Dù có không muốn như thế nào thì ba ngày sau Vương Anh vẫn phải chấp nhận rời xa Trần Tư Niên để đi thử vai cho bộ phim mà chị Lưu đã giúp cậu chọn.
Ra khỏi cổng lớn nhà họ Trần, cậu lưu luyến quay đầu lại nhìn về phía phòng của ông xã nhà mình, mãi vẫn không chịu lên xe.
Chị Lưu ở bên cạnh khó hiểu nhìn cậu: "Em nhìn cái gì vậy? Mau đi thôi không lại trễ."
Dưới sự thúc giục của chị, cậu bước lên xe, sau đó chán nản mà vuốt mèo.
[Thống ơi, tiền của tao!] Cậu nói với hệ thống, hai tay vừa sờ vừa nhéo làm cho hệ thống giãy dụa kêu meo meo hai tiếng.
Hệ thống chán nản nhìn kí chủ nhà mình đáp lại: [Chỉ là không kiếm được tiền thôi mà, cậu cũng có mất gì đâu? Kí chủ, tôi phải nói cho cậu biết, chúng ta đang làm nhiệm vụ đó! Cậu hiểu không? Đang làm nhiệm vụ! Vậy nên nếu cậu ngày nào cũng chỉ ở trong nhà thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ được cơ chứ?]
Kí chủ à, cậu có tiền đồ chút đi có được không? Sao cậu có thể thực dụng như vậy chứ?
Nhưng Vương Anh không nghe thấy tiếng lòng của hệ thống.
Cậu rất thản nhiên mà đáp lại: [Vốn dĩ ban đầu tao cũng không định làm nhiệm vụ, là mày tự ép tao đó chứ.]
[Kí chủ!] Hệ thống ấm ức kêu một tiếng, âm thanh nghe có vẻ vô cùng đáng thương.
[Sao cậu có thể như vậy cơ chứ? Hơn nữa chúng ta chỉ nhiệm vụ thứ hai của cậu cũng đã coi như hoàn thành rồi, bây giờ chỉ cần cậu tìm cách để thoát khỏi công chính nữa là xong hết.
Đến lúc đó không những tiền thưởng hậu hĩnh, tôi cũng sẽ được gỡ bỏ trói buộc với cậu, cậu sẽ được tự do không tốt sao?]
Lời hệ thống nói làm cho Vương Anh không khỏi híp mắt lại, dường như nó sợ cậu thì phải? Vậy nên nó mới muốn cậu hoàn thành nhiệm vụ sớm để được giải thoát? Cơ mà cũng đúng, cậu lợi hại như vậy thì nó sợ cũng không lạ gì.
Còn nhớ trước đây, khi còn ở trong tổng bộ, ngay cả người quen cũng đều kiêng kị cậu, huống chi là một thứ hệ thống yếu xìu này.
Hệ thống còn không biết mình đang bị Vương Anh khinh bỉ.
Nó liên tục giương nanh, múa vuốt để tránh thoát bàn tay của cậu, thậm chí còn xù lông lên.
Thế nhưng cậu nhìn thấy nó như vậy thì lại cười to nói: "Xù lông lên nhìn vừa mắt hơn."
Chị Lưu ở đang lái xe nhìn cậu từ gương chiếu hậu, thấy cậu cười như vậy thì nói: "Thích mèo vậy à? Sao trước đây chị không thấy em thích nuôi mèo?"
"Là gần đây mới nuôi một con, khá giải trí." Cậu đáp lại.
Hệ thống nghe xong lại xù lông, cái câu "khá giải trí" của cậu là đang khinh bỉ nó phải không? Số phận của hệ thống như nó đúng thật là đáng thương mà.
Vương Anh thấy mèo đen tự dưng lại xù lông thì khó hiểu chọc chọc mặt lông của nó: "Sao lại xù lông nữa rồi?"
Thế nhưng hệ thống không trả lời.
Nó dỗi rồi nha!
Trên đường đi đến địa điểm casting cậu cùng chị Lưu câu được, câu không mà trò chuyện.
Nguyên chủ có vấn đề về diễn xuất, chị Lưu cũng biết chuyện này nên còn mở miệng trấn an: "Lát nữa em không cần quá căng thẳng, cứ làm như bình thường là được.
Được nhận thì may mắn, không được cũng không sao cả."
Vương Anh cũng gật đầu, có chút áy náy đáp: "Vâng, em sẽ cố gắng."
Một người chưa từng diễn xuất qua như cậu thì trình độ chắc cũng ngang ngửa với nguyên chủ, nên việc được nhận vai hẳn là không cao.
Cậu cũng đã thử lên mạng xem mấy video về diễn xuất, nhưng hình như không được khả thi lắm.
...
Không lâu sau, cậu cùng chị Lưu đã đến địa điểm casting.
Lúc này cũng đã có không ít người có mặt, đa số đang cúi đầu xem kịch bản.
Cũng có người đang ngồi xem điện thoại và nói chuyện phiếm, hoặc là quan sát những người xung quanh để xem mình sẽ gặp phải đối thủ mạnh hay không.
Đương nhiên đối tượng bị chú ý là những diễn viên có độ nhận diện nhất định.
Là một diễn viên tuyến mười tám không mấy ai nhớ mặt, Vương Anh nghĩ mình sẽ không bị ai chú ý đến.
Nhưng không! Ngay khi chị Lưu vừa rời đi một lúc thì đã có hai nam nhân nhỏ xinh, thanh tú đi về phía cậu.
"Ồ! Vương Mông, thằng em của cậu cũng ở đây nè." Hà Cẩn Ngôn mở miệng, trong giọng nói đầy sự châm chọc.
Vương Mông đã nhìn thấy Vương Anh ngay từ khi cậu vừa bước vào, nhưng ngoài mặt y vẫn giả bộ kinh ngạc: "Vương Anh, em cũng đến để thử vai sao?"
Cậu gật đầu xác nhận.
Một diễn viên đi đến địa điểm casting phim không thử vai chẳng lẽ đi xem bói à?
À không đúng! Thụ chính đến đây là để cổ vũ cho bạn thân mà nhỉ? Cậu nói sai mất rồi, tội lỗi ghê!
Nhận được cái gật đầu hờ hững của cậu, Vương Mông vẫn thân thiện như cũ hỏi: "Em đến thử vai nào vậy? Là Tiêu Đế Đô sao?"
Tiêu Đế Đô là nam phụ số bốn của bộ phim, đây là nhân vật mà bạn thân y hôm nay muốn giành lấy.
Y hỏi như vậy, ý đồ cũng là để cho Hà Cẩn Ngôn châm chọc cậu một phen.
Quả nhiên đúng như y nghĩ.
Y vừa dứt lời, bạn thân đã lên tiếng châm chọc: "Cậu mà cũng muốn nhân vật Tiêu Đế Đô? Không biết tự lượng sức mình sao?"
Vương Anh cứng người luôn rồi! Cái người này bị bệnh ảo tưởng hay sao vậy? Cậu còn chưa nói nhân vật mình thử vai thì đã nhảy vào cắn rồi là sao?
"Anh im đi! Tôi đến thử vai nam ba, không giành nhân vật đó của anh!"
Lời này vừa nói ra thì đối phương lại cười khinh nói: "Xem ra cậu còn không biết mình hơn tôi nghĩ, ngay cả nam ba mà cũng muốn giành."
Vương Mông cũng nói: "Nam ba có khá nhiều người tranh giành, em muốn lấy được vai diễn thì đúng là hơi khó."
Nào là hơi khó? Phải nói là rất khó! Nếu là y cũng sẽ không chọn nhân vật này.
Vương Anh xịt keo, cứng người, khóe miệng giật giật, lông mày nhíu lại, không biết nói gì! Hai người này kẻ xướng người hoạ, hoàn toàn không để cho người ta có cơ hội phản bác luôn!
Mắt thấy hai người còn muốn dây dưa, cậu nhìn đến người đại diện đã quay lại thì hai mắt sáng lên nói: "Xin lỗi, tôi phải đi rồi."
Nói xong thì đi về phía chị Lưu, không muốn ở lại cùng hai người kia một giây nào nữa..