Sau Khi Xuyên Thành Đệ Đệ

Edit + Beta: Snail

Bụng Trình Dục càng ngày càng lớn, quần áo thật dày cũng bắt đầu không che giấu được phần bụng nhô ra, giống như y nhét một quả bóng vào vậy, cảm giác cũng không phải vô cùng vất vả, bệnh trạng ham ngủ cũng tốt lên từng ngày…

Chẳng qua, biến hóa khác lại khá rõ ràng, tỷ như nói bắp thịt bắt đầu chậm rãi sưng đau, chân cũng dễ dàng mỏi mệt. Người luyện võ vốn không nên nhu nhược như thế, chỉ là Trình Sóc luyện võ không lâu, lại chưa từng đặt vững nền tảng cơ bản, khi Trình Dục mang thai ăn ăn ngủ ngủ, thân thể mượt mà một ít, cơ bắp cũng từ từ biến mất, phỏng chừng chờ y sinh xong, muốn luyện lại như trước, e rằng rất khó, Trình Dục hơi hơi cân nhắc, xoa bóp cánh tay mình… đã qua tuổi tốt nhất để tập võ, xem ra sau này đánh không lại Phượng Thăng Minh rồi…

Tiếp tục ngồi trong đình ngẩn người, thoại bản đã xem xong, ô mai cũng nhai đến vô vị, những nữ tử sinh con kia, thì ra quá trình lại khó chịu như thế.

Phượng Thăng Minh cơ hồ ôm đồm hết thảy sự vụ, không chịu qua tay y, Lưu thúc đang làm dược thiện cho y, để y có thể sinh ra cục cưng khỏe mạnh. Thân là thầy thuốc, đối với chuyện Trình Dục mang thai ông không có nửa phần xoắn xuýt ngoài một ít hứng thú kỳ dị, thậm chí còn có thể gọi cục cưng trong bụng y là tiểu trang chủ.

Thiếu niên kia – Trình Dục nghĩ có lẽ là họ hàng của mình, đường huynh đệ, y biết hắn họ Trình, mà thân phận hai gia gia kia của hắn, y cũng biết đại khái. Người chung quanh đều rất ăn ý, rất ăn ý đợi đứa bé sinh ra, hơn nữa chuẩn bị sau khi đứa bé sinh ra, liền nói dối là trời cao ban xuống. Người dùng bí thuật đổi thân thể, hậu đại đều sẽ có một cái bớt, giống hệt như loài hoa truyền thuyết trong giang hồ kia vậy. Bọn họ không muốn nói đứa nhỏ này lai lịch không rõ được họ thu dưỡng, ngay cả chính Trình Dục cũng không muốn. Tuy phương pháp này có thể lừa bịp được hiềm nghi từ đại chúng, chẳng qua không tránh khỏi tranh luận, như vậy cũng tốt.

Lần nữa nhai một viên ô mai, đứa bé giữ cửa liền báo lên tin tức có người bái phỏng. Hiện tại đã là rét đậm, đại hội Võ Lâm chấm dứt, Kỳ Lan giáo bởi vì diệt giáo được thiếu niên trọng chỉnh, không còn chướng khí mù mịt như lúc trước, vì giúp Trình Dục đỡ đẻ, thiếu niên lưu lại, có điều hắn cũng không xuất hiện, ngược lại bên ngoài thường thường có người đến chúc tết trước thời gian, cầu kiến y, y không thể uống rượu, cũng không thể gặp khách, cơ bản đều là Phượng Thăng Minh thay y.

“Người tới là ai?” Trình Dục hỏi.

“Là Từ cô nương cùng mẹ cô ấy.” Thằng bé cẩn thận nhìn nét mặt Trình Dục, lại nghĩ tới bộ dáng xấu hổ mang theo sợ hãi của Từ Oánh, không khỏi hiếu kỳ hỏi, “Minh chủ, người muốn đi gặp không?”

Tâm tư Từ Oánh đối với mình Trình Dục biết rất rõ, nhưng mà cô chưa nói thẳng, y cũng không tiện ngoài sáng cự tuyệt, lúc đầu chính mình nghĩ sẽ thành thân, nhưng hiện tại ở bên Phượng Thăng Minh, cho dù thành thân cũng không thể giống trống khua chiêng để cô biết được. Kéo dài không phải biện pháp, xem ra cần phải từ chối. Trình Dục muốn dao sắc chặt đay rối, đứng lên, sức nặng của cái bụng bức bách khiến y không thể thẳng tắp sống lưng, đột nhiên nhớ tới tình cảnh xấu hổ hiện tại của mình, thấp giọng ho khan một tiếng, nói: “Con đi tìm Nhị trang chủ đi, thân mình ta không khỏe…”

Mắt to của thằng bé chợt lóe, áo hai lớp đỏ thẫm bọc lấy tay nhỏ mềm mềm nhéo nhéo mu bàn tay Trình Dục, dưới sự ngẩn ngơ của y, nói: “Minh chủ cùng Nhị trang chủ là phu thê sao?”

Trình Dục hơi hơi mở to hai mắt, nói: “Con biết cái gì là phu thê?”

Thằng bé nói: “Lần trước thấy ngài ấy đỡ người, bụng người lại lớn, mẹ con nói, phu thê mới có cục cưng nhỏ…”

Trình Dục nhịn không được nở nụ cười, lại rất nhanh che giấu, vỗ vỗ đầu nhỏ của nhóc, nói: “Chúng ta không phải phu thê, chúng ta là… bằng hữu.” Bằng hữu quan hệ rất gần, trong lòng thầm bổ sung.

“Thật vậy sao?” Thằng bé trừng mắt nhìn, cong mặt mày cười hì hì, “Thì ra bằng hữu tốt như vậy, trước kia nghe người ta nói con đều không tin, về sau con cũng muốn có thật nhiều thật nhiều bằng hữu!~ Giống như Minh chủ và Nhị trang chủ vậy.” Gật gù đắc ý nói tiếng cáo lui với Trình Dục, nhóc con nhún nhảy chạy đi, hiển nhiên rất vui vẻ.

Trình Dục vỗ về bụng, nhìn bóng dáng thằng nhóc đi xa, ngẫm lại đứa con tương lai của mình, trong lòng vừa chờ mong vừa vui sướng, đồng thời lại nghĩ tới việc hôn nhân của mình cùng Phượng Thăng Minh… Tuy rằng không thể chiêu cáo thiên hạ tổ chức tiệc mừng, bất quá cũng phải thành hôn, còn có cái bụng này, dáng dấp cũng quá nhanh. Có lúc y cũng khủng hoảng, sợ đến thời điểm, đứa nhỏ quá lớn không sinh ra được thì làm sao đây?

Đến buổi trưa, lại đến thời gian ngủ trưa. Trở lại trong phòng, cửa sổ đóng chặt, địa long trong phòng vẫn cháy rất vượng, hơn nữa bởi vì nguồn nhiệt dưới đất, trong phòng không có chút khói lửa nào, trên đất lót một tầng thảm thật dày, lòng bàn chân giẫm lên đều cảm thấy ấm áp, ở trong này mặc áo dày, ngược lại sẽ nóng. Tránh cho y bị lạnh, Phượng Thăng Minh làm rất nhiều chuẩn bị.

Cởi áo dày ra, rửa tay rửa mặt, Trình Dục nhìn canh giờ, liền chuẩn bị đi ngủ, đã tới thời gian ngủ trưa, mà mùa đông thân thể càng thêm mệt mỏi.

Địa phương ấm áp, giấc ngủ của Trình Dục rất sâu, môi đột nhiên bị ấn xuống, thời điểm bị nhiệt tình tập kích y không phát giác chút nào, nhưng khi quần áo bị cởi, hai viên thù du bị đùa bỡn tình dục, y mở mắt, đẩy người chui vào ổ chăn của y ra.

“Huynh… Ưm… Ưm…!” Bị hôn lên môi, ngăn chặn lời nói, Trình Dục phí hết đại khí lực mới đẩy hắn ra được, lau thứ trong suốt chảy xuống bên môi, giật mình nói: “Huynh làm gì?”

Phượng Thăng Minh mắt đen mi dài, nóng bỏng nhìn y, trên người còn mang theo chút cảm giác mát lạnh, hắn cởi ngoại bào ra, bên trong vẫn ấm áp, cũng không để khí lạnh lây đến trên người y, “Dục đệ, ta muốn đệ.”

“Huynh phát điên cái gì? Bụng ta đã lớn như vậy… Huynh… Huynh…”

“Ta đã hỏi Lưu thúc, ông ấy nói có thể.”

Mặt Trình Dục ‘oanh’ một cái hồng thành trứng tôm luộc, cắn răng nặn ra một câu, “Huynh cố ý đi hỏi ông ấy loại chuyện này?”

Phượng Thăng Minh nói: “Đều có con rồi, đương nhiên cái gì cũng làm qua, ông ấy biết mà.” Vừa nói, hắn vừa đưa tay ấm áp tham nhập vào trong quần Trình Dục, bàn tay bao trùm lên bắp đùi y, vuốt lên da thịt mịn màng trong đùi.

Chỗ mẫn cảm bị khiêu khích, thân thể Trình Dục nhất thời cứng đờ, bắt lấy tay hắn muốn kéo ra, Phượng Thăng Minh chú ý không đè lên bụng y, đồng thời cũng không để y cự tuyệt mở rộng vạt áo y ra.

“Dừng… Dừng tay…”

Phượng Thăng Minh chôn đầu vào trước ngực y, ngậm lấy đầu v* y.

Mặt Trình Dục đỏ như máu, vài lần giãy giụa đều sợ động tác quá lớn tổn thương đứa bé, chỉ có thể tùy ý hắn đùa giỡn…

“Sao huynh lại… Sao huynh lại háo sắc như vậy, ngay cả mấy tháng cũng không chờ được sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui