Mấy ngày gần đây, thỉnh thoảng Cố Nguy sẽ đi ra ngoài khoảng mấy tiếng.
Việt Phỉ cho rằng hắn đang bận rộn công chuyện ở công ty nên cũng không hỏi.
Mỗi lần Cố Nguy đi ra ngoài thì cậu cũng sẽ ở nhà đọc sách làm bài.
Tối nay hai người ăn cơm xong cũng đi đến bờ sông gần đó đi dạo như mọi khi.
Việt Phỉ chú ý tới nhóm người đang tụ tập ở quảng trường cách đó không xa liền lôi theo Cố tới xem.
Mấy chuyện như vậy chưa bao giờ thu hút được sự chú ý của Cố Nguy.
Nhưng giờ đây, người chưa bao giờ đi dạo lại phải đi dạo mỗi ngày, chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ mỗi khi dừng trên bên đường như hắn, ngày nào cũng bị Việt Phỉ lôi kéo đến nghe những nghệ sĩ chơi đàn trên phố.
Nếu như theo suy nghĩ của Cố Nguy hồi trước thì, hắn cho rằng đây là mấy hành động lãng phí thời gian.
Nhưng bây giờ hắn đã có thể cảm nhận được nhịp sống như này cũng rất thú vị.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là vì người đồng hành với hắn là Việt Phỉ.
“Uây, có người đang muốn cầu hôn sao? Hoa, nến, có cả dàn nhạc, trông lãng mạn chưa kìa.” Việt Phỉ kéo Cố Nguy đang đứng bên ngoài nhóm người, cậu thấy cô gái đang chơi violin ở giữa đám đông, đáy lòng tràn ngập tò mò và chờ mong, “Chúng ta tới xem một chút đi.”
Cố Nguy hơi mấp máy môi, lập tức che chắn cậu đi vào bên trong: “Được rồi.”
Tiếng nhạc du dương vẫn vang bên bờ sông, mắt Việt Phỉ láo liên, cố gắng tìm nhân vật chính ngày hôm nay.
Đột nhiên, có một tiếng nổ vang lên.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy vô số pháo hoa đang nở rộ trên đêm đen, mỹ lệ đẹp mắt.
Từng chùm sáng chiếu vào trong mắt cậu, Việt Phỉ quay đầu lại nhìn về phía Cố Nguy: “Đẹp quá…”
Chưa dứt lời, Việt Phỉ sửng sốt, Cố Nguy vốn đang ở sau lưng lại lặn mất tăm.
Bị vác đi rồi à?
Pháo hoa rực rỡ hấp dẫn ánh mắt của những người đi ngang.
Việt Phỉ không tìm được Cố Nguy, cậu lấy di dộng ra, đang muốn gọi điện thoại thì nghe thấy người bên cạnh nói chuyện.
“Pháo hoa dạng tên luôn, Phỉ? Tỏ tình gì mà hoành tráng thế.”
Phỉ? Việt Phỉ ngẩng đầu.
Chữ ‘Phỉ’ màu xanh đã biến mất vào trời đen, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên nhìn, một luồng pháo mới đã được bắn ở phía chân trời, từ trên cao nở bung ra, là chữ ‘Phỉ’ khắc ở trên không trung.
Việt Phỉ trợn tròn mắt, cậu đoán được ra gì đó.
Việt Phỉ xoay người, chỉ thấy đường đi ban nãy còn chật cứng người lại lộ ra một lối đi.
Cố Nguy đứng ở cuối dòng người, trong tay cầm một bó hoa, mỉm cười nhìn cậu.
Hai mắt Việt Phỉ đỏ hoe.
“Xem pháo hoa tự, phỉ? Này thông báo cũng quá lớn bút tích đi.”
Những người đứng xung quanh cũng vui vẻ tạo cho bọn họ một khoảng không gian, đồng thời lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh.
Nhưng vào giờ phút này, trong mắt hai người cũng chỉ có lẫn nhau, không còn chưa được gì khác.
Cố Nguy chậm rãi tiến đến gần cậu, đến cách Việt Phỉ hai bước chân thì quỳ một chân xuống đất, mở chiếc hộp trong tay ra.
“Em có bằng lòng gả cho anh không?”
Hai tay Việt Phỉ siết chặt vì căng thẳng, cậu nhìn Cố Nguy, miệng cười như mếu: “Bằng lòng chứ.”
“Oa ——” “Chúc phúc chúc phúc!”
“Hạnh phúc quá đi!”
Trong tiếng reo hò của những người xung quanh, Cố Nguy đeo nhẫn cho Việt Phỉ, sau đó hắn đứng dậy, ôm chặt người vào trong lồng ngực.
Việt Phỉ vùi mặt vào lòng hóng, giọng nói hơi nghẹn lại vì tiếng nức nở: “Sao cách cầu hôn của anh cổ lỗ sĩ thế?”
Cố Nguy dở khóc dở cười, ôm chặt người trong tay: “Xin lỗi em.”
Thấy hai người vẫn ôm nhau không chịu tách ra, quần chúng nhân dân cũng dần dần tản ra, nhân viên đang tránh ở chỗ tối giờ mới chạy ra, tung ruy băng rực rỡ cho hai người.
Việt Phỉ ngẩng đầu, thấy được Đường Duyệt đang cách đó không xa, thấy trong tay anh còn đang cầm camera: “Thư ký Đường, nãy giờ anh vẫn quay à?”
Đường Duyệt cười gật đầu: “Đúng vậy đó cậu Việt,”
Việt Phỉ: “Cho tôi xem với.”
Đường Duyệt đang muốn nói chờ anh về cắt ghép rồi sẽ gửi cho Việt Phỉ, không ngờ ông sếp nhà mình lại duỗi tay về phía mình.
Đường Duyệt vội vàng dâng lên camera.
Cố Nguy kéo tay Việt Phỉ: “Chúng ta về nhà xem đi.”
……
Màn cầu hôn đêm đó được người khác quay lại rồi tung lên mạng.
Bản thân là người nắm quyền tương lai của Cố thị, lại thêm tin tức lần trước làm mưa làm gió, rất nhanh đã có người nhận ra Cố Nguy, sôi nổ nghi hoặc, không phải Cố tổng đã kết hôn sao?
Sau đó có người chỉ ra chữ trên pháo hoa, đúng là tên bạn đời của Cố tổng.
Vì thế……
【 Uầy uầy uầy uầy, năm nay lại hot lên mấy màn ngược FA như này à? 】
【 Đây là trò tình thú của mấy cặp đôi mới cưới hả???? 】
【ĐM! Tôi nói thẳng ra này, tôi hâm mộ, ghen ghét, tôi hận!!!】
【 Hy vọng các Alpha khác hãy học tập Cố tổng đi ạ, vừa có tiền vừa lãng mạn, vừa bá đạo còn thâm tình….】
【 Tôi cũng không tham lam đâu, chỉ hi vọng ông trời ban cho tôi một anh Cố tổng như vậy thôi! 】
【 Hmm…… Mấy người quên việc lần trước rồi à? Bạn đời của Cố tổng là Omega hay Beta thế? Video tối qua nhìn đếch ra..
】
【Đm tình yêu.
*Nước mắt hâm mộ từ từ chảy ra.* 】
……
Về đến nhà, Việt Phỉ cuộn người trên sô pha đọc bình luận ở trên mạng.
Sau khi nói chuyện thẳng thắn với Cố Nguy, hắn cũng đã đưa di động cũ trả về cho cậu.
Chuyện xảy ra đêm nay đã được truyền xa trên mạng, nhiều bạn học cũng đã gửi tin nhắn chúc mừng cho cậu, Việt Phỉ vừa cảm ơn vừa đọc bình luận của cư dân mạng.
Cố Nguy cũng được anh cả hỏi thăm một lúc, dù sao Cố Duy cũng là con nghiện mạng xã hội, cập nhật cực nhanh.
Việt Phỉ: “Nhìn này, có người dám nói anh cổ lỗ sĩ, hừ, block!”
Cố Nguy buồn cười: “Em cũng vừa nói anh thế đó thôi?”
Việt Phỉ cực kỳ tự tin: “Em nói thì tất nhiên là được rồi, người khác thì không.
Anh cầu hôn em chứ có cầu hôn bọn họ đâu.”
Cố Nguy nhéo mặt cậu: “Nếu em không thích thì để bộ phận quan hệ công chúng xử lý nhé?”
Việt Phỉ dựa vào vai hắn: “Không cần đâu, em muốn nhìn người khác hâm hộ em.”
Từ rất lâu rồi cậu không có cảm giác này, trước khi đi vào thế giới này, lúc nào cậu cũng hâm mộ người khác.
Hâm mộ gia đình người ta mỹ mãn hạnh phúc, hâm mộ nhà người ta cha mẹ yêu thương con cái, hâm mộ người khác….có người yêu thương.
Cố Nguy vẫn luôn muốn cậu vui vẻ nên cũng để kệ, không nói thêm cái gì nữa.
Hắn thả lỏng người để đối phương dựa vào thoải mái hơn, một tay lướt ipad ở trên đùi, tay còn lại mân mê tóc Việt Phỉ.
Tin tức tố ngọt ngào lại chậm rãi lan tỏa trong không khí, hai luồng tin tức tố quyện vào nhau, không khí chan hòa ấm áp.
"Anh nhìn này, mặt em xấu chưa kìa."
Đột nhiên Việt Phỉ bật cười, cầm camera đưa cho Cố Nguy.
Cố Nhiu nhìn sang mới thấy Việt Phỉ đã tắt di động đi, nghịch camera từ chỗ Đường Duyệt.
Trong chiếc màn hình nhỏ gọn, video đang pause lại ở lúc Việt Phỉ nói "bằng lòng", mặt cậu nửa cười nửa mếu máo.
"Không xấu, rất đáng yêu." Cố Nguy mỉm cười.
Việt Phỉ lại chui vào trong lòng hắn: "Anh cũng không nói để em chuẩn bị trước."
Cố Nguy dở khóc dở cười: “Có người nào cầu hôn mà báo trước không hả?"
Việt Phỉ: "Ở chỗ của chúng em có thể có đó."
Chỗ của chúng em? Cố Nguy nhướng mày: "Được, lần sau anh sẽ chú ý."
Việt Phỉ nhíu mày: "Lần sau nào? Anh còn muốn cầu hôn ai nữa?"
Cố Nguy: “Em chứ ai.”
Việt Phỉ chớp chớp mắt.
Cố Nguy cúi đầu, hôn lên thái dương cậu: "Mỗi năm cầu một lần, anh muốn em năm nào cũng phải nói bằng lòng."
Việt Phỉ: “Vậy anh phải cố gắng cho thật tốt đó."
Cố Nguy cong khóe môi: "Được, anh sẽ."
Việt Phỉ đông nhiên ngồi thẳng người, tay loay hoay nghịch máy camera trong tay, mắt nhìn vào tay mình.
"Em muốn nói với anh một chuyện." Cậu cúi đầu mở miệng.
Cố Nguy: “Ừm?”
Việt Phỉ liếm đôi môi khô khốc: "Thực ra em không phải Việt Phỉ "thật"."
Cố Nguy vốn đang định trả lời email công việc thì dừng tay, ném Ipad sang một bên.
Dường như Việt Phỉ cũng không chờ hắn trả lời mình, như tự nói với bản thân: "Em không phải người ở thế giới này.
Ở chỗ của em chỉ có hai giới tính là nam nữ, không phân chia ABO, cũng không có gì gọi là tin tức tố hết.
Em cũng tên là Việt Phỉ, nhưng cha mẹ em đã ly hôn từ sớm, trong nhà cũng không giàu có, tuy em thi đỗ đại học, nhưng không lâu sau cũng bỏ học làm công, bởi vì trên lưng còn mang nợ.
Nếu không có cơ hội đi vào đây, thật ra em cũng chỉ là ngời bình thường mà thôi, thậm chí em cũng không có suy nghĩ lập gia đình với ai khác cả."
Nói tới đây, Việt Phỉ hơi ngừng lại.
"Có thể anh sẽ không tin, nhưng mà….."
Chưa để Việt Phỉ nói tiếp, Cố Nguy đã cắt lời cậu: "Lúc trước vì sao em có thể đi tới nơi này? Em đến lúc nào?"
Việt Phỉ thành thật đáp: “Thức đêm làm việc đột tử rồi mới tới đây, chắc là trước khi gặp anh nửa tháng."
Trả lời xong cậu mới thấy có gì đó sai sai, vì sao nhìn Cố Nguy không kinh ngạc chỗ nào hết?
Cậu ngẩng đầu nhìn về Cố Nguy, ánh mắt Cố Nguy vẫn dịu dàng như vậy, giờ đây còn có thêm thương tiếc.
"Anh biết rồi?" Việt Phỉ hơi trừng mắt.
Cố Nguy lắc đầu: "Chỉ đoán được một phần thôi.
Có phải lúc em đến đây, Việt Phỉ kia còn chưa chia tay với bạn trai cũ không?"
Việt Phỉ: “…… Ừm.”
Cậu lộ sơ hở ở chỗ nào hả?
Cố Nguy: "Phản ứng khi em mất trí nhớ lần đầu của em làm anh hoảng loạn không thôi.
Nhưng lần thứ hai cũng là mất trí nhớ, nhưng thái độ của em lại hoàn
toàn thay đổi, cho nên anh đã cho người điều tra em"
Khác hẳn với trước khi ký hợp đồng hôn nhân, lần này Cố Nguy điều tra rất kỹ càng, hắn thu thập ý kiến của những người tiếp xúc từ nhỏ với cậu, bao gồm thầy giáo, bạn bè, người thân,...!
"Đừng giận anh." Nói tới đây, Cố Nguy có nhẹ đầu Việt Phỉ.
Việt Phỉ lắc đầu, cậu không hề tức giận một chút nào.
“Tổng hợp lại các cuộc điều tra, anh thấy sau khi cậu bạn trai cũ kia đánh dấu Omega khác, hành vi của em bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Thực ra anh còn nghĩ tới tâm thần phân liệt…." Nói tới đây, Cố Người cười một tiếng, "Còn nghĩ tới dạy dỗ Alpha kia để báo thù cho em, thậm chí âm thầm ghen ghét vì cậu ta có ảnh hưởng lớn với em như vậy….Cũng từng nghĩ liệu có phải yêu ma quỷ quái gì không, người anh yêu, thật ra chỉ là một sợi cô hồn…"
“Đừng khóc.” Cố Nguy nâng tay lên, gạt nước mắt trên mặt Việt Phỉ.
"Có phải em nhớ ra hết rồi đúng không?" Cố Nguy hỏi cậu.
Việt Phỉ gật đầu, nước mắt vẫn lã chã thi nhau rơi xuống: "Từ lúc anh thẳng thắn với em, nhìn thấy hợp đồng của chúng ta, thi thoảng em sẽ nhớ lại."
Cố Nguy cúi đầu hôn lên khóe mặt cậu, ngậm từng giọt nước mắt.
"Anh vui lắm." Giọng nói của Cố Nguy dịu dàng chưa từng nghe qua, "Vì em đã kể hết mọi chuyện cho anh."
Việt Phỉ nhắm mắt lại, duỗi tay ôm lấy cổ hắn, dịch sát người vào.
"Em sẽ rời đi sao?" Cố Nguy hỏi cậu.
Việt Phỉ: "Em không đi đâu cả."
Cố Nguy hôn lên môi cậu.
"Lần trước ở bệnh viện, lần đầu tiên mất trí nhớ, người tỉnh lại không phải em, đúng không?"
"Vâng."
"Vậy Việt Phỉ kia có ở trong cơ thể của em không?"
“Em không nghĩ vậy.
Vì việc lần trước nên em cũng từng nghĩ tới.
Cậu ấy lựa chọn tự sát, dường như cũng cho em một cơ hội trở về.
Có lẽ là khi đó vì em đột tử nên mới có thể đến đây.
Mà cậu ấy có thể trở về, có lẽ vì lần đó em gặp nạn rơi xuống nước, cũng gần như sắp chết.
Em nghĩ thứ có thể thay đổi không gian của bọn em, có lẽ là cái chết."
Tuy rằng cậu cũng không biết vì sao giữa hai người họ lại có mối liên hệ như vậy.
Nụ hôn dừng lại.
Cố Nguy nâng cằm Việt Phỉ để cậu ngẩng đầu lên.
"Vậy nếu em gặp nguy hiểm đến tính mạng, có khả năng sẽ phải rời đi?"
Việt Phỉ ừ một tiếng: “Có lẽ vậy, em cũng không chắc chắn lắm."
Ánh mắt Cố Nguy trở nên nặng nề: "Anh sẽ bảo vệ em thật tốt."
Việt Phỉ ngồi thẳng người, hôn lên hắn.
"Em tin anh.".