏ như vậy.
Dung Chân khó có thể cùng A Huyền thần thức tương thông nhưng đi theo bên người nàng hắn có thể khôi phục lực lượng nhanh hơn, nhưng Dung Chân tu vi quá thấp, A Huyền vẫn là quyết định giúp nàng một phen.
Trên thực tế, A Huyền cũng không biết Dung Chân có thể cùng linh hồn chi lực sinh ra cộng minh hay không, bởi vì loại lực lượng này cực kỳ đặc thù, cho tới bây giờ, hình như cũng chỉ có hắn mới có thể khống chế được.
A Huyền giống Dung Chân đều ôm tâm thái ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, nhảy đến bên trong công pháp Dung Chân, dựa theo công pháp hắn tu luyện làm giả hệ thống tạo một quyển hoàn toàn mới cho Dung Chân.
Dung Chân đem thư tịch đặt ở trên đùi, dựa theo công pháp chỉ dẫn, nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ thế giới chung quanh.
Giai đoạn ban đầu nắm giữ linh hồn chi lực, có thể cảm nhận được sinh vật bên người, toàn bộ sinh vật có ý thức đều sẽ bị Dung Chân giám sát.
Nếu Dung Chân cái gì cũng không thấy, như vậy chứng tỏ nàng không có cách nào cùng loại lực lượng này cộng minh.
Sau khi Dung Chân nhập định, cảm giác chính mình tiến vào một thế giới huyền ảo, quanh mình hết thảy giống như cảnh hồng ngoại trong đêm tối, nàng có thể rõ ràng cảm giác được bên người quanh quẩn một đoàn sương mù màu đen —— đây là A Huyền.
Đoàn sương mù này ở trên đùi nàng, Dung Chân cảm thấy có chút nghi hoặc, lúc này A Huyền không phải nên ở trong nội phủ nàng sao?
Bất quá Đại Hắc miêu này luôn muốn làm theo ý mình, không biết chạy ra khi nào.
Dung Chân say mê với thế giới huyền diệu này, nàng không nghĩ quá nhiều, bắt đầu ở trong không gian hạt châu xanh biệc tìm tòi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.
net
Thực đáng tiếc chính là, nàng ở trong cái phòng này không phát hiện sinh vật khác.
Dung Chân quyết định mở rộng thần thức ra bên ngoài điều tra, đi xem Âm Phong Cốc có cái gì.
Không biết ở trạng thái như vậy đại gia hỏa trong nước kia sẽ là bộ dáng gì……
Dung Chân nghĩ như thế, ý thức đã phiêu ra không gian hạt châu xanh biếc, bay ra khỏi sơn động khô ráo.
Mùa đông Âm Phong Cốc hoang vắng, sinh vật không thấy đâu nữa, Dung Chân ở trên núi tìm kiếm một vòng, chỉ tìm được một ít hơi thở linh thú mỏng manh, đang ở ngủ đông.
Mà nhưng vào lúc này, nàng nghe được tiếng vang “Thịch thịch thịch”, nàng thay đổi thị giác, hướng hồ nước nhìn lại.
Chỉ thấy trên mặt nước vào đông, thế nhưng có bốn vầng ánh sáng, một cái là ánh sáng khổng lồ màu xám, hình thể cùng cổ điêu tương đương, mà ba cái khác ước chừng một người cao, phân ra ba màu trắng, lam, lục , tuy rằng ba ánh sáng này so cổ điêu nhỏ hơn nhiều nhưng lại càng cô đọng.
Trong nước khi nào có nhiều hơn ba sinh vật không rõ lai lịch?
Dung Chân trạng thái thăm dò linh hồn chi lực, vô pháp nhìn ra chủng tộc đối phương, nhưng nàng thực mau thông qua quan sát, nhìn ra ba ánh sáng nhỏ kia thuộc về tu sĩ.
Tu sĩ?
Dung Chân cực kỳ hoảng sợ, Âm Phong Cốc chỉ có nàng cùng Tiết Cảnh Lam, như thế nào còn có người ngoài?
Nàng cảnh giác mà quan sát hướng đi của cổ điêu và ba gã tu sĩ kia, thông qua nàng cẩn thận phân tích, nhìn xem bọn họ đến tột cùng đang làm gì.
Là cổ điêu đang đơn phương ẩu đả ba gã tu sĩ kia.
Dung Chân không biết kia ba gã tu sĩ từ đâu tới, muốn làm gì, nhưng phát sinh mạng người không tốt lắm, Âm Phong Cốc sẽ thật đen đủi.
Nàng quyết định đi ra ngoài xem thử.
Dung Chân hít sâu một hơi, thần thức quy về, thân mình như từ trên cao rơi xuống lảo đảo về phía trước.
Trang sách công pháp trong tay nàng khép lại, A Huyền không biết khi nào, đã ngồi xổm trên đùi nàng, đôi mắt kim sắc xán lạn sâu kín nhìn nàng.
A Huyền không biết Dung Chân có nắm giữ được công pháp hay không, tuy rằng hy vọng thực xa vời, nhưng hắn còn đang chờ đợi đáp án.
Kết quả Dung Chân thế nhưng một phen túm hắn lên, ôm hắn vào trong ngực, lẩm bẩm: “Cổ điêu đang công kích tu sĩ ở bên ngoài, A Huyền, chúng ta ra ngoài nhìn xem.
”
A Huyền vực dậy trong lòng ngực nàng, cái đuôi thon dài run run, ở nơi Dung Chân nhìn không tới, kim sắc trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc.
Dung Chân ở bên trong tiểu không gian hạt châu, thế nhưng ra tới bên ngoài hồ sâu điều tra tình huống, bậc năng lực tra xét này, nếu là tu sĩ bình thường, chỉ có Nguyên Anh chân nhân mới có thể làm được.
Xem ra, Dung Chân không chỉ có có thể cùng linh hồn chi lực sinh ra cộng minh, hơn nữa nàng cộng minh cường độ còn đặc biệt cao.
Dung Chân đương nhiên không biết mèo con trong lòng ngực này âm thầm suy nghĩ cái gì, nàng ôm nó, hấp tấp chạy ra ngoài, một đường chạy đến ngoài sơn động.
Sơn cốc vào đông, nước hồ sâu bị cuốn lên, cổ điêu bay đến không trung, mang theo vụn băng, há to miệng.
Dung Chân rõ ràng mà thấy được cự thú này miệng đầy răng nanh, nó quả nhiên ăn thịt người.
Mà ba vị tu sĩ bị cổ điêu bức đến vách núi đá thoạt nhìn đều cực kỳ trẻ tuổi, đặc biệt dũng cảm nhất là vị đang ngắn cản ở phía trước kia, mày kiếm mắt sáng, biểu tình kiên nghị, tu vi thoạt nhìn tối cao, đem hai vị đồng môn bảo hộ chặt chẽ sau người.
Tư Hàn không nghĩ tới, bọn họ một bước vào địa giới Âm Phong Cốc, cổ điêu này liền giống như điên từ hồ nước bay ra, đối bọn họ khởi xướng công kích.
Theo đạo lý, chỉ có bọn họ x·âm p·h·ạm lãnh địa cổ điêu, nó mới lựa chọn ra tay.
Tư Hàn nhận chức đại đệ tử Đan Tiêu Môn, thiên phú tốt nhất, tu vi tối cao, cho nên môn trung có nhiệm vụ gì, đều sẽ giao cho hắn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.
net
Đối với chuyện đến Âm Phong Cốc điều tra Thiên Lam Môn, Tư Hàn nguyên bản là phản đối, rốt cuộc nơi này trên danh nghĩa đã là của người khác, nhưng Hạ Tiêu chưởng môn khăng khăng yêu cầu hắn đi, hơn nữa nói cho Tư Hàn biết trong Âm Phong Cốc có cổ điêu hung ác, nếu hai vị tu sĩ Thiên Lam Môn gặp được phiền toái, hắn cũng có thể ra tay trợ giúp.
Lấy lý do như vậy khuyên bảo, Tư Hàn mới nhận thêm hai vị đồng môn nữa đêm khuya đến thăm Thiên Lam Môn, không ngờ gặp được chuyện ngoài ý muốn.
Cổ điêu tu vi thâm hậu, hắn địch không lại, Tư Hàn một mặt nỗ lực ngăn cản cổ điêu công kích, một mặt xoay đầu đối đồng môn cao giọng nói: “Sư đệ sư muội, ta ở phía trước đỉnh, dẫn lực chú ý của nó rời đi, bọn đệ rời trước đi.
”
“Tư Hàn sư huynh!” Nữ đệ tử phía sau hắn một bên kết pháp trận, một bên hoảng sợ nói, “Chúng ta ba người liên thủ, còn có thể ngăn cản một trận, bọn muội nếu rời đi, huynh làm sao bây giờ?”
“Nhưng cứ như vậy, chúng ta thế nào cũng phải táng thân cho cổ điêu!” Tư Hàn bất đắc dĩ than nhẹ.
Ai cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Cổ điêu tất nhiên lười nghe mấy tu sĩ này nói nhảm, nó giương cánh lên, phảng phất u ám che lấp mặt trời, tay nhọn đánh úp lại bọn họ.
Tư Hàn cau mày, trán chảy mồ hôi, hắn sắp không ngăn cản được thế công của cổ điêu.
Xem ra hắn hôm nay…… Thật muốn táng thân tại đây……
Nói đến cũng là báo ứng, sơn môn người khác, làm sao có thể tùy tiện xâm nhập.
Nhưng vào lúc này, phía chân trời một ánh sáng trắng hiện lên, nhưng tay sắc nhọn của cổ điêu đã xé rách trận pháp phòng ngự mà Tư Hàn kết ra, bay xuống dưới.
Đạo ánh sáng phía chân trời kia, chung quy đã chậm.
Tư Hàn đem hai vị đồng môn phía sau hướng đẩy ra xa, nhắm hai mắt lại, trong tay còn không ngừng mà phát ra pháp lực cuồn cuộn, ý đồ đánh lui cổ điêu.
Giữa đêm đen tuyệt vọng, một thanh âm thanh thúy vang lên.
“Dừng tay!” Dung Chân ôm A Huyền, từ trong sơn động nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra tới, cao giọng gọi cổ điêu.
Tư Hàn khóe miệng lộ ra một mạt cười khổ, cổ điêu tính tình dữ dằn, sao lại nghe mệnh lệnh tu sĩ được?
Nhưng kỳ tích phát sinh, nguyên bản cổ điêu có ý đồ công kích động tác ngừng lại, cánh thu hồi, rớt xuống mặt đất, quay đầu nhìn Dung Chân.
Dung Chân thở phào một hơi, cổ điêu này quả nhiên nghe lời.
A Huyền từ trong lòng ngực nàng nhảy xuống, đứng bên chân nàng, chậm rì rì mà hướng phía trước đi tới, trên mặt tuyết dẫm ra một chuỗi ấn hoa mai.
Lúc này, trưởng lão râu bạc trắng Đan Tiêu Môn đuổi tới, ông ta thấy hình ảnh một con cổ điêu thật lớn ngồi xổm trước mặt một nữ tu sĩ.
Thân hình cực đại của nó lúc này thoạt nhìn tựa như một con chó lớn, cái đuôi lông xù xù phía sau còn đối với nữ tu sĩ kia lắc lắc.
Dung Chân sờ sờ đầu cổ điêu, khen “Ngoan”, thanh âm giống dỗ tiểu hài tử.
Cổ điêu được nàng khích lệ, thực vui vẻ, co rụt lại phía sau nàng, nhưng mắt nhìn về phía mấy vị tu sĩ kia, vẫn là mang theo ý cảnh cáo.
Tất cả mọi người Đan Tiêu Môn không nghĩ tới, chỉ dựa một câu khiến cho cổ điêu trở nên dễ bảo vậy mà chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ ——còn vừa mới đột phá.
Cô nương này, hẳn là chính là đồ đệ của Tiết Cảnh Lam?
Dung Chân chưa thấy qua trường hợp lớn như vậy, ngoại trừ Tiết Cảnh Lam, lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Anh chân nhân, giờ còn có thể nhìn thấy nhiều tu sĩ Kim Đan như vậy.
Nhưng nàng cũng không thấy rụt rè, thong dong mà đi ra phía trước, đối diện với vài vị tu sĩ biểu tình kinh ngạc dịu dàng mà cười cười.
“Vài vị đạo hữu, đêm khuya tới Thiên Lam Môn ta có chuyện gì sao?” Dung Chân thanh âm hòa hoãn lâu dài, tiếng nói này tựa hồ có thể xua tan đi nỗi kinh sợ mới vừa rồi bị cổ điêu công kích của họ.