Sau Khi Xuyên Thành Đá Lót Đường Tôi Chỉ Muốn Gây Dựng Sự Nghiệp


   Không lâu sau, người của Tần Hành Hàn đã mang hành lý của Tần Linh Linh về.

Cô cầm hành lý, đi theo vệ sĩ bảo vệ cô rời đi.
   Đến cửa, cô dừng bước, "Xin lỗi, cảm ơn."
   Lời xin lỗi và cảm ơn này, Tần Hành Hàn vẫn chấp nhận, giọng nói rất bình tĩnh, "Sau khi trở về hãy sống thật tốt, quên chuyện này đi."
   Tần Linh Linh vâng một tiếng, ra khỏi văn phòng.
   Vốn, Lâm Kha cũng chuẩn bị rời đi, bị Tần Hành Hàn gọi lại, "Liên lạc với Tạ Hồng Quốc..."
   Úc Vi Tinh chen vào, "Đừng tìm ông ta, tìm Tạ Vũ Khiêm, chỉ có anh ta mới có thể ra tay với Tạ Hồng Hạo."
   Tần Hành Hàn nhìn cậu, không hỏi lý do, theo đề nghị của cậu mà đổi lời, "Liên hệ với Tạ Vũ Khiêm, mời anh ta đến đây một chuyến."
   Lâm Kha đáp lại, đi ra ngoài, đóng cửa lại.
   Sau khi y đi, Úc Vi Tinh mới giải thích, "Tạ Hồng Hạo là trẻ sinh non, lúc sinh ra mới hơn 7 tháng, sức khỏe gã ta luôn kém, không thể sinh con, vì vậy, hai ông bà Tạ luôn cảm thấy có lỗi với gã ta, nuông chiều quá mức.

Bố và cô của Tạ Vũ Khiêm cũng đối xử rất tốt với gã ta, gã ta làm sai chuyện, họ đều sẽ giúp đỡ giải quyết hậu quả.

Anh tìm họ, không có tác dụng, họ sẽ dạy dỗ gã ta thật, nhưng không đau không ngứa, vẫn sẽ tha cho gã ta, chỉ có Tạ Vũ Khiêm không, anh ta rất ghét Tạ Hồng Hạo."
   Tần Hành Hàn nhíu mày, "Em biết rất rõ."
   Úc Vi Tinh chột dạ trong giây lát, nhưng nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, hiểu là đùa, cố ý thở dài, "Không còn cách nào, lúc đó em thích Tạ Vũ Khiêm mà."
   Cậu nói xong, nhìn Tần Hành Hàn cười.
   Tần Hành Hàn bật cười, lắc đầu, véo nhẹ má cậu, giọng điệu bất đắc dĩ lại nuông chiều, "Em ấy à."
   Nhìn thẳng vào mắt hắn, đột nhiên Úc Vi Tinh thu lại vẻ mặt tinh nghịch, nghiêm túc nói: "Đợi em đứng cao hơn tí nữa."
   Câu nói này không đầu không đuôi.
   Nhưng Tần Hành Hàn hiểu.
   Hắn cong môi, ánh mắt chứa đầy dịu dàng nhìn Úc Vi Tinh, "Được."
   ...
   Khoảng 5 giờ chiều Tạ Vũ Khiêm đến, anh ta không chỉ đến một mình, còn mang theo Tô Kiến Trần.
   Phim của Tô Kiến Trần chuẩn bị khởi quay, tuần sau phải đi thành phố C, gần đây hễ Tạ Vũ Khiêm có thời gian sẽ bám lấy anh, hôm nay bọn họ vốn đang hẹn hò, nhận được cuộc gọi của Lâm Kha mới cùng nhau đến đây, định nói chuyện xong sẽ tiếp tục cuộc hẹn chưa kết thúc.
   Gặp Úc Vi Tinh trong văn phòng của Tần Hành Hàn, cả hai không ai kinh ngạc.
   Dù sao hot search lần trước cũng gây ra không ít ồn ào, họ đều là người trong giới, đương nhiên không thể nào không quan tâm đến loại dư luận này.

Thực tế, khi các truyền thông giải trí lớn đưa tin đều sẽ gửi bài cho Tạ Vũ Khiêm trước.
   Tuy Tạ Vũ Khiêm không còn ghét Úc Vi Tinh nữa, nhưng dù sao vẫn còn nhớ chuyện cũ, không thể thân thiện được, chỉ gật đầu rồi kéo Tô Kiến Trần ngồi xuống.
   Úc Vi Tinh cũng làm lơ anh ta, gật đầu rồi nhìn sang Tô Kiến Trần bên cạnh, thấy Tô Kiến Trần cười với mình, cậu cũng cười đáp lại, còn đẩy đĩa bánh ngọt và hoa quả về phía Tô Kiến Trần.
   Lúc này Tạ Vũ Khiêm mở miệng, đi thẳng vào vấn đề, "Tạ Hồng Hạo đã làm gì?"
   Tần Hành Hàn nói ngắn gọn, "Gã ta hợp tác với Chu Huân, muốn để Tạ thị và Tần thị đấu đá nhau."
   "Bằng chứng?"
   Tần Hành Hàn ra hiệu cho Lâm Kha đưa tập tài liệu cho anh ta, "Tôi nghĩ, trừ khi Chu Huân làm từ thiện, nếu không anh ta sẽ không giúp Tạ Hồng Hạo trả 300 triệu tiền nợ cờ bạc."
   Nghe thấy "300 triệu tiền nợ cờ bạc", sắc mặt Tạ Vũ Khiêm sa sầm.
   Nhanh chóng mở tập tài liệu, bên trong ghi rõ số tiền đã chuyển, còn có ghi âm cuộc gọi, video, vẻ mặt Tạ Vũ Khiêm rất khó coi.

Tất nhiên Chu Huân sẽ làm từ thiện, nhưng đó là để giảm thuế, để làm gương, để có tiếng tốt, làm từ thiện như vậy, chắc chắn không thể, đó là hành động của kẻ ngốc.
   Tạ Vũ Khiêm ngẩng đầu, "Tôi muốn biết lý do anh luôn nhằm vào Chu gia."
   Chuyện Chu gia và Tần Hành Hàn bất hòa đã lan truyền từ lâu, Tần Hành Hàn không chỉ một lần ra tay cướp hoặc phá hoại việc làm ăn của Chu gia, khiến nửa năm nay, Chu gia mất không ít dự án lớn và khách hàng quan trọng, cổ phiếu có lúc còn giảm sàn.
   Tần Hành Hàn không nói cho anh ta biết.
   Thấy hắn không trả lời, Tạ Vũ Khiêm không ép.

Anh ta không tin Tần Hành Hàn, đối phương cũng không tin anh ta, nếu anh ta hỏi, Tần Hành Hàn nói luôn cho anh ta biết, ngược lại anh ta sẽ càng cảm thấy có vấn đề.
   "Nói về Tạ Hồng Hạo, Chu Huân muốn lợi dụng ông ta làm gì?"
   Anh ta quá hiểu Tạ Hồng Hạo, điển hình vừa ngu vừa xấu, cái gọi là "hợp tác" của gã ta với Chu Huân, chắc chắn là bị bán còn giúp kẻ khác đếm tiền.

Dùng từ "hợp tác" để miêu tả, đúng là nâng cao trí thông minh của gã ta lên vô hạn.
   Tần Hành Hàn: "Có lẽ là bắt cóc, cũng có lẽ là cái khác, tạm thời chưa rõ."
   Tô Kiến Trần đột nhiên hỏi: "Đối tượng là Tần Linh Linh sao?"
   Anh và Tạ Vũ Khiêm đã từng thấy Chu Huân và Tần Linh Linh hẹn hò.
   Tần Hành Hàn nhìn anh, không phủ nhận.
   Tạ Vũ Khiêm lập tức hiểu ra ý đồ của Chu Huân, "Chu Huân muốn mượn Tạ Hồng Hạo kéo Tạ gia xuống nước, đấu đá với anh?"
   "Đúng vậy."
   "Tôi biết rồi." Anh ta cầm tập tài liệu đứng dậy, "Chuyện Tạ Hồng Hạo tôi sẽ xử lý."
   Nói xong, anh ta dẫn Tô Kiến Trần rời đi, Tô Kiến Trần được anh ta nắm tay, lại quay đầu vẫy tay với Úc Vi Tinh, sau đó cười lịch sự với Tần Hành Hàn.
   Tiễn họ đi, đã đến giờ tan làm, Tần Hành Hàn bỏ mấy tập tài liệu cần phê duyệt vào cặp công văn, khoác áo vest trên tay, nói với Úc Vi Tinh: "Tối nay muốn ăn gì?"
   "Lẩu!" Lâu rồi cậu không ăn.
   "Được, chúng ta đi..." Tần Hành Hàn còn chưa nói xong, Úc Vi Tinh đã nói, "Đến nhà em ăn nhé, em sẽ bảo chị Tô chuẩn bị."
   Cậu lại cong mắt cười, "Mẹ em nói, lâu rồi không gặp anh."
   Tần Hành Hàn mỉm cười: "Là sơ suất của anh, lâu rồi không đến thăm dì ấy."
   Tắt đèn văn phòng, hai người sánh vai ra ngoài, vừa lúc gặp mấy cô thư ký đang chuẩn bị tan làm, các cô nhìn thấy Úc Vi Tinh, ánh mắt sáng lên, nhưng đều kiềm chế không tiến lên, chỉ nói với Úc Vi Tinh một câu "Thích và cố lên", rồi đi.
   Chỉ là thỉnh thoảng quay đầu lại dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn bọn họ, sau đó quay lại nhỏ giọng thì thầm với nhau, biểu cảm dưới sự đè nén kích động biến thành méo mó.
   Úc Vi Tinh chớp mắt, Tần Hành Hàn khẽ cười, "Đi thôi."
   Úc Vi Tinh gật đầu, cùng hắn bước vào thang máy riêng.
   Đến nhà họ Úc, đã 7 giờ rưỡi.
   Từ tường thủy tinh sát đất trong phòng khách Bạch Trân nhìn thấy xe của bọn họ đi vào, bảo chị Tô bưng nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong đến bàn ăn, còn mình lên lầu gọi Úc Vạn Lý và Úc Dạ Bạch.
   Họ xuống lầu, vừa lúc Úc Vi Tinh dẫn Tần Hành Hàn vào nhà.
   Bạch Trân nhìn thấy Tần Hành Hàn, rất vui, kéo hắn đi nói chuyện, mãi đến khi chị Tô đến gọi bọn họ, bà mới dừng lại.
   Xét đến khẩu vị của Tần Hành Hàn khá thanh đạm, Bạch Trân bảo chị Tô chuẩn bị lẩu Uyên Ương, một nửa nước dùng xương, một nửa nước dùng cay, các nguyên liệu khác đã có đủ, nước chấm cũng đầy đủ.
   Úc Vi Tinh pha một bát nước chấm cho Tần Hành Hàn trước, sau đó mới pha cho mình, sau đó hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
   Bạch Trân chống cằm, ánh mắt dịu dàng nhìn họ một lúc, rồi mới chuẩn bị ăn.
   Cúi đầu, nhìn thấy tôm đã bóc vỏ trong bát mình, bà nhìn Úc Vạn Lý, Úc Vạn Lý vừa bóc xong một con, bỏ vào bát bà, "Muốn ăn gì không? Anh nhúng cho."
   Bạch Trân cười, rất ngọt ngào, "Lòng bò, bỏ vào nồi cay."
   Úc Dạ Bạch: "..."
   Gâu.
   -
   Ngày 19 tháng 6, Úc Vi Tinh bay đến thành phố M, tham gia lễ trao giải Hoa Tinh sắp diễn ra.
   Địa điểm tổ chức lễ trao giải Hoa Tinh lần này được bố trí bên bờ biển, không ít nghệ sĩ đã làm xong tạo hình từ buổi trưa, dẫn theo đoàn đội đến bãi biển chụp ảnh lookbook.
   Úc Vi Tinh không có trong số đó, sau khi làm xong tạo hình, cậu chụp ảnh ở ban công.
   Hôm nay thời tiết ở thành phố M rất đẹp, bầu trời xanh thẳm, hầu như không nhìn thấy một chút mây nào.

Thời tiết như vậy, rất ăn ảnh, chụp kiểu gì cũng sẽ đẹp.
   Chụp ảnh xong, cũng gần đến giờ đi thảm đỏ, Úc Vi Tinh dẫn bọn Chu Lẫm ra ngoài, đến hậu trường hội trường chờ.
   Hội trường đã sớm bố trí xong, lúc này phóng viên, fan đã đến đông đủ, rất sôi nổi.
   Cùng lúc đó, trên mạng cũng rất sôi nổi, fan các nhà đều đang trò chuyện về sự kiện giải trí này trên các nền tảng, diễn đàn khác nhau.
   Fan của Úc Vi Tinh nói chuyện trong nhóm.
   [Tớ vừa lướt qua quảng trường Weibo, cười chết mất, antifan lại bắt đầu tự biên tự diễn, giả làm chúng ta mắng các minh tinh khác, rồi bị lật tẩy, bị mắng đến mức xóa tài khoản.]
   [...!Họ nhạt nhẽo thật, bọn mình có mong đợi Tinh Tinh có thể giành giải đâu, đợt này mạnh lắm, mỗi diễn viên được đề cử đều là hạng nặng.]
   [Thật ra tớ vẫn có xíu kỳ vọng, hy vọng phép màu sẽ xảy ra.]
   [Đúng là vậy, nhưng chuẩn bị sẵn tâm lý cũng tốt, nếu không kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.

Tinh Tinh còn trẻ, tương lai còn dài.]
   [Tớ hy vọng Tinh Tinh sẽ không bị ảnh hưởng, cậu ấy đã rất giỏi rồi!]
   [Thảm đỏ bắt đầu rồi.]
   Ba giờ rưỡi chiều, đoàn làm phim "Thiên Hạ Vô Song" cùng nhau xuất hiện trên thảm đỏ.
   Thẩm Lâm Lâm thay đổi phong cách gợi cảm thường ngày, mặc một bộ vest trắng, tóc xõa, kết hợp với son đỏ, vừa ngầu vừa xinh.

Bên cạnh cô là Trương Y, Trương Y vẫn đi theo phong cách thiếu nữ ngọt ngào, một chiếc váy tiên nữ màu hồng phấn, tóc búi cao, để lộ chiếc cổ thiên nga và xương quai xanh xinh đẹp, nụ cười rất ngọt.
   Hai bên họ, lần lượt là Tống Viễn Bân và Trương Thi Minh, giống như hầu hết các nam nghệ sĩ khác, hai người cũng mặc vest không đuôi, tuy đơn giản nhưng vẫn điển trai, lịch lãm.
   Úc Vi Tinh, Sở Thần Thăng và Hà Kỳ Vinh đi trước họ một chút.
   Úc Vi Tinh vừa bước lên thảm đỏ, cả hiện trường liền sôi sục, các ống kính từ mọi phía lập tức chĩa vào cậu.
   [Hay lắm các nhiếp ảnh gia, chụp nhiều thêm chút nữa!]
   [Tạo hình này của Tinh Tinh đẹp quá, phụ kiện điểm xuyết vừa đủ, ban đầu tui còn lo Tinh Tinh là đại sứ của thương hiệu H, có khi nào bị yêu cầu đeo đầy phụ kiện không, may quá may quá, chỉ có bông tai, trâm cài áo và hai chiếc nhẫn.]
   [A a a là một fan có mặt tại hiện trường, có ai biết tôi hạnh phúc thế nào không? Tinh Tinh vẫy tay cười với tôi!]
   Lúc này nhóm CP cũng đang spam tin nhắn, vì có người nhận ra chiếc trâm cài áo hồng ngọc đó.
   [Chị em ơi, nhìn trâm cài áo kìa! Cái trâm này Tần tổng đã mua!]
   [Nói rõ hơn đi.]
   [Vểnh tai lên nghe.]
   [Để tôi phổ cập kiến thức một chút, cái trâm cài áo này là phiên bản kỷ niệm 100 năm của thương hiệu H, số lượng rất ít, giá trị rất cao.]
   [@Tôi yêu nhà tôi, đại thần hôm nay ra viết truyện ngắn ngọt ngào đi, có hint rồi!]
   [Mọi người cứ ship trong nhóm thôi, Tinh Tinh là đại sứ của thương hiệu H, trâm cài áo có lẽ là do thương hiệu H cho cậu ấy mượn.

Đừng để antifan có cơ hội lên tiếng.]
   Họ không biết, đây thực sự là trâm cài áo mà Tần Hành Hàn tặng cho Úc Vi Tinh.

Ban đầu thương hiệu H đã chuẩn bị cho cậu một cái khác, nhưng cậu muốn đeo cái này.
   Cứ như thể Tần Hành Hàn cũng có mặt ở hiện trường vậy.
   ...
   Thảm đỏ của giải Hoa Tinh không dài, Úc Vi Tinh và mọi người nhanh chóng đi xong, ký tên, phỏng vấn xong với MC, rồi vào bên trong.
   Chu Lẫm cầm điện thoại bước tới, nói với Úc Vi Tinh: "Tần Hành Hàn gọi điện cho cậu."
   Úc Vi Tinh cười nhận lấy điện thoại, quay đầu chào Hà Kỳ Vinh: "Em đi nghe điện thoại một lát."
   Nói xong, cậu nhanh chóng đến một nơi yên tĩnh, gọi lại cho Tần Hành Hàn.
   Tần Hành Hàn bắt máy rất nhanh, tiếng cười trầm ấm dịu dàng truyền đến tai cậu, "Trâm cài áo rất hợp với tạo hình hôm nay của em, rất đẹp."
   -------------------
   Tác giả có lời muốn nói:
   [Đang sửa]
   Hẹn gặp lại ngày mai, hôn gió ~
---------------------------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui