Việt Phỉ ăn không ngồi rồi ở Nam Loan Hương vài ngày, việc tự học của cậu hơi bị giới hạn, Việt Phỉ quyết định hỏi Cố Nguy khi nào thì cậu có thể về lại trường học.
Trong khoảng thời gian này Cố Nguy cũng không đến công ty, mà ở lại Nam Loan Hương với cậu.
Thực ra trừ việc Việt Phỉ bị khuyết một phần ký ức ra, khả năng sinh tồn của cậu vẫn không thành vấn đề, cho nên cậu muốn đi học lại, khi đó Cố Nguy cũng có đến công ty như bình thường.
Mấy ngày này khi rảnh rỗi Cố Nguy vẫn mang Việt Phỉ lên tầng ba bơi lộn, cũng thành công khiến Việt Phỉ nhớ lại cảnh tượng bản thân học bơi ở đảo, hơn nữa còn thức tỉnh được tiềm thức của cơ bắp, cậu học bơi một lần nữa rất nhanh.
Điều Cố Nguy thất vọng chỉ có một việc thôi.
Cậu vẫn không có ký ức gì về cảnh tỏ tình trước phòng tắm vòi sen hôm đó.
“Tháng sau nhé?” Ở bể bơi, Cố Nguy đồng ý để Việt Phỉ trở lại trường học.
Dù sao cũng chỉ còn vài ngày nữa là hết tháng, Việt Phỉ gật đầu: “Được.”
“Hôm nay tập như vậy là đủ rồi, chúng ta đi nghỉ thôi.” Cố Nguy lên bờ, vươn tay hướng về phía Việt Phỉ, ý muốn kéo cậu lên.
Việt Phỉ vươn tay giữ chặt lấy hắn, lại không mượn lực để lên bờ, cậu ngửa mặt cười gian.
Cố Nguy vẫn không có phản ứng gì, hắn ngồi xổm bên bờ, thấy cả người Việt Phỉ căng cứng bất động mới hỏi: “Em sao thế?”
Việt Phỉ cố gắng tăng lực ở trên tay thêm một ít, thấy cơ thể Cố Nguy không hề nhúc nhích, mặt bắt đầu đỏ lên.
“Không có gì hết!” Lần này Việt Phỉ chống lên tay Cố Nguy, lên bờ thuận lợi.
Ngay lúc cậu lên bờ Cố Nguy cũng hiểu ra, mỉm cười ôm người vào lòng: “Muốn chơi xấu anh?”
Vốn định nhân dịp người ta không kịp chuẩn bị thì kéo xuống nước-Việt Phỉ: “.....”
Trật tự đi được không, dùng sức kéo mà người không thèm nhúc nhích, nghe đã thấy nhục mặt rồi!!!
So với Cố Nguy sức lực của cậu kém như vậy à? Thể chất giữa Alpha và Beta khác nhau như vậy sao?
“Không phải vậy đâu.” Việt Phỉ chớp mắt giả ngu.
Việc xấu chưa thành, có chết cậu cũng không nhận.
Cố Nguy nhướng mày.
Người nào đó hất cằm sai khiến: “Em hơi đói rồi.”
“Vậy mình xuống nhà tìm đồ ăn.”
Việt Phỉ: “Em ở đây chờ ăn, anh đi lấy đi.”
Cố Nguy: “Sao anh lại phải đi chứ?”
“Anh muốn đổi bạn đời sao?” Việt Phỉ giả vờ hung hăng.
Cố Nguy bật cười, xoa nhẹ đầu cậu rồi thả người ta, cực kỳ tự giác mà đi xuống tầng lấy đồ ăn cho cậu.
Việt Phỉ cong môi, ngồi xuống bên thành bể, ngâm chân trong làn nước mát lạnh, ngoan ngoãn chờ Cố Nguy đi lên.
Không lâu sau, Alpha mang một đĩa đựng trái cây và bánh kem lên tới cầu thang tầng 3.
Việt Phỉ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chỗ đó chờ hắn thấy vậy thì đứng dậy, đi tới cầm giúp hắn.
“Ăn một miếng bánh xem.” Cố Nguy dùng dĩa xiên qua miếng bánh ngọt, đưa lên miệng Việt Phỉ.
Việt Phỉ há mồm, giải quyết xong trong một đớp, cậu cũng không phát hiện khóe miệng bị bơ dính vào.
“Anh lấy nhiều quá.” Việt Phỉ cầm lấy đĩa đồ ăn trong tay hắn, đặt lên bàn trà cạnh ghế nằm.
Cậu lấy một quả nho, xoay người muốn đút cho Cố Nguy.
Cố Nguy nghiêng người, hé mồm cắn một cái, hàm răng đụng nhẹ vào ngón tay mềm mại của đối phương.
Việt Phỉ hơi ngừng lại, tầm mắt cậu vẫn đặt lên đôi môi của Cố Nguy, trong đầu tự vẽ lên hình dáng môi của hắn, không thể rời mắt.
Thấy cậu ngẩn ngơ, Cố Nguy mỉm cười nâng tay phải lên, ngón trỏ nâng cằm Omega, ngón cái quẹt một vệt bên khóe miệng cậu.
Việt Phỉ không tránh hắn, cậu vươn đầu lưỡi theo bản năng,liếm liếm khóe miệng.
Làm sao vậy?
“Dính một chút bơ này.” Cố Nguy giải thích.
Việt Phỉ: “À.”
Vừa dứt lời, ngón trỏ và ngón cái của Cố Nguy khép lại, giữ cằm Việt Phỉ khiến người ngẩng đầu lên, sau đó cúi xuống hôn.
Việt Phỉ phản ứng lại, vòng tay quanh cổ Cố Nguy, phối hợp đón nhận hắn.
Sau lưng hai người là ánh nắng được nhuộm hồng bởi ánh hoàng hôn, hai bóng hình chồng lên nhau hôn nhau say đắm.
Gió lạnh thổi nhẹ qua, màn đêm chậm rãi kéo đến.
……
Tuy không biết là vì sao nhưng Cố Nguy vẫn cảm giác được, Việt Phỉ mất trí nhớ trước mặt mình dường như càng ngày càng ấu trĩ ngô nghê, nhưng cũng càng tin tưởng hắn, ỷ lại hắn nhiều hơn.
Đương nhiên, Cố Nguy cũng vui vẻ mà chiều chuộng cậu.
“Răng của em hoạt động không tốt lắm, mấy đồ cứng như vậy đều không nhai được.” Việt Phỉ buồn rầu nhìn quả hạch trong tay.
Cố Nguy cầm lấy, tách từng viên từng viên một ra cho cậu.
“Anh giảng nhanh quá đề nay em nghe không hiểu, chúng mình nói lại lần nữa đi.”
Cố Nguy tiếp thu, bắt đầu giảng lại từ đầu.
“Anh nhìn này.
Có phải hai ngày này móng tay của em hơi dài rồi không?”
Cố Nguy lại tìm cắt móng tay, cầm tay cậu hành động.
……
“Ở nhà nhiều chán lắm, hôm nào anh đưa em đi chơi nhé? Chúng ta không hẹn hò sao?” Việt Phỉ nằm trên sô pha trong phòng làm việc của Cố Nguy, nghiêng đầu nhìn Cố Nguy đang ngồi bên cạnh bàn.
Cố Nguy: “Ngày mai tới bệnh viện gặp bác sĩ trước đó, nếu kiểm tra xong không có vấn đề gì thì mình có thể ra ngoài chơi.”
“Vậy tốt rồi.” Tuy cậu hơi thất vọng vì không thể ra ngoài ngay lập tức, nhưng ngày mai cũng là ngày cuối cùng tháng này rồi, Việt Phỉ vẫn nhịn được.
“Ngày mai đi kiểm tra sớm một tí được không anh?”
Là ngày đầu tiên kỳ phân hóa của cậu kết thúc, Cố Nguy đã liên lạc với Bạch Hi từ sớm.
“Vậy thì đi vào buổi sáng.”
Việt Phỉ: “Được được.”
Việt Phỉ đang nằm trên sô pha ướp muối thì bị quầy rượu của Cố Nguy hấp dẫn.
Cố Nguy ngửi được mùi rượu, hắn quay đầu lại thì thấy một tay Omega đang cầm bình rượu, tay kia cầm theo ly vang đỏ, chậm rãi tới gần hắn.
“Anh ơi, em có được uống không ạ?” Việt Phỉ nhanh nhẹn mở chai rượu, rụt rè lấy lòng hỏi.
Thấy Cố Nguy chỉ nhìn chằm chằm mà không nói lời nào, Việt Phỉ buông ly rượu xuống: “Em xin lỗi.”
“Em xin lỗi vì gì?” Cố Nguy hỏi lại.
“Không nên tự tiện chạm vào đồ của anh khi chưa hỏi ý.” Việt Phỉ hơi xấu hổ, “Em xin lỗi.”
Cố Nguy cầm ly rượu lên: “Sai rồi.”
“Hả?”
“Em nên xin lỗi là vì chỉ lấy ra có một ly.”
Việt Phỉ vẫn ngu ngơ: “Vậy em lấy thêm nhé?”
Sau chồng tài liệu, Cố Nguy chống cằm, tay kia nhẹ lắc rượu trong ly, nhìn Việt Phỉ: “Không cần, nhưng em làm sai thì phải phạt một chút.”
Việt Phỉ nghịch ngón tay, vẫn không hiểu ý hắn.
“Phạt em uống cùng anh một ly.”
Nói rồi, Cố Nguy nhấp một ngụm rượu, nâng cằm Việt Phỉ tới gần cậu, cúi đầu áp lên môi đối phương.
Chất lỏng lạnh lẽo chảy quanh môi hai người, Việt Phỉ không kịp nuốt xuống, màu đỏ của rượu chảy ra từ khóe miệng, làm ướt cổ áo cậu.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng ban chiều dần dần tắt đi.
Đèn trong phòng vẫn không được bật.
Việt Phỉ ngồi trên đùi Cố Nguy, hai người ướt át hôn.
Chiếc ly thủy tinh trống rỗng bị rơi xuống góc bàn không được ai để ý, men rượu thơm nồng phảng phất giữa hơi thở của hai người, chạm nhẹ rồi hôn sâu, triền miên động tình.
Không biết có phải do say thật hay không, Việt Phỉ cảm thấy mình như đang mất đi ý thức, cậu chỉ muốn tiếp xúc với người trước mắt gần hơn một chút.
Mùi nhựa thông dần áp lại hương rượu, nhẹ nhàng bao bọc lấy cậu.
Việt Phỉ không biết mùi hương đó tới từ chỗ nào, chỉ biết rằng mỗi khi nó xuất hiện, đều là lúc cậu và Cố Nguy đang mơ hồ quấn lấy nhau.
Bởi vậy khi hương nhựa thông kia lại xuất hiện, Việt Phỉ không nhịn được mở mắt ra, nhìn thẳng vào Cố Nguy.
Thấy ánh mắt cậu mê mang mà ỷ lại lưu luyến chính mình, lý trí trong não Cố Nguy đứt ‘phựt’
Cánh tay cường tráng bế cậu lên khiến cơ thể ở trên khoảng không trong một thời gian ngắn ngủi, đến khi Việt Phỉ hoàn hồn mới phát hiện mình bị đặt ở trên bàn.
Cậu chống tay lên bàn hơi ngửa người dậy, nhìn về phía Cố Nguy.
Cố Nguy cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh sâu thăm thẳm, không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Đột nhiên, Alpha duỗi tay cầm lấy chai rượu vang còn đang mở nắp, giơ lên trước người Việt Phỉ.
Đổ xuống….
Việt Phỉ hơi sững sờ, hai mắt cậu mở to.
Cùng lúc đó, những ngón tay thon dài của hắn đặt lên cúc áo của Việt Phỉ.
Áo sơ mi bị ném xuống trong nháy mắt, dục vọng cũng từ đó mà bơi theo dòng rượu.
Việt Phỉ ngẩng đầu lên, cắn môi dưới, cậu không dám thả lỏng, sợ dành bản thân sẽ không kiềm chế được hét lên.
Không thể chịu được… Nhưng không biết vì sao, cậu lại có một chút cảm giác quen thuộc với dòng khoái cảm mãnh liệt này.
Giống như hai người họ đã từng làm việc này trong quá khứ.*
…..Chắc là mảnh ký ức nhỏ nhoi của cậu mà thôi.
Nếu hai người đã là bạn đời, những việc như vậy, chắc hẳn cũng không cần thiết phải ngại ngùng e thẹn gì.
Cánh tay cậu bắt đầu tê rần, không còn đủ sức chống phần thân trên của mình nữa.
Việt Phỉ dứt khoát nằm thẳng lên bàn, không hề giãy giụa.
Cậu nâng tay lên gác ở trên trán để che đi nửa đôi mắt, Việt Phỉ dần thả lỏng người.
Chẳng bao lâu sau, ngón tay thon dài lại vươn ra bám lấy mép bàn, tiếng nức nở ở phòng làm việc lại vang lên khe khẽ.
Hương xuân ngọt ngào nồng đậm, réo rắt chảy ở trong rừng thông.
……
Ngày hôm sau, đến tận khi mặt trời đã lên cao, Việt Phỉ mới lồm cồm bò từ trên giường dậy, cậu đỡ lấy trán, đầu nặng trịch.
Cố Nguy đưa cho cậu canh giải rượu đau đầu, Việt Phỉ tu ừng ực xong, mặt trắng bệch dựa vào đầu giường.
Việt Phỉ thẳng đến mặt trời lên cao, mới giãy giụa từ trên giường ngồi dậy, đỡ cái trán, đầu phát trầm.
“Em ngủ thêm một giấc đi, chiều chúng ta đi bệnh viện sau.” Cố Nguy xoa nhẹ lên mặt cậu.
Việt Phỉ gật gù, chui vào trong chăn ấm, định ngủ thêm một giấc nữa.
Bây giờ cậu đã hiểu được vì sao mấy ông vua ngày xưa không lên triều sớm được rồi.
Chắc chắn là do đêm trước bị hút hết tinh khí...!
Haizz, Cố Nguy là cái đồ tiểu yêu tinh.!
Cố Nguy vẫn hoàn toàn không biết mình đã biến thành hình tượng yêu tinh, hắn đứng dậy đi ra ban công, gọi điện thoại cho bệnh viện sắp xếp lại lịch khám sức khỏe.
Chờ đến khi hắn về lại phòng ngủ chính, Việt Phỉ đã tiếp tục say giấc nồng.
“Cơ thể quá yếu, phải yêu cầu tăng cường độ rèn luyện mới được.” Cố Nguy ngồi xuống bên mép giường, giơ tay vuốt tóc mái của cậu, miệng vẫn nở nụ cười nhỏ giọng nói.
Việt Phỉ hoàn toàn không biết bản thân đã vừa bị sắp thêm vài lịch hẹn tập thể hình vào nhiệm vụ hàng ngày, mơ màng “hừ” một tiếng, vẫn không tỉnh lại.
Buổi chiều, Việt Phỉ vẫn còn mơ mơ màng màng bị Cố Nguy lôi tới bệnh viện.
Đường Duyệt đi theo ở một bên, chỉ cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
Bởi vì trong toàn bộ quá trình, Cố Nguy đi nơi nào, Việt Phỉ liền theo nơi đó.
Mới có mấy ngày không gặp, cậu Việt với Cố tổng hình như càng ngày càng tình cảm?
Kiểm tra xong, Việt Phỉ trở lại phòng nghỉ ngơi.
Cố Nguy gạt cậu, để Bạch Hi báo cáo kết quả tình hình sức khỏe của Việt Phỉ.
May mắn là kỳ phân hóa của Việt Phỉ không bị tác động từ tai nạn giao thông, vẫn theo đúng lịch mà thuận lợi kết thúc như cũ.
Điều này cũng có nghĩa là, từ nay về sau, Việt Phỉ đã trở thành một Omega trưởng thành.
“Nghĩ đến việc hiện nay cậu Việt đang bị mất trí nhớ, tôi nghĩ chuyện lùi lại phân hóa này phải dùng một cách thỏa đáng để báo cho cậu ấy.” Lần trước việc cậu tự sát đã để lại ấn tượng sâu trong Bạch Hi: “Cố tổng, cậu Việt vẫn không biết bản thân là Omega phải không?”
Cố Nguy: “Tôi vẫn chưa nói cho em ấy.”
Bạch Hi: “Được rồi, việc này phải chuẩn bị thật kỹ rồi hẵng báo cho cậu ấy, tuy nhiên kéo dài quá cũng không được.
Tuy rằng bệnh nhân vừa mới kết thúc kỳ phân hóa, nhưng kết quả kiểm tra hôm nay cho thấy rằng, các tuyến của cậu ấy được phát triển rất tốt, bắt đầu tiến vào giai đoạn phát tình dự bị.”
Cố Nguy: “Nhanh như vậy sao?”
“Trong khoảng thời gian này, cậu Việt sẽ dễ dàng bị kích thích về mặt tình dục.” Bạch Hi đẩy kính trên sống mũi, “Một phần là do bị kỳ phát tình dự bị ảnh hưởng tới.”
Việc dễ dàng động tình Bạch Hi nói cũng không sai, nhưng Cố Nguy lại không hề nghĩ tới kỳ phát tình dự bị.
“Ngài vẫn nên chuẩn bị thật chu đáo, Cố tổng.” Bạch Hi thân thiện nhắc nhở nói.
Lùi lại phân hoá, mất trí nhớ, phát tình…… Tình huống của Việt Phỉ quá phức tạp, ai cũng không dám đảm bảo khi cậu đến kỳ phát tình sẽ xảy ra chuyện gì..