Rời khỏi khách sạn, hai người đi trở về Nam Loan Hương.
Thực ra vừa nãy Việt Phỉ không được ăn no, khi về đến nhà cũng nhớ tới buổi tối Cố Nguy hình như cũng không có thời gian ăn cơm, vì thế cậu nhấc chân lên trước hỏi: “Hình như chiều nay anh cũng không ăn cơm? Tôi đi nấu mì, ăn cùng nhau không?”
Cuối cùng Cố Nguy cũng nhận ra mình đã quên cái gì khi dẫn người đến buổi tiệc hôm nay.
“Cậu đói bụng không? Tôi kêu Đường Duyệt mang chút đồ ăn tới đây.”
Việt Phỉ: “Không cần không cần đâu, tôi tự nấu cũng được, anh có muốn ăn cùng không?”
Việt Phỉ hỏi hắn hoàn toàn là vì phép lịch sự,nhưng khi vào tai Cố Nguy, nó lại biến thành Việt Phỉ hy vọng ăn tối cùng hắn.
“Được.” Cố Nguy rất tự giác đến nhà ăn ngồi xuống, chờ Việt Phỉ đi nấu mì.
Thấy thế, Việt Phỉ sờ sờ cái mũi, đành đi một mình vào phòng bếp.
Vẫn là mì trứng, không đến mười lăm phút đã xong xuôi.
Cố Nguy nhìn nước dùng gần như trong suốt, do dự một chút rồi mới cầm đũa gắp.
Dưới ánh đèn, hai người giống như gia đình thật sự, ở dưới một mái hiên, ăn cùng nhau một bữa cơm trên cùng một chiếc bàn.
Cùng lúc đó ở Nam Loan Hương vào ban đêm, Cố Nguy nhớ tới đêm đó đã từng ngửi được mùi tin tức tố của Omega.
Đã xác nhận được Việt Phỉ không phải Omega, vậy chỉ còn lại có một khả năng……
Đêm đó Việt Phỉ ở trong phòng sử dụng vật nào đó chứa tin tức tố của Omega.
“Cậu có biết vì sao tôi chỉ đồng ý kết hôn với Beta không?” Cố Nguy đột nhiên mở miệng nói.
Việt Phỉ ngước mắt lên: “Vì sao?”
“Tôi không thích ngửi thấy tin tức tố của Omega.” Cố Nguy đáp.
Vì vậy, không dùng mấy cái sản phẩm dùng để hấp dẫn Alpha như nước hoa, sữa tắm, dầu gội...!
“Ồ.”
Việt Phỉ hoàn toàn không biết Cố Nguy đang ám chỉ cái gì, chỉ nghĩ rằng hắn đang tìm đề tài để nói chuyện phiếm với mình.
Thật ra trong sách có tóm tắt qua về lý do Cố Nguy không thích tin tức tố của Omega.
Bởi vì bản thân hắn vừa ưu tú vừa có bối cảnh của Cố gia ở sau lưng, từ khi phân hoá thành Alpha, số lượng O được đưa tới trước mặt hắn nhiều không đếm xuể.
Mỗi ngày bị các loại tin tức tố ngọt nị quấy rối tình dục, Cố Nguy không sa đọa vào mấy Omega đó, ngược lại mắc phải chứng “Ophobia” mức độ nhẹ, khi ngửi thấy mùi của Omega sẽ có chút phản cảm.
Đương nhiên Cố Nguy sẽ không thẳng thắn nói với những người khác mình mắc “Ophobia”, chỉ thể hiện sự chán ghét Omega của mình ra ngoài.
Mà trong truyện gốc, Doãn Tân Thần là Omega mà hiếm lắm Cố Nguy không thấy phản cảm, bởi vì Doãn Tân Thần chưa từng có ý quyến rũ hắn.
“Anh không nói tôi cũng không biết chuyện này.” Việt Phỉ nói dối không chớp mắt.
Cố Nguy lại tưởng cậu hiểu ý mình ám chỉ, uống xong ngụm canh cuối cùng rồi buông đũa: “Bây giờ mới biết cũng không muộn.
Tôi ăn xong rồi, lên trước đây.”
Việt Phỉ gật đầu: “Ừ, ngủ ngon.”
Cố Nguy đứng dậy, đi được hai bước, mới đột nhiên nhớ tới nói: “…… Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Việt Phỉ đang thu dọn bát đĩa nghe thấy thế hơi bất ngờ, quay đầu nhìn lại, Cố Nguy đã đi lên tầng.
……
Ngày hôm sau, Việt Phỉ trở về trường học, tháng này là tháng thi giữa kỳ, các giáo viên bộ môn liên tục sắp xếp các ngày khảo sát, đây là lúc áp lực học tập Việt Phỉ nặng nề nhất.
Kết quả đợt thi đầu tiên đã được thông báo, Việt Phỉ nhìn thành tích của bản thân, cắn cắn tay, click mở khung chat với Đường Duyệt.
Việt Phỉ: Thư ký Đường, nghe nói anh thuộc top 2 sinh viên tốt nghiệp điểm cao ở trong nước?
Đường Duyệt nhanh nhẹn trả lời: Đúng vậy, cậu có việc gì à?
Việt Phỉ: 【 hình ảnh 】 có thể cứu chữa được không?
Đường Duyệt nhận lương từ Cố Nguy, mà Việt Phỉ lại biết bằng cấp của mình, chắc chắn là sếp nhà mình nói cho, vậy nên….
“Cố tổng, hình như cậu Việt hơi phiền lòng vì điểm thi giữa kỳ.”
Đường Duyệt đưa tới bảng điểm mà Việt Phỉ vừa gửi cho mình cho ông chủ xem qua.
Số màu đỏ to đùng: 58.
Cố Nguy: “Điểm tối đa là bao nhiêu?”
Đường Duyệt: “100……”
Cố Nguy: “……” Hắn chưa bao giờ thấy điểm số thấp như vậy.
Đường Duyệt biện hộ giúp Việt Phỉ: “Có thể hôm thi, cậu Việt có tâm trạng không tốt lắm....”
Cố Nguy chỉ vào bức họa 58 điểm: “Gác lại công việc trong tháng này trước, anh đi lo chuyện này đi.”
Thật ra có thể nhờ giáo viên dạy Việt Phỉ học bổ túc, nhưng Cố Nguy không muốn nhiều người biết đến kết quả tệ hại này.
Dù chỉ là bạn đời hợp tác, Cố Nguy cũng không thể chấp nhận đối phương có loại thành tích như vậy được.
Loại đề thi này không phải nhắm hai mắt cũng làm được 80, 90 điểm sao? Nhìn kỹ hơn chút thì sẽ được 100? Sao có thể thần kỳ có được thành tích kém như vậy?
Việt Phỉ hoàn toàn không biết bản thân bị cho vào nhóm đối tượng cần được tập trung giúp đỡ, đến khi Đường Duyệt đồng ý giúp mình học bổ túc vào lúc sau, cậu cũng yên tâm.
Sau khi tan học, Việt Phỉ trở lại nhà ở của Cố Nguy bên cạnh trường học, ăn uống no nê xong xuôi, cậu vừa chờ Đường Duyệt ở phòng học vừa xem video giảng bài trên mạng.
Trong video thầy giáo đang giảng Toán cao cấp, ngoài video Việt Phỉ nghệt ra như nghe tụng kinh.
Tuy rằng kiến thức căn bản của cậu hơi kém, nhưng trước kia chưa bao giờ cảm thấy đầu óc bản thân không được tốt lắm.
Chắc cậu là học sinh cá biệt của cá biệt?
Nghe thấy tiếng người ở ngoài cửa, đoán là Đường Duyệt tới, Việt Phỉ lập tức mở cửa đi chào hỏi ở cửa nhà.
“Cố…… Tổng?” Đầu tiên, Việt Phỉ nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Cố Nguy, sau đó mới là gương mặt mỉm cười thân thiện của Đường Duyệt.
“Thời gian này tôi sống ở đây.” Cố Nguy giải thích một câu.
Nhìn Cố Nguy, lại nhìn Đường Duyệt, Việt Phỉ gật đầu: “Ồ!”
Cậu có thể nói cái gì không?
Cố Nguy trước sau như một vừa vào cửa đã chui vào phòng làm việc, Việt Phỉ tự giác đem sách giáo khoa của mình dọn ra, ngồi trên tấm thảm phòng khách.
“Thư ký Đường, chúng ta học bổ túc ở đây đi.”
Đường Duyệt: “Được.”
Việt Phỉ: “Tháng này có quá nhiều môn cần phải thi, anh giúp tôi nhìn xem có chỗ nào cứu vãn được không? Tôi sẽ cố gắng một chút.”
Đường Duyệt: “Được, chúng ta dựa theo thời gian và độ khó của bài thi trước đi, sau đó tôi sẽ cho cậu một kế hoạch, sau này có thể dựa theo đó mà ôn tập.”
Việt Phỉ: “Được.
Đúng rồi, anh ăn cơm chưa? Nếu không tôi đi nấu bát mì cho anh?”
Đường Duyệt: “Không cần đâu, cảm ơn cậu, tôi ăn ở công ty rồi.”
“Ồ, vậy được.”
……
Hiếm khi sống ở đây, phòng không được chuẩn bị sẵn nước ấm, bây giờ dì Trần cũng đã về nhà, Cố Nguy chỉ có thể tự mình đi ra ngoài rót cho bản thân cốc nước.
Trong phòng khách, Đường Duyệt đang cúi đầu giúp Việt Phỉ giảng đề toán học, bởi vì vừa vẽ biểu đồ vừa nghe giảng, từ góc độ của Việt Phỉ không nhìn được toàn bài, cho nên cậu đổi vị trí, đổi đến khi có thể thấy rõ ràng các bước Đường Duyệt giải đề mới dừng lại.
Cậu cùng Đường Duyệt đều đắm chìm trong bầu không khí giải đề, không chú ý tới tư thế ngồi của hai người họ.
Bởi vậy khi Cố Nguy vừa ra tới nơi, lập tức nhìn thấy bóng hai người đang ở cực gần nhau.
Lông mày Alpha nhăn lại trong nháy mắt, từ trong không khí mùi tùng hương tỏa ra với làn gió lành lạnh.
Đường Duyệt theo bản năng cảm nhận được sự uy hiếp, da gà sau lưng nổi hết lên, anh ta dựng thẳng lưng quay đầu lại thì thấy được ánh mắt khó tả của ông chủ nhà mình đang nhìn chằm chằm.
Việt Phỉ không biết chuyện gì đã xảy ra, thấy Đường Duyệt khác thường, quay đầu thấy Cố Nguy đang đi ra, lại nhìn thấy cái ly ở trong tay hắn, hiểu là hắn đi ra để rót nước uống, rất có năng lực giải thích đứng dậy nhận lấy cốc từ tay hắn.
“Muốn uống nước sao? Tôi đi rót hộ anh.”
Khi Việt Phỉ vào phòng bếp, phòng khách chỉ còn lại có hai Alpha, Cố Nguy cũng không thu lại tin tức tố gây áp lực cho Đường Duyệt.
“Cố tổng?” Đường Duyệt dè dặt nói một câu.
Lần cuối cùng thấy Cố tổng tức giận như vậy là khi nửa năm trước đàm phán của công ty không thành công.
Hình như ý thức được mình hơi quá đà, Cố Nguy thu hồi tin tức tố, nói với Đường Duyệt: “Hôm nay dừng ở chỗ này đi.”
Đường Duyệt: “Được, vậy tôi đi về trước.”
Chờ Việt Phỉ ra tới nơi, mới phát hiện bản thân chỉ đi rót một cốc nước, đi ra đã không thấy thầy giáo đâu.
“Sao thư ký Đường lại rời đi rồi?” Việt Phỉ cầm cốc của Cố Nguy hỏi hắn.
Cố Nguy: “Có việc gấp.”
Việt Phỉ đến gần, đưa cốc cho hắn.
“Đuợc, vậy tôi tự mình xem lại một lát.”
Cố Nguy nhận lấy cốc, lại không trở về phòng làm việc luôn.
Việt Phỉ ngồi xuống trên thảm, ngồi một lúc phát hiện sau lưng không có động tĩnh, quay đầu thấy Cố Nguy còn đứng đó, khó hiểu nói: “Làm sao vậy?”
“Tháng sau, hội cựu sinh viên trường đại học Berne top 1 Quốc tế sẽ mời tôi về trường giao lưu.” Cố Nguy đột nhiên mở miệng.
“Ồ!”
“Bởi vì khóa đó tôi là tiến sĩ trẻ tuổi nhất và là sinh viên xuất sắc nhất trường Berne.”
Việt Phỉ sửng sốt, cái này thì cậu không biết nha!
“Có cần tôi đi cùng không?”
Cố Nguy: “Cậu muốn đi thì đi cùng.”
Đột nhiên, Việt Phỉ phản ứng lại, bằng cấp của Cố Nguy không phải tốt hơn của Đường Duyệt à?
Ngay lập tức, Việt Phỉ nhìn về phía Cố Nguy, mắt sáng rực: “Bây giờ anh có rảnh không? Có vài cậu hỏi tôi không rõ, có thể giảng cho tôi một chút được không?”
Cố Nguy một tay đút túi, nuốt một ngụm nước bọt, mặt bình tĩnh: “Được.”
______________________________
Mình thấy việc này khá hay nên chia sẻ với mọi người chút.
Mình hay lấy bản dịch từ GG dịch nên tên nhân vật sẽ để phiên âm hoặc nó sẽ thành tên bất kì nào đấy nên mình hay phải sửa.
Đặc biệt là nhân vật Cố Nguy, không chỉ có tên phiên âm và anh ta còn có 7749 các tên khác nhau khi chuyển sang gg dịch, đến tận giờ thì mình thấy một cái tên khá hài hước và đôi khi nó làm mình quên mất tên thật của Cố Nguy, đó là "Quý Ròm".
Mình không hiểu làm sao mà gg dịch lại ra như thế được nhưng nó làm mình và bạn mình( người đọc truyện) đều gọi nhân vật này là Quý ròm.
Nó khá là đáng yêu và buồn cười nên mình muốn chia sẻ vậy thôi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha..