Thời gian mang thai, Thư Cẩn dường như không gặp phải những phản ứng mạnh như các Omega khác.
Khi cầm giấy dự thi đi đến nước Y, nàng thậm chí không cần Thẩm Nhất Lan bên cạnh, mọi thứ đều suôn sẻ.
Tuy nhiên, Vệ Vân Đồng lại nhăn mặt nói: "Chưa đến lúc đâu.
Tiểu gia hỏa trong bụng cậu mới được năm tuần, có thể đến tuần thứ tám nó sẽ bắt đầu quấy phá."
Thư Cẩn tò mò hỏi: "Thật sao? Nhưng hiện tại tôi ngày nào cũng ăn ngon, ngủ yên."
"Tôi chưa từng thấy ai mang thai mà nhẹ nhàng như cậu." Vệ Vân Đồng nghiêm túc đáp.
Theo hiểu biết của cô, việc mang thai đối với Omega thường rất khó khăn.
Giống Thư Cẩn, với khuôn mặt hồng hào, tràn đầy sức sống...!thật sự rất hiếm gặp.
Thư Cẩn cười khúc khích.
Vệ Vân Đồng hỏi: "Thẩm đổng không cùng đi với cậu sao?"
Mặc dù cuộc thi không kéo dài, nhưng lịch thi đấu cũng mất khoảng mười ngày.
"Chị ấy còn vài việc cần hoàn thành." Thư Cẩn cười nói, "Khi xong việc, chị ấy sẽ tới sau.
Còn cậu, Khương Mạn không đi cùng sao?"
Vệ Vân Đồng cứng người lại.
Vẻ mặt Vệ Vân Đồng có chút khó tả, mãi sau cô mới nói: "Có lẽ cô ấy sẽ đến vào chung kết."
Thư Cẩn tò mò: "Lần trước, hai người có hẹn nhau đi ăn cơm không?"
"Có." Vệ Vân Đồng gật đầu.
"Vậy mà đã mười ngày trôi qua, hai người vẫn chưa có tiến triển gì sao?"
Vệ Vân Đồng nhăn mặt: "Tôi tỏ tình, nhưng cô ấy nói cần suy nghĩ thêm."
Thư Cẩn thở dài: "Vậy à...!Quả nhiên là cần thêm thời gian."
"Đừng nói chuyện đó nữa.
Tôi nghe nói cậu đã bái Thích lão làm thầy...!Ông ấy gần đây không nhận đệ tử mới." Ánh mắt Vệ Vân Đồng trở nên sắc bén khi nhắc đến chuyên môn.
"Hơn nữa, cậu còn lấy được chứng chỉ tốt nghiệp của Oremre."
Trong thời gian học tập tại nước Y, Thư Cẩn chắc chắn đã thu hoạch được rất nhiều.
"Đúng rồi ~" Thư Cẩn cười nhìn cô, "Không chỉ lấy được chứng chỉ tốt nghiệp Oremre, mà còn đứng nhất toàn kỳ.
Cậu sợ chưa?"
Vệ Vân Đồng liếc mắt nhìn Thư Cẩn: "Nếu sợ thì tôi đã không đến."
"Thua đừng có mà khóc!" Thư Cẩn bĩu môi trêu chọc.
Vệ Vân Đồng cười khẩy: "Thua rồi đừng có bảo tôi bắt nạt người mang thai."
"Cậu nghĩ tôi sợ à?" Thư Cẩn trợn mắt, "Nếu tôi thua, tôi sẽ mua bữa sáng cho cậu một năm! Cậu thua thì phải lo tã cho con tôi một năm!"
"Ai thua là cún con."
"Được!"
Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Đúng là trẻ con.
Vệ Vân Đồng đưa cho Thư Cẩn một ly sữa nóng: "Uống đi, đừng để sữa nguội."
"Cảm ơn." Thư Cẩn cười khúc khích, nhận lấy ly sữa.
...
Máy bay vừa cất cánh chưa bao lâu, Thư Cẩn đã chìm vào giấc ngủ.
Vệ Vân Đồng nhẹ nhàng đắp chiếc chăn nhỏ mang theo cho Thư Cẩn, còn mình thì ngồi suy tư với tờ giấy trong tay.
Thật ra, cô cũng không chắc Khương Mạn có đến hay không.
Khương Mạn hiện tại đang ở đỉnh cao sự nghiệp, ngày nào cũng bận rộn.
Nghe nói YEM còn định đẩy cô ấy vào giới giải trí.
Giới giải trí đầy phức tạp, nhưng Khương Mạn dường như rất hứng thú.
"Giới giải trí phức tạp thật, nhưng cũng đầy cơ hội.
Tôi muốn thử." Khương Mạn từng nói như vậy.
Nhưng Vệ Vân Đồng không đồng ý.
"Cô không có hậu thuẫn, làm sao cạnh tranh với người ta?"
Khương Mạn chỉ đáp: "Mức độ nổi tiếng của tôi hiện giờ cũng không tệ, tôi vốn dĩ đã học chuyên ngành hí kịch, sao lại không thử làm nghệ sĩ?"
"Cô không sợ bị gài bẫy sao?"
"Người mẫu cũng đâu tránh được điều đó."
Một câu nói đó khiến Vệ Vân Đồng giận đến im lặng.
Nhớ lại cuộc cãi vã trước đó, Vệ Vân Đồng chỉ cảm thấy bất lực.
Vì lần tranh cãi đó mà cô không dám nói với Khương Mạn về việc mình sẽ tham gia thi đấu tại nước Y nhưng vãn hy vọng Khương Mạn sẽ đến xem.
Cuộc thi thiết kế EA nổi tiếng lắm.
Nhưng liệu Khương Mạn có đến hay không...!cô cũng không rõ nữa.
Vệ Vân Đồng là tiểu thư của nhà họ Vệ, từ nhỏ đến lớn hiếm khi gặp phải thất bại.
Dù có thì cũng đều dùng tiền để giải quyết.
Nhưng Khương Mạn, giống như một cái đinh định mệnh, không thể nhổ ra, cũng không thể ấn xuống.
Vệ Vân Đồng nhìn Thư Cẩn đang say ngủ, trong lòng bỗng dâng lên một chút ghen tị.
Nhưng rất nhanh, cô lắc đầu, tập trung xem lại tài liệu liên quan đến cuộc thi.
Tới lúc này rồi, cuộc thi là quan trọng nhất.
...
Khi máy bay hạ cánh xuống nước Y, hai người liền mang giấy dự thi đến địa điểm thi đấu.
Cuộc thi được tổ chức tại Oremre.
Thư Cẩn rất quen thuộc với nơi này, nhưng khi làm thủ tục cần phải chạy đi nhiều nơi, Vệ Vân Đồng bảo nàng ở lại chỗ ngồi chờ, còn mình thì cầm tài liệu đi làm thủ tục.
Trong khi Vệ Vân Đồng đi lo giấy tờ, Thư Cẩn ngồi chờ trên ghế đá cạnh bồn hoa.
Mùa thu ở nước Y khá mát mẻ, ánh nắng nhẹ nhàng, gió thoảng qua khiến lòng người dễ buồn ngủ.
Thư Cẩn ngáp một cái.
"Đó có phải là Thư Cẩn không?"
"Cô ấy từng lên báo, chính là Thư Cẩn! Tiểu thư nhà YEM!" Giọng nói lưu loát bằng tiếng nước ngoài vang lên không xa, vừa đủ để Thư Cẩn nghe thấy.
Nàng không nói gì, dù sao thì hiện giờ nàng ấy cũng khá nổi tiếng.
"Cô ấy là Thư Cẩn? Cô ấy là học trò của Thích lão?" Một giọng nói đột nhiên vang lên, ngữ điệu sắc bén, đầy vẻ không thiện ý.
Nghe thấy vậy, Thư Cẩn ngẩng đầu lên nhìn.
Đối phương cũng đang nhìn nàng.
Ánh mắt chạm nhau, người kia nở nụ cười nhạt, đầy cao ngạo và tự hào: "Tôi là Martina, Xavi giáo thụ là sư phụ của tôi."
Cách tự giới thiệu này khiến Thư Cẩn cảm thấy không thoải mái, nhưng nàng vẫn bình tĩnh cười đáp: "Tôi là Thư Cẩn."
Khuôn mặt này không xa lạ, cái tên Martina cũng rất nổi trong ngành.
Cô ấy là một nhà thiết kế nổi tiếng khi mới 25 tuổi, và Thư Cẩn đã từng xem qua rất nhiều tác phẩm của cô ấy.
Thầy của cô ấy cũng là một bậc thầy thiết kế trang sức nổi tiếng quốc tế, Xavi Adrian.
"Nghe nói ở vòng thi tại quốc gia cô, cô chỉ giành được hạng nhì." Martina không ngần ngại nói thẳng, "Tôi đã xem qua tác phẩm của cô.
Tôi không hiểu vì sao Thích lão lại khen ngợi thực lực của cô với sư phụ tôi."
Thư Cẩn hơi khựng lại, không nói gì.
"Tóm lại, tôi rất mong chờ màn trình diễn của cô.
Hy vọng cô có thể vượt qua vòng loại một cách suôn sẻ.
Trong lần thi này, ban giám khảo gồm ba vị đại sư thiết kế nổi tiếng.
Dù có thể dùng tiền để tìm một người thầy giỏi, thứ hạng trong cuộc thi lại không thể mua được bằng tiền." Martina cười mỉa mai rồi quay người bỏ đi cùng bạn mình.
Thái độ của cô ta có chút tự cao tự đại.
Thư Cẩn không để tâm.
Từ khi thân phận đại tiểu thư nhà họ Chu của nàng bị lộ, không ít người nghi ngờ năng lực thực sự của nàng.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa nàng và Thẩm Nhất Lan trong mắt người khác lại trở thành lý do khiến nàng có được những đặc quyền từ tập đoàn EA.
Thực sự thì nàng vẫn chưa có tác phẩm nào đủ đại diện cho năng lực thật sự của mình.
Nhưng không sao, tương lai còn dài.
...
Chẳng bao lâu sau, Vệ Vân Đồng quay lại với giấy tờ.
Thủ tục đăng ký đã hoàn tất, mọi thứ diễn ra rất thuận lợi.
Ban tổ chức thậm chí không yêu cầu họ phải ở tại khách sạn do họ cung cấp.
Vì thế, căn hộ mà Thẩm Nhất Lan mua tạm thời đã có cơ hội được sử dụng.
So với các cuộc thi trong nước, cuộc thi tại nước Y này quy mô lớn hơn hẳn.
Đây là một cuộc thi uy tín, không ai dám dùng đạo văn hay gian lận để bôi nhọ nó.
Nhưng nếu có người vi phạm, thì cũng không thể qua mắt được 30 vị giám khảo chuyên nghiệp tại đây.
Đúng vậy, 30 vị giám khảo.
Họ đều là các đại sư thiết kế nổi tiếng đến từ khắp nơi trên thế giới.
Chỉ riêng thành phần ban giám khảo cũng đã đủ để các thí sinh phải choáng ngợp.
Một số người có thể cảm thấy bối rối, lo sợ rằng tác phẩm của mình sẽ bị các đại sư soi xét từng chi tiết nhỏ.
Nhưng khi nghĩ đến việc so sánh với những người cùng lứa, họ lại nhanh chóng lấy lại sự tự tin, kéo mình ra khỏi sự hoảng loạn.
Quá trình thi đấu khá đơn giản.
Vòng loại trực tiếp dẫn đến trận chung kết.
Ở vòng loại, ban tổ chức sẽ cung cấp giấy đặc biệt và bút cho mỗi thí sinh, và họ phải hoàn thành bản thiết kế của mình trên loại giấy này.
Vòng loại chủ yếu là xét bản thiết kế phác thảo.
Còn ở trận chung kết, thí sinh phải tự mình xuất hiện, thực hiện toàn bộ quy trình từ việc thiết kế đến khi hoàn thiện sản phẩm.
Tất cả quá trình này sẽ diễn ra dưới sự quan sát của các giám khảo.
Cuộc thi tuy đơn giản nhưng rất khắt khe, là cơ hội để kiểm tra khả năng thiết kế và hoàn thiện sản phẩm một cách độc lập của thí sinh.
Mỗi thí sinh đều tràn đầy tự tin.
Bởi vì có thể vào được đến đây, họ đều là những nhà thiết kế tài năng.
...
Sau khi hoàn tất thủ tục dự thi và nhận giấy thiết kế chuyên dụng, Thư Cẩn và Vệ Vân Đồng cùng rời khỏi hội trường.
Trở lại căn hộ của Thẩm Nhất Lan, mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo.
Đồ đạc đầy đủ, không thiếu thứ gì.
Toàn bộ không gian ấm áp và thoải mái, ban công ngập tràn ánh sáng và cây xanh.
Thư Cẩn ban đầu định giữ Vệ Vân Đồng ở lại, nhưng có vẻ như cô ấy đã sắp xếp nơi ở riêng.
Sau khi Vệ Vân Đồng rời đi, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Thư Cẩn một mình.
Nàng khẽ vuốt bụng, sau đó lấy giấy và bút ra, bắt đầu vẽ.
Vì đã sẵn có ý tưởng từ trước khi mang thai, nàng đã hình dung rõ ràng về thiết kế mà mình muốn thực hiện.
Chủ đề của cuộc thi lần này cũng rất rộng, không giới hạn quá nhiều.
Với suy nghĩ đó, bút của Thư Cẩn bắt đầu lướt nhanh trên giấy.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần tắt.
Trên giấy, một chuỗi vòng cổ tuyệt đẹp dần hiện ra.
...
Quá trình thi đấu diễn ra rất thuận lợi.
Thẩm Nhất Lan cũng đến nước Y ngay ngày hôm sau.
Tuy nhiên, Thẩm Nhất Lan không nhàn rỗi.
Ngoài việc chăm sóc Thư Cẩn, cô còn đăng ký một lớp học tiền sản.
...
Cả hai cứ thế bận rộn với công việc riêng.
Thư Cẩn đọc các tài liệu liên quan đến thiết kế, còn Thẩm Nhất Lan thì ngồi bên cạnh đọc sách hướng dẫn về những điều cần lưu ý khi mang thai, trông rất nghiêm túc.
Vẻ nghiêm túc khi đọc sách của cô ấy thực sự quyến rũ.
Ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài duỗi thẳng, mái tóc dài mềm mại buông xuống trước ngực, cô đeo cặp kính gọng vàng, đôi mắt ánh lên vẻ chăm chú nhìn vào trang sách.
Nhưng ánh mắt đó, lại không dành cho Thư Cẩn dù chỉ một khoảnh khắc.
Trong thoáng chốc, Thư Cẩn cảm thấy ghen tỵ.
Có phải vì mang thai nên nàng trở nên nhạy cảm? Omega trong nàng cảm thấy sự gắn bó và chiếm hữu đối với Alpha của mình đang lớn dần và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Thư Cẩn đặt sách xuống, ngọt ngào gọi: "Thẩm Nhất Lan ~"
Thẩm Nhất Lan ngước mắt lên, "Ơi?"
Thư Cẩn rón rén tiến tới, không nói gì mà ngồi vào lòng Thẩm Nhất Lan.
Thẩm Nhất Lan: ...
"Sao thế?" Thẩm Nhất Lan khẽ vuốt tóc em vợ, không hiểu sao Thư Cẩn đang đọc sách lại đột nhiên muốn làm nũng.
Thư Cẩn chớp chớp mắt, "Muốn được hôn."
"Được thôi."
Thẩm Nhất Lan nhẹ nhàng hôn lên môi bảo bôi của mình, thấy nàng nhìn mình không chớp mắt thì liền cười và hôn thêm một cái lên mí mắt.
Xong xuôi, cô ôm Thư Cẩn, tiếp tục đọc sách, tự nhiên như thể việc Thư Cẩn ngồi trong lòng không hề gây phiền phức.
Thư Cẩn: ?
Ánh mắt nàng lướt qua lại giữa cuốn sách và Thẩm Nhất Lan, thấy cô vợ nhà mình vẫn chăm chú đọc mà không để ý đến mình, nàng bắt đầu cảm thấy sốt ruột.
"Thẩm Nhất Lan..." Thư Cẩn ôm cổ cô, thì thầm bên tai, "Chúng ta có thể..."
"Không được." Thẩm Nhất Lan làm sao không hiểu ý của em ấy được? Cô lập tức đặt đầu Thư Cẩn lên vai mình, không cho nàng nghịch ngợm, "Ba tháng đầu không được, em không biết sao?"
Thư Cẩn hậm hực, "Chỉ muốn ôm hôn một chút cũng không được sao?"
Thẩm Nhất Lan nhìn nàng thật sâu, "Không được."
"Phụ nữ mang thai cũng cần được an ủi mà!" Thư Cẩn phàn nàn.
Thẩm Nhất Lan lạnh nhạt đáp: "Chịu đựng."
Thư Cẩn: ?!
Nàng định thoát khỏi vòng tay của Thẩm Nhất Lan nhưng người kia lại không chịu buông, đành phải hậm hực thêm một tiếng nữa.
"Không đọc sách nữa à? Vậy chị đưa em ra ngoài dạo một chút."
"Không đi!"
Thẩm Nhất Lan: ...
Cô cũng muốn lắm chứ? Đã nhịn lâu rồi, chỉ muốn xử lý Thư Cẩn ngay tại chỗ, nhưng cô biết điều này không được, ba tháng đầu là tuyệt đối không thể.
Bác sĩ sản khoa cũng đã dặn dò kỹ càng.
Trong ba tháng đầu, nếu tiết hormone quá nhiều có thể ảnh hưởng đến thai nhi.
"Vậy em muốn thế nào?" Thẩm Nhất Lan bất đắc dĩ hỏi.
Thư Cẩn cười tươi, "Muốn được sờ sờ."
Thẩm Nhất Lan nhìn em vợ nhà mình, bế nàng lên, nhưng miệng vẫn nghiêm túc: "Chỉ sờ sờ thôi đó nha."
Thư Cẩn gật đầu mạnh mẽ: "Được!".