Editor: Thuyền Giấy.
Nhiễm Sở Sở chấp nhận số phận bật đèn điện thoại, chuẩn bị nương theo ánh đèn đi về thì bắt gặp quản gia vừa mới tắt đèn trên đường đi.
“Bà chủ? Sao bà lại ở đây?” Quản gia cũng cầm đèn pin, ông còn đẩy mắt kính như không chắc chắn.
Không phải lúc trước bà chủ nói muốn tắt đèn ngủ sớm một chút à? Sao giờ cô còn ở đây.
“Vừa hay, tôi có vài việc muốn nói với ông.” Nhiễm Sở Sở: “Sau này không cần tắt đèn vào mười giờ đúng đâu.”
Ngoài việc này ra, cô còn cẩn thận tự hỏi một chút nguyên chủ còn có quy củ nào không phù hợp với “người thường” không rồi bảo quản gia sửa lại hết.
Sau khi sắp xếp xong, Nhiễm Sở Sở mới xoay người lên lầu, đi được một nửa thì cô như lại nghĩ tới gì đó mà ngoảnh đầu nói: “Đúng rồi, ngày mai có thể cho người mua thêm chút đồ uống về, đủ loại, càng nhiều càng… Chất đầy nửa cái tủ lạnh là được.”
“Còn nữa, cũng có thể mua chút rượu.”
Quản gia nghe xong thì sửng sốt, nghiêm túc nhớ kỹ từng câu một, ông còn đang nghĩ sự thay đổi của bà chủ quá lớn.
Chẳng qua sửa lại như vậy cũng tốt.
Sau khi sửa đổi thì tần suất cậu chủ về nhà sẽ cao lên.
Ông nghĩ, kết quả khi Nhiễm Sở Sở biến mất ở đại sảnh thì ông mới nhớ mình đã quên nhắc cô.
Thật ra trong nhà có rất nhiều rượu, ông chủ còn đặc biệt để trống một tầng để trưng bày rượu kia mà.
*
Ngày hôm sau, Nhiễm Sở Sở ngủ đến khi tự tỉnh, vừa nhìn vào điện thoại, đã hơn mười một giờ.
Cô cảm thấy mỹ mãn duỗi người, không quên tán thưởng cho sự cơ trí của mình trong lòng.
May là hôm qua cô đã bảo quản gia sửa lại những quy củ bất thường đó.
Nếu không lần này cô sẽ ngủ không ngon, bởi vì nguyên chủ còn đặt ra quy củ dậy sớm tập thể dục rồi ăn sáng nữa.
Nhiễm Sở Sở rửa mặt xong liền đi xuống ăn cơm trưa.
Sau sự phân phó của cô vào ngày hôm qua thì trên bàn toàn là món cô muốn ăn.
Cuộc sống cơm tới há miệng thật là thoải mái quá đi!
Những người giúp việc khác không hiểu rõ còn đang đắm chìm trong câu hỏi sao hôm nay bà chủ lại ngủ tới giữa trưa, không ăn sáng mà chuyển sang ăn trưa luôn?
Còn quản gia đã thản nhiên chấp nhận tất cả sự thay đổi này.
Cơm nước xong, Nhiễm Sở Sở định đến trung tâm thương mại mua sắm, sẵn tiện làm tạo hình.
Còn chi phí nảy sinh trong quá trình mua sắm, đương nhiên là xài tiền của Tô Ngật Tắc rồi.
Tuy cô cũng có mang theo một khoản tiền hưu đến thế giới này nhưng vẫn chưa đi lấy.
Trước khi hệ thống rời đi có để lại cho cô một chuỗi số bí ẩn, tiền hưu này sẽ được đưa đến danh nghĩa của cô thông qua hình thức trúng vé số.
Cô cũng không có ý định đụng chạm vào số tiền này.
Dù gì thì bây giờ quan hệ hôn nhân vẫn còn tồn tại, nếu cô cầm số tiền này ra, vậy chẳng phải khi ly hôn phải chia với Tô Ngật Tắc à? Cô mới cóc cần.
Tuy cũng chưa chắc người ta nhìn trúng số tiền này của cô nhưng tốt xấu gì vẫn là tiền hưu, ý nghĩa không giống nhau.
Nhiễm Sở Sở nghĩ, cầm mấy tấm thẻ Tô Ngật Tắc để lại cho nguyên chủ đi ra ngoài.
Thật ra Tô Ngật Tắc rất có nhân nghĩa, ít nhất ở phương diện tiền bạc chưa từng bạc đãi nguyên chủ.
Anh cho nguyên chủ vài tấm thẻ, trợ lý đặc biệt của Tô Ngật Tắc cũng đã nói với nguyên chủ.
Trong đó có một tấm có tám chữ số, còn khác đều là bảy chữ số.
Chẳng qua nguyên chủ lại chưa từng đụng chạm vào.
Nếu như thế, vậy để cô ra tay đi.
Vì thế, vài giờ sau, Tô Ngật Tắc đang đi công tác ở thành phố khác thỉnh thoảng sẽ nhận được tin thanh toán từ thẻ.
Số tiền chi ra đều từ sáu chữ số trở lên.
Con ngươi trầm tĩnh của Tô Ngật Tắc lướt qua tin tức bên trên, vài giây sau mới nhớ tới giờ ai đang dùng tấm thẻ này.
Thật không trách anh, cảm giác tồn tại của cô vợ này thật sự quá thấp.
Lập tức chi ra nhiều tiền đối với cô mà nói xem như là một khoản rất lớn như vậy, Tô Ngật Tắc có chút không yên tâm, gọi trợ lý đặc biệt: “Cậu đi tra thử xem bà chủ đã tiêu tiền vào đâu.”
Nhưng đừng để bị lừa.
Nhiễm Sở Sở ở bên kia đang đều mang đầy túi mua hàng trên hai tay thì hắt xì không hề báo trước.
*
Lần này mua sắm, Nhiễm Sở Sở cảm thấy vô cùng vui sướng.
Đặc biệt là sau khi tạo hình xong, cô tự mãn nhìn trái ngắm phải trong gương, tạm ổn, xem như nhan sắc của cô đã hoàn toàn trở lại.
Ngay cả người hầu trong nhà cũng không thể rời mắt vì sắc đẹp của cô.
Mấy ngày kế tiếp, Nhiễm Sở Sở ở nhà sống một cuộc sống sa đọa thối nát ăn no rồi đi ngủ, thức dậy rồi ăn sau đó vui vẻ xem phim.
Chạng vạng thứ sáu, quản gia nhận được cuộc gọi của Tô Dục theo thường lệ, giống như khi trước, chỉ báo một tiếng không về nhà.
Quản gia hơi mở miệng, muốn nói giờ trong nhà không cần ngủ sớm, cũng không cần dậy sớm thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng đô đô đô vội vã.
Ông nói chuyện này với Nhiễm Sở Sở: “Bà chủ, cậu chủ nói hôm nay không về nhà.”
Nói xong, ông thật cẩn thận xem xét Nhiễm Sở Sở.
Chà, bà chủ và cậu chủ nhỏ, ông đều có thể hiểu.
Một người là mẹ kế, một người là con riêng, chữ cuối cùng của hai bên đều rất vi diệu.
Tất cả những gì bà chủ làm đều là vì muốn hòa hoãn quan hệ với cậu chủ nhỏ.
Còn cậu chủ nhỏ chắc cũng chưa chuẩn bị tốt để đối diện với việc tự nhiên có thêm một người mẹ kế.
Ông cũng không cầu quan hệ giữa hai người có thể tốt như ruột thịt nhưng ít nhất vẫn có thể cùng ăn một bữa cơm gì đó.
Dù gì thì gia hòa vạn sự hưng (nếu gia đình sống hòa thuận mọi công việc sẽ phát đạt).
Lần này bà chủ nhượng bộ lớn như vậy nhưng cậu chủ nhỏ vẫn không trở lại, hẳn là cô sẽ cảm thấy rất thất bại nhỉ?
Giờ phút này Nhiiễm Sở Sở ở trong mắt quản gia là đang cảm thấy thật thất bại thì đang tự hỏi: Cậu chủ? Là con trai lớn mười sáu tuổi của Tô Ngật Tắc, Tô Dục à?
Đã mười sáu tuổi rồi, cũng không phải là sáu tuổi, quản chi chuyện cậu có về nhà hay không.
Nhưng chắc chắn không thể nói như vậy.
Đối với chuyện này, Nhiễm Sở Sở chỉ là gật đầu: “Biết rồi.”
Quản gia với ý đồ tìm kiếm một xíu thương tâm trên mặt cô nhưng không tìm thấy thứ gì cả: “…?”
Biết rồi, không có gì hết hả? Mặc kệ à?
Không làm gì hết sao?
*
Bên kia, tại một quán ăn, Tô Dục nói chuyện điện thoại xong thì cất điện thoại rồi cầm thực đơn gọi món.
Còn có anh em tốt của cậu đang ngồi ở một bên là Lâm Kiệt.
Lâm Kiệt là một trong số ít biết chuyện lộn xộn trong nhà cậu.
Từ hơn hai tháng trước, ba Tô Dục tìm cho cậu một người mẹ mới nên cậu về nhà rất ít.
“Mày lại không về à?” Lâm Kiệt hỏi.
Tô Dục không thèm nhìn cậu ta: “Tao vừa mới gọi điện thoại đó, mày không nghe thấy hả?”
Lâm Kiệt nghẹn họng: “Không phải là sắp nghỉ hè rồi sao, nghỉ hè lâu như vậy.
Mày cũng không thể không về nhà luôn chứ?”
Tô Dục cũng vẫn còn bận tâm chuyện này: “Không biết, nhìn một bước đi một bước vậy.”
Lâm Kiệt là điển hình của hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp: “Không phải, mày làm như vậy không phải là tương đương với thỏa hiệp à? Mày cứ mặc kệ bà mẹ kế kia của mày bá chiếm nhà của mày ư? Không phải tao là nói đâu nhưng nếu tao là mẹ kế của mày thì tao sẽ ngủ rồi tỉnh vì cười á, gả cho ông chồng có tiền như vậy.
Thái tử gia duy nhất có quyền thừa kế tài sản kia còn không có chút lực uy hiếp nào.
Nếu sau này bà ấy sinh em trai rồi tranh gia sản với mày thì mày không có cửa đâu.”
Tuy Tô Dục đang xem thực đơn nhưng cũng nghe lọt tai mấy lời của Lâm Kiệt.
Trong đầu cậu cũng nhanh chóng xuất hiện một bóng hình hận không thể cuộn tròn mình thành một cục.
Cậu tin tưởng trực giác của mình.
Một người như vậy không giống như vì tiền nhà bọn họ, đó là vì ba cậu à?
Nhìn cũng không giống.
Nói thật, Tô Dục cũng không biết vì sao bọn họ lại lãnh chứng, rất đột ngột, ba cậu dẫn một cô gái lạ hoắc về nhà, sau đó nói cho cậu đây là mẹ kế của cậu.
Một cuộc hôn nhân chớp nhoáng đến còn nhanh hơn một mũi tên rời dây.
Hơn nữa cậu không cảm thấy giữa hai người này có tình cảm gì.
Ngay cả ba cậu, lãnh chứng với người ta nhưng lại không cho người tổ chức hôn lễ.
Nếu nói thích thì lại không gặp nhau.
Nhưng cũng không lạ gì, mẹ cậu đã mất nhiều năm như vậy rồi, ba cậu cũng không thể luôn đơn chăn gối chiếc.
Đặc biệt là khi ba cậu đã có được địa vị như ngày hôm nay.
Dù sao theo cậu biết, trong trường học có vài bạn học có ba tuy không nhiều tiền bằng ba cậu nhưng số lần kết hôn có thể nhiều hơn ba cậu.
Đối với chuyện của hai người bọn họ, Tô Dục không muốn quản, nguyên nhân cậu không quay về chủ yếu là vì tư tưởng của mẹ kế kia hơi “già”.
Gì mà que cay đồ uống có ga linh tinh và những món tương tự không tốt cho sức khỏe, cũng không cho cậu đi chạm vào.
Đương nhiên, nếu cậu cứng đầu không nghe thì cũng không sao nhưng với người có vẻ nhút nhát thuận theo và dè dặt với mọi thứ kia lời từ chối đã đến bên miệng cũng không nói nên lời.
Cậu vô cảm với người gọi là mẹ kế này, lại cũng không tới nông nỗi chán ghét, nhiều lắm cũng chỉ là người xa lạ.
Cậu cũng có nghĩ tới, có phải ba cậu cố ý tìm người này về chỉnh cậu không.
Vì thế, số lần ngẫu nhiên phản nghịch tăng lên, cậu cũng sẽ thấy rất phiền.
Cảm giác như thua hơn phân nửa trong trận chiến giữa hai ba con.
Nhưng cậu thật sự không muốn liên lụy đến người vô tội nên cách tốt nhất chính là không về.
Không thể không nói, ở phương diện này, ba cậu rất mưu mô, vậy mà lại lợi dụng người khác.
Ăn xong bữa tối lúc chạng vạng, Tô Dục đi theo Lâm Kiệt về nhà cậu ta như thường lệ.
Sau đó chơi game, qua đêm ở nhà cậu ta.
Dù sao sau khi trong nhà có thêm quy củ kỳ quái, Tô Dục rất ít khi về nhà.
Thậm chí cậu còn có phòng ký túc xá ở trường học.
Ở trên trường từ thứ hai đến thứ sáu, cuối tuần ở nhà Lâm Kiệt.
Dù gì thì người nhà cậu ta cũng rất ít khi ở nhà.
Tô Dục vốn định tuần này cũng vậy, kết quả chỉ qua một đêm, giữa trưa hôm sau, mẹ Lâm Kiệt đi du lịch ở đâu trở về, chưa thả đồ xuống đã nói buổi chiều muốn dẫn Lâm Kiệt đi chùa miếu để thờ cúng.
Buổi tối còn muốn dẫn Lâm Kiệt đến nhà bà ngoại cậu ta ăn cơm.
Mẹ Lâm Kiệt rất nhiệt tình, thấy bạn tốt lâu năm của con trai ở đây, thuận miệng mời cậu.
Tô Dục ngại đi theo, càng ngại hơn khi ở một mình trong nhà người khác chờ người ta về nên cậu từ chối.
Cậu cũng không định về nhà sớm đến vậy, vì thế ở bên ngoài la cà cả ngày.
Khi lén về nhà thì đã đã mười một giờ.
Cậu ngó về hướng nào đó trên lầu hai theo bản năng.
Đóng cửa lại, chứng minh là đã ngủ rồi, rất tốt, không cơ hội bắt gặp.
Tô Dục trở về phòng, mở máy tính ra, hậu tri hậu giác phản ứng lại, hôm nay biệt thự… Hình như không tắt đèn?
Quái lạ, quản gia quên à?
Nhưng Tô Dục cũng không bối rối lắm, cậu chơi game trong chốc lát, cảm thấy hơi đói nên lấy điện thoại ra đặt cơm hộp.
Cùng lúc đó, phòng nào đó cũng ở lầu hai, Nhiễm Sở Sở cầm điện thoại cũng đặt đơn thành công.
Trôi qua hơn nửa tiếng đồng hồ, điện thoại có cuộc gọi.
Ánh mắt Nhiễm Sở Sở sáng lên, cơm hộp của cô tới rồi!
Sau khi ra cửa và đi qua vài căn phòng, đột nhiên một cánh cửa phía trước mở ra.
Nhiễm Sở Sở nhìn thiếu niên cao ráo xuất hiện ở trước mặt cô, ngẩn người.
Đối chiếu với dáng vẻ của cậu trong trí nhớ, là con trai của Tô Ngật Tắc, Tô Dục.
? Không phải là quản gia nói cậu không về nhà sao?
Nhưng không quan trọng.
Đợi chút, hình như cô ngửi thấy mùi gì đó trong phòng.
Hơi giống mùi que cay.
Là que cay!
Mấy ngày nay toàn ăn bữa tiệc hoành tráng không ngờ lại lãng quên mỹ vị tiện lợi mang tên que cay này.
Tự nhiên hơi thèm.
Nhiễm Sở Sở đặt ánh mắt ở trên thiếu niên phía trước, do dự mở miệng: “Con vừa mới ăn que cay à?”
Bỗng nhiên đằng sau có giọng nói truyền đến, suýt nữa dọa Tô Dục nhảy dựng.
Cậu ngoảnh đầu lại theo bản năng.
Cô gái trước mặt có ngũ quan tinh xảo diễm lệ sáng sủa.
Một chiếc váy ngủ màu hồng ruốc không chỉ giúp cô trẻ hơn mà còn tôn dáng, cánh tay và cẳng chân cân xứng lộ ra.
Hơn phân nửa mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ ở trước ngực, vừa thấy còn tưởng là sinh viên nơi nào đến.
Phản ứng đầu tiên của Tô Dục là cô gái lạ hoắc này đến nhà cậu khi nào? Ba cậu lại đổi mẹ kế cho cậu à?
Nhưng sao ngũ quan người này lại giống với mẹ kế mới đến chưa được bao lâu của cậu vậy?
Không chắc nữa, nhìn lại.
“Cô là?” Tô Dục cẩn thận hỏi.
“……” Nhiễm Sở Sở cạn lời, sau đó thản nhiên nói: “Mẹ kế của con.”
Là cùng một giọng nói.
Tuy gần như xác nhận là cùng một người, nhưng Tô Dục vẫn có cảm giác không chân thật, cậu mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm mặt Nhiễm Sở Sở.
Sao một người lại có thể thay đổi lớn đến vậy nhỉ?
Nhiễm Sở Sở: “…”
Lại một lát sau nữa, Tô Dục mới nhớ tới câu hỏi ngay từ đầu của Nhiễm Sở Sở.
À, đúng rồi, hình như vừa nãy cô hỏi cậu có ăn que cay không.
Tuy thời gian ở chung không quá dài, nhưng Tô Dục biết, que cay đối với mẹ kế này của cậu mà nói là thực phẩm không lành mạnh.
Sau khi biết nói không chừng còn đe dọa chèn ép cậu, cậu còn muốn đi lấy cơm hộp mà, có lệ cho qua đi.
Tô Dục nhắm mắt, phủ nhận: “Không có.”
Còn nói không có, làm con trai của cá sấu khổng lồ của thương nghiệp, đừng có bủn xỉn như vậy chứ.
Không từ bỏ nỗi một bịch que cay à?
Sau đó, Tô Dục thấy mẹ kế kia của cậu tỏ vẻ “Không ngờ con lại là người như thế”: “Thế mà con lại ăn mảnh?”
Tô Dục:?
Sau đó, Nhiễm Sở Sở lại hỏi: “Còn không? Chia cho mẹ một chút.”
Tô Dục:???.