Kỷ Khinh Chu suy nghĩ quay cuồng, thầm nghĩ Nhiếp Chính Vương chẳng lẽ trúng độc?
Cậu trăm triệu lần không thể ngờ được, mình tốn sức trốn đến nơi này, thế nhưng vẫn đụng mặt y……
Kỷ Khinh Chu trốn sau hương án nín thinh, mắt trộm liếc vị trí cửa sổ âm thầm tính toán đào tẩu.
Cậu cũng không phải đại phu ở lại đây cũng không làm được gì, chi bằng bỏ trốn mất dạng, tránh cho bị cuốn vào rắc rối.
Trong điện, Nhiếp Chính Vương Lý Trạm ngước mắt nhìn về phía thiếu nữ, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc.
Thiếu nữ chợt bắt gặp ánh mắt y, mặt không khỏi đỏ lên, vội cúi đầu.
“Ngươi là……ấu muội của Khâu quốc cữu?” Lý Trạm mở miệng, giọng có chút khàn khàn.
Thiếu nữ cả gan nhìn về phía Lý Trạm, liền thấy một tầng mồ hôi mỏng trên khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt thường ngày ôn nhuận, giờ phút này lộ ra vài phần sắc bén nàng chưa từng thấy.
Sự sắc bén bị ẩn giấu kia, lúc này bởi vì thân thể không thoải mái, cho nên mới vô ý lộ ra.
“Vương gia…… Ngài có mang theo người hầu không? Ta gọi hắn đỡ ngài đi Thái Y Viện!” Thiếu nữ đứng dậy chạy một mạch ra ngoại điện.
Kỷ Khinh Chu nhìn xuyên qua khe hở trên hương án liền thấy nam nhân bên ngoài giống như mất hết sức lực, tựa vào hương án trượt xuống đất.
Tuy rằng nam nhân không phát ra âm thanh, nhưng Kỷ Khinh Chu có thể nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay đối phương, nam nhân dường như đang đè nén mãnh liệt thống khổ.
“Vương gia, ngài không có dẫn người theo sao?” Thiếu nữ chạy trở về, thấy Lý Trạm nằm trên mặt đất, vội ngồi xuống đỡ y dậy.
“Nơi này quá hẻo lánh, ta không tìm thấy cung nhân nào……”
Nói xong, thiếu nữ chợt nghĩ tới cái gì, ngước mắt nhìn về phía sau hương án.
Kỷ Khinh Chu hoảng sợ, đại sự không ổn……
Nhưng không đợi nàng kịp nói, Lý Trạm đã đẩy thiếu nữ ra, giọng nói khàn khàn: “Đi ra ngoài!”
Thiếu nữ nghe vậy sửng sờ, có lẽ không nghĩ tới Lý Trạm từ trước đến nay vốn ôn nhuận khoan dung lại có một mặt lạnh lùng như vậy, lập tức không biết làm sao.
Nhưng nàng rốt cuộc không đành lòng bỏ mặc đối phương, sau khi định thần vẫn đưa tay muốn giúp đỡ Lý Trạm.
“Bổn vương kêu ngươi đi!” Lý Trạm nắm cổ tay thiếu nữ muốn đẩy ra, lại cảm thấy khí huyết dâng trào, thần trí tức khắc hỗn loạn.
Mà khuôn mặt thiếu nữ trước mặt đột nhiên trở nên mơ hồ, trong lòng không hiểu sao hiện lên ý nghĩ muốn nhìn rõ đối phương, liền buông tay ngược lại nắm lấy cằm thiếu nữ.
Lực tay Lý Trạm rất mạnh, cằm thiếu nữ như muốn vỡ ra, lập tức kêu lên đau đớn.
Kỷ Khinh Chu vừa định từ cửa sổ rời đi, đột nhiên nghe được tiếng thét kinh hoảng của thiếu nữ.
Suy nghĩ đầu tiên của Kỷ Khinh Chu là Nhiếp Chính Vương tèo rồi, nên ẻm bị dọa sợ, nhưng thực mau cậu liền nhận ra tình huống không phải như vậy……
Nhϊếp Chính Vương không phải trúng độc, mà trúng…… một loại dược khác!
Lý trí bảo Kỷ Khinh Chu nên chuồn đi, nhưng trong tay cậu còn đang cầm viên kẹo của thiếu nữ kia, bên tai văng vẳng tiếng kêu cứu, cho dù cậu trở thành thái giám, nội tâm vẫn là một đại nam nhân, lúc này mà bỏ đi chỉ sợ tương lai nằm mơ cũng ngủ không yên.
Kỷ Khinh Chu cắn chặt răng, đành phải xoay bước ra ngoài hương án.
Lúc đi ngang hương án, cậu nhanh trí bóp tắt ngọn đèn.
Trong điện tức khắc trở tối tăm, Kỷ Khinh Chu bước tới xô ngã Lý Trạm.
“Đi mau!”
“Vậy ngươi thì sao?” Thiếu nữ khóc nức nở hỏi.
“Khi nào ngươi đi ta liền rời đi!” Kỷ Khinh Chu dùng cả tay chân giữ Lý Trạm, nói với thiếu nữ: “Đi mau đi!”
Thiếu nữ hiển nhiên bị dọa không dám ở lại, chạy một mạch ra ngoại điện.
Kỷ Khinh Chu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy cổ tay đau nhói, bị một bàn tay nắm chặt kéo mạnh, cả người không kịp đề phòng ngã vào trong lòng đối phương.
Trong bóng tối, hơi thở nóng rực như thiêu đốt của nam nhân phả vào mặt, mang theo ý vị nguy hiểm, Kỷ Khinh Chu theo bản năng đẩy đối phương ra muốn chạy trốn, lại xem nhẹ sức lực đối phương.
Mà động tác chạy trốn của cậu không những không thành công, ngược lại khơi dậy ham muốn khống chế của đối phương, ngay sau đó Kỷ Khinh Chu trực tiếp bị nam nhân đè trên mặt đất.
Nền gạc lạnh lẽo xuyên thấu lớp quần áo mỏng manh, cộm đau xương cốt cậu, càng khiến cơn nóng trên người nam nhân thêm rõ ràng.
Kỷ Khinh Chu rốt cuộc nhận thức được tình cảnh của mình, không nhịn được giãy giụa loạn xạ, sau đó tay phải chạm tới cán dao trên eo nam nhân.
Trong sách Nhiếp Chính Vương từ trước đến nay luôn là người cẩn thận, chẳng những không ăn đồ trong cung, trên người còn mang theo chủy thủ phòng thân.
Lúc này do ý thức quá hỗn loạn nên không nhận ra bản thân để lộ sơ hở như vậy.
Kỷ Khinh Chu không chút nghĩ ngợi liền rút dao, nhưng lại do dự có nên ra tay hay không.
Người này chính là Nhiếp Chính Vương, cho y một dao bất luận đối phương sống hay chết, cậu nhất định chết chắc……
Kỷ Khinh Chu đang hết sức do dự, liền cảm thấy tay mềm nhũn, trên người cũng truyền đến cảm giác kỳ lạ.
Hô hấp trở nên dồn dập, trên mặt cũng ửng hồng……
Kỷ Khinh Chu:……
Xong đời, thuốc này không phải hạ ở cung yến, chẳng lẽ là ở Phụng Tiên Các?
Cậu không phải đã thành thái giám sao? Như thế nào còn có phản ứng?
Bất quá cậu căn bản không có thời gian để nghĩ đến vấn đề này, dược lực phát tác cực nhanh, chỉ trong chốc lát, ý thức của cậu bắt đầu có chút hỗn độn, đầu óc chỉ còn thân nhiệt và hơi thở của người trước mắt.
Trong điện bóng đêm càng ngày càng tối.
Một khắc Kỷ Khinh Chu từ bỏ chống cự, nhịn không được nghĩ đến, may mắn trước đó đã tắt nến, bằng không ở chỗ này làm mấy việc như vầy còn ra thể thống gì……
……
……
Đời trước lúc Kỷ Khinh Chu chết chỉ mới 20 tuổi, chưa từng trải qua loại chuyện này.
Thật ra cậu có nghe nói lần đầu làm chuyện này sẽ có chút đau, nhưng không ngờ lại đau đến như vậy.
Nhưng nam nhân rõ ràng đã mất lý trí nhưng vẫn có chút cố kỵ không quên để cho thiếu niên thở một hơi.
Chỉ là một phần cố kỵ này cũng không làm Kỷ Khinh Chu tốt hơn chút nào.
Hơn nữa xong việc cậu mới nhận ra, dược kia dường như có tác dụng hạn chế đối với cậu , mặc dù cậu có chút mất khống chế nhưng toàn bộ quá trình đều không mất đi ý thức.
Nói cách khác, mọi chuyện xảy ra đêm nay cậu đều nhớ rõ rành mạch từng chi tiết.
Bao gồm mấy lời nói lung tung rối loạn của cậu lúc mất khống chế, cùng những vết cào trên người Nhϊếp Chính Vương.
Kỷ Khinh Chu không dám ở lại Phụng Tiên Các, thừa lúc Lý Trạm ngủ cậu liền lẻn ra ngoài.
Mặc dù chỗ kia hơi thốn, mỗi bước đi lòng đau như cắt, nước mặt đầm đìa nhưng cậu không dám chậm trễ, tranh thủ đêm tối loạng choạng chạy về tiểu viện.
Cậu đi đến chỗ ngoặt lối rẽ, nhìn thấy bóng người trốn bên cạnh.
Kỷ Khinh Chu hoảng sợ, nhìn kỹ lại thấy đó là thiếu nữ lúc nãy.
“Sao ngươi còn chưa đi?” Kỷ Khinh Chu hỏi, yết hầu cậu bởi vì nguyên nhân nào đó, lúc này có chút khàn khàn.
“Ta lo lắng cho ngươi……” Thiếu nữ thật cẩn thận hỏi: “Ngươi có phải bị thương không?”
Kỷ Khinh Chu nghe vậy có chút kinh ngạc, theo lời Nhiếp Chính Vương, thiếu nữ này là muội muội quốc cữu.
Tiểu hoàng đế hiện giờ mới 4-5 tuổi, không thể có Hoàng Hậu, quốc cữu kia hẳn là huynh trưởng của Thái Hậu, còn thiếu nữ này là muội muội Thái Hậu?
Chỉ là…… có vẻ không được thông minh lắm.
Nghĩ đến cuộc sống của nàng từ nhỏ đã êm đềm không trải qua cung đấu, trạch đấu.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Kỷ Khinh Chu, thiếu nữ vội nói: “Ta vốn dĩ muốn đi tìm người giúp đỡ, nhưng mà……”
“May mắn ngươi không tìm được người tới, bằng không ta sống không nổi tới ngày mai” Kỷ Khinh Chu nhìn xung quanh, khàn giọng nói: “Việc hôm nay đừng nói cho bất luận kẻ nào, sự việc truyền ra sẽ tổn hại danh dự của ngươi……”
Cậu cũng không rảnh đi lo lắng danh dự thiếu nữ, cậu càng lo lắng hơn chính là bị Nhϊếp Chính Vương tìm được sẽ gϊếŧ người diệt khẩu.
Đường đường Nhiếp Chính Vương bị người hạ dược cùng nội thị dâʍ ɭσạи trong cung, bị truyền ra thì mặt mũi vương gia để chỗ nào?
Thiếu nữ vội vàng gật đầu, mở miệng nói: “Ta biết rồi, ngươi yên tâm ta sẽ không nói cho ai biết.”
Kỷ Khinh Chu sợ bị người khác bắt gặp, không dám nói nhiều với nàng, vội tống cổ nàng đi, thiếu nữ lại lo lắng thương thế của cậu, cứng rắn muốn đỡ cậu.
Kỷ Khinh Chu mới vừa dùng hết sức chạy tới đây, quả thật hơi mất sức liền để nàng giúp đỡ.
Lúc này cậu lấy lại tinh thần, cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, liền hỏi thiếu nữ: “Ngươi không nói cho người khác biết phải không?”
Thiếu nữ nghe vậy mặt ửng hồng, mở miệng nói: “Ta…… đương nhiên không dám nói cho người khác biết.”
“Hôm nay vương gia trúng độc ở Phụng Tiên Các lại đụng phải ngươi, nếu như…… y không quên chuyện xảy ra tối nay, nhất định ngày mai y sẽ tìm ngươi dò hỏi.” Kỷ Khinh Chu nói.
“Á? Ngươi nói y sẽ tìm ta……” Thiếu nữ nghĩ đến ánh mắt đầy lệ khí của Lý Trạm, tức khắc sợ hãi.
“Muốn giấu cũng giấu không được.” Kỷ Khinh Chu nói.
“Thế phải làm sao bây giờ?” Thiếu nữ hỏi.
“Ngươi tin ta không?” Kỷ Khinh Chu quay lại nhìn thiếu nữ hỏi.
Ánh mắt nàng dừng ở trên mặt Kỷ Khinh Chu, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc của thiếu niên, đôi mắt đen nhánh giống như ngôi sao trong đêm đen, mang theo ánh sáng không thể cưỡng lại.
Nàng gật đầu thật mạnh nói: “Ta tin tưởng ngươi.”
Kỷ Khinh Chu thì thầm với nàng vài câu, thiếu nữ nghe xong nghiêm túc gật đầu.
Kỷ Khinh Chu tuy rằng không biết nàng có đáng tin hay không, nhưng hiện tại cậu không còn cách nào khác, cũng không thể gϊếŧ người diệt khẩu đi?
Cậu chỉ có thể dựa vào may mắn, chỉ mong ông trời vui đùa hắn một vố, có thể chiếu cố hắn một chút.
Thiếu nữ dìu cậu tới gần tiểu viện, đằng trước có thị vệ tuần tra ban đêm, Kỷ Khinh Chu sợ bị người bắt gặp, liền đuổi nàng đi.
“Ngươi bị thương chỗ nào? Ở chân sao? Ngày mai ta tìm người lấy thuốc cho ngươi.” Thiếu nữ buông tay Kỷ Khinh Chu, vẻ mặt quan tâm hỏi.
Kỷ Khinh Chu ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại, thiếu nữ lớn lên trong nhà cao cửa rộng, tuy rằng thầm thích Nhiếp Chính Vương diện mạo anh tuấn, thậm chí không ngần ngại chạy tới nhìn lén.
Nhưng nàng không biết gì về nam nữ hay nam nam hoan ái, cho nên gặp chuyện như vậy, cũng không biết Kỷ Khinh Chu trải qua chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Kỷ Khinh Chu ý vị thâm trường nói: “Y dùng kim đâm vào……chân ta!”
Thiếu nữ nghe vậy kinh ngạc nói: “Y dùng kim gì mà làm ngươi bị thương nghiêm trọng đến vậy?”
Kỷ Khinh Chu:……