Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công


Đầu tháng chín, trời chưa hết nóng, lại gặp phải một ngày nắng to, đường cái hấp thụ nhiệt có thể rán chín trứng.
Một chiếc xe vòng qua đầu phố, dừng lại trước cửa.

Cửa ngoài không mở, cũng không nhìn thấy bên trong thế nào, ước chừng cách hai ba giây cửa mới mở, một nam sinh có chiều cao trung bình bước xuống.
"Đóng cửa nhanh lên, nóng quá." Trong xe vọng ra một tiếng nói oán giận, cửa xe đóng lại ngăn cách sự khô nóng ở ngoài.
Xe đi mất.
Quý Kỳ đeo balo đứng ở cánh cổng hơi ồn ào ngày khai giảng, kéo một cái vali, bên trong là đồ đạc của cậu.
Tuy rằng nhà Quý Kỳ không xa trường, nhưng mẹ kế cậu phải đi đón anh trai, lại đi đón cậu quá mệt mỏi, cho nên cậu ở ký túc xá trường.
Nuôi hai đứa con trai ở thành phố lớn không dễ dàng, bởi vậy sau khi ba kết hôn với mẹ kế, công việc áp lực hơn, bận đến nửa đêm không về nhà, bị bệnh cũng không phải một hai lần.

Vì thế từ lúc lên cấp hai Quý Kỳ đã tự lập, tận lực không để mình trở thành gánh nặng gia đình.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ba không rảnh quan tâm cậu, mẹ kế càng không quan tâm đến cảm nhận của cậu, Quý Kỳ trở thành người thừa trong nhà.
Có ba mẹ đưa con đi lướt qua, Quý Kỳ nắm chặt quai đeo balo, dừng một chút rồi cũng đi vào trong.
Tưởng Thần xuyên qua sân thể dục, những hạt cao su nhỏ trên thảm cỏ sân bóng bị giày thể thao đá văng, đập vài cái lại rơi xuống.
Hắn cao giống ba, mười sáu tuổi đã cao một mét tám, cao hơn nhiều bạn cùng trang lứa, hơn nữa bề ngoài tuấn tú, bình thường không nói nhiều, có cảm giác xa cách, đầy người là sự hấp dẫn của thiếu niên tuổi này.
Chẳng qua giờ phút này Tưởng Thần không vui, từ buổi sáng đến bây giờ sắc mặt vẫn rất kém, đến trường mới cũng không thể vui nổi.
Áo sơ mi của Tưởng Thần hơi ướt mồ hôi, rất khác dáng vẻ chỉnh tề thường ngày, nhưng hiển nhiên hắn không quan tâm, đi lên bậc thang lên tầng lớp 11.

Một chỗ học sinh mới vào trường không cần đi.
Nam sinh đi nhận sách cùng Tưởng Thần đứng ở dưới tầng không biết làm thế nào, cậu ta không biết Tưởng Thần lên tầng làm gì, lại không chắc bây giờ mình nên đi hay là nên ở lại, ngẩn người ra.

Cậu ta cắn răng đi theo Tưởng Thần, mặc dù cậu ta cũng không biết Tưởng Thần đi đâu.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cũng may Tưởng Thần dừng chân, hắn ngẩng đầu nhìn biển lớp, lớp 11A3.
Trong phòng học lớp 11 không ít người.

Ba mẹ đưa con đi học, học sinh lười biếng tựa vào hành lang hoặc nằm bò trên bàn.
Lúc Tưởng Thần xuyên qua hành lang, rất nhiều người nhìn hắn.
Lớp 11 cơ bản đã quen hết bạn bè, hơn nữa nếu là một người qua đường giáp diện mạo bình thường thì có thể không nhớ, nhưng người như Tưởng Thần thì không ai không nhớ được hắn.
Tất cả mọi người liếc mắt một cái nhìn ra hắn khác biệt và đặc biệt.
Chẳng lẽ là học sinh chuyển trường à?
Có mấy nữ sinh đứng sau lưng Tưởng Thần lén nhìn bóng lưng hắn, có mấy nam sinh lớp 11 thì có hơi khó chịu, liếc mắt nhìn Tưởng Thần đi qua mình, thì thầm to nhỏ, không ai thấy vui.
Nhưng những ánh mắt của thiếu nam thiếu nữ đó không làm cho Tưởng Thần để ý, hắn đi về trước, chỉ nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng gõ cửa, mấy người trong phòng học quay đầu nhìn cậu.
"Xin hỏi," Tưởng Thần mở miệng, giọng lạnh lùng, "Hôm nay Quý Kỳ đi học không?"
Nam sinh ngồi ở hàng đầu nhìn Tưởng Thần, vừa đoán thân phận của hắn vừa nói: "Chắc là chưa, hình như chưa thấy đâu."
Cậu ta nói xong quay đầu đẩy nữ sinh ngồi sau, bị nữ sinh đỏ mặt đánh tay, nam sinh cũng không để ý, cười hì hì hỏi nữ sinh: "Hôm nay cậu gặp Quý Kỳ chưa?"
Nữ sinh lắc đầu: "Tớ không chắc."

Trong lớp cơ hồ không ai có thể cho Tưởng Thần một đáp án chắc chắn.
Không phải họ không muốn nói cho Tưởng Thần, mà là thật sự không ai có thể chắc chắn Quý Kỳ đã đi học chưa.

Quý Kỳ học cùng lớp họ hai năm, nhưng bởi vì hướng nội nên cảm giác tồn tại trong lớp không cao.
Tuy trong lớp không ai bắt nạt cậu, nhưng cũng không có ai thân.
Tưởng Thần hơi thất vọng, đang định quay đi, bỗng nhiên có người nói: "Lúc trước tôi thấy Quý Kỳ ở cửa trường học, chắc là về thẳng phòng ngủ, sắp lên lớp rồi."
Tưởng Thần theo tiếng nhìn lại, thấy một nam sinh mập mạp cắn một que kem, mồ hôi ướt đẫm.
"Cảm ơn." Tưởng Thần nói.
Hắn không lùi mà tiến tới, đi đến cái ghế trống, hỏi nữ sinh ngồi trong: "Xin hỏi tôi có thể tạm thời ngồi ở đây một lát được không?"
Giọng điệu của Tưởng Thần rất lễ phép, dịu dàng, nhưng lại rõ ràng xa cách và khách sáo.

Dù vậy, cảm giác tồn tại cùng với khí chất của hắn làm cho nữ sinh không biết làm sao, vội vàng gật đầu nói: "Được."
Nhóc mập cắn kem đang định ngồi vào chỗ: "..."
Cậu ta hơi do dự, đành ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.
Cả kỳ nghỉ hè Tưởng Thần ở nước ngoài, hai ngày trước mới trở về thành phố S, vốn hôm qua nói tin mình đến trung học phổ thông số 1 cho Quý Kỳ, nhưng không ngờ Quý Kỳ không đáp lại.
Tưởng Thần nhẫn nại đợi đến buổi sáng hôm nay, lại vẫn không có tin tức.

Hắn thử gọi điện thoại, Quý Kỳ tắt máy, hắn chỉ đành đến đây tìm cậu.

Thanh niên kết bạn rất nhanh, đặc biệt trong điều kiện tiên quyết Tưởng Thần nhẫn nại nói chuyện với họ, ngay cả nam sinh đi theo hắn cũng ngồi xuống tám chuyện với mọi người từ bao giờ.
Nhưng cho dù Tưởng Thần cười hay không cười, hắn đều là tiêu điểm trong đám người, mặc dù rất nhiều lúc hắn không nói lời nào, chỉ nghe những người khác nói.
Từ trò chơi đến điện ảnh, phim truyền hình đến du lịch, Tưởng Thần một tay chống cằm, lúc cảm thấy phiền muộn, cuối cùng có một người vào lớp.
Quý Kỳ ôm một chồng sách, vì lúc trước trên đường đến lớp gặp được bạn cùng lớp đi lấy sách nên cầm hộ.
Cậu cúi đầu đi vào trong lớp, đặt sách trên bàn ở bục giảng.

Tuy giương mắt là thấy bạn bè trong lớp túm tụm lại, nhưng Quý Kỳ chưa bao giờ hóng hớt, bởi vậy cũng không nhìn thêm.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Quý rút chùm chìa khóa trong túi ra, mở bấm móng tay, cẩn thận cắt dây buộc chồng sách cho nữ sinh đang chuẩn bị phát sách.
Nữ sinh nghiêng đầu, thấy Quý Kỳ đứng cạnh mình, vội vàng nói: "Quý Kỳ, có người tìm cậu kìa."
"Tìm tớ?" Quý Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, cậu không nghĩ ra có ai tìm mình.
Cơ hồ là trong nháy mắt Quý Kỳ ngẩng đầu, một đôi mắt sáng ngời trong đám người dính chặt lấy cậu.
Quý Kỳ mở to mắt, cậu không ngờ mình lại thấy Tưởng Thần ở đây.
Cậu tươi cười, đi mấy bước rồi dừng lại, không được tự nhiên.

Bởi vì rất nhiều người trong lớp cũng nhìn cậu theo Tưởng Thần, làm cho cậu cảm thấy không quen.
Tưởng Thần cau mày ở giây thứ nhất, lại giãn ra theo nụ cười của cậu.
Nhưng không có nghĩa là Tưởng Thần vui.
Hắn đứng dậy xuyên qua đám người, cầm cổ tay Quý Kỳ, đưa cậu ra ngoài lớp, sau đó kéo cậu xuống tầng đi đến bóng cây ở sân thể dục.
Cách một tấm lưới sắt là sân bóng, bên trong đang huyên náo vì có trận bóng, tiếng gào cơ hồ át đối thoại của Tưởng Thần và Quý Kỳ.
Quý Kỳ chưa kịp bình tĩnh, cậu thở hổn hển một hơi hỏi Tưởng Thần: "Thần Thần, sao em lại ở đây?"
Tưởng Thần mím môi, không trả lời câu hỏi của cậu mà hỏi lại: "Vì sao anh không nghe điện thoại, bởi vì anh không nghe điện thoại nên đêm qua em nhớ anh, không ngủ ngon."

Trong giọng nói của hắn có vẻ ấm ức và làm nũng, như thể một người khác hoàn toàn.
Nhưng Quý Kỳ đã quen, lúc này cậu mới giật mình, nói: "Mấy hôm trước điện thoại của anh bị rơi vỡ, chưa kịp sửa nên anh không dùng điện thoại."
Máy tính nhà cậu lại ở trong phòng của anh trai, bình thường cậu không vào được, càng không nói đến chơi.
Lúc này Tưởng Thần mới thở phào một hơi.
Hắn chớp mắt, thong thả chọc vào trái tim Quý Kỳ.
Quý Kỳ không biết hắn cố ý không, nhưng mặt nóng quá, không biết có phải do ánh nắng không.
"Sao em lại ở đây?" Quý Kỳ lại hỏi, cậu thấy áy náy, "Đến đây tìm anh à?"
Hôm nay là ngày khai giảng, dù thế nào Tưởng Thần cũng phải nhập học.

Quý Kỳ cảm thấy là mình làm Tưởng Thần đi nhập học muộn, lại nói: "Anh không sao, có điều điện thoại hỏng không biết bao giờ mới sửa được, em không cần lo cho anh."
Tưởng Thần cắt lời Quý Kỳ: "Sau này em học ở đây."
Quý Kỳ sửng sốt.
Với gia thế và thành tích của Tưởng Thần, hắn hoàn toàn có thể học trường cấp ba mũi nhọn của thành phố S, Quý Kỳ không ngờ hắn lại học ở trung học phổ thông số 1.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Vì sao?" cậu nhỏ giọng hỏi Tưởng Thần, trong lòng cũng đã có đáp án, nhưng không thể xác định, tim đập loạn lên.
"Vì anh." Tưởng Thần cầm cổ tay Quý Kỳ, không định buông ra.
Bên sân bóng rổ có mấy người nhìn sang.
Nhưng chỉ cần khẽ giật là có thể thoát khỏi tay Tưởng Thần, Quý Kỳ lại không muốn làm như vậy, cậu chỉ lắp bắp mở miệng: "Mọi người đang nhìn em đấy."
Tưởng Thần mỉm cười: "Không sao, em đang nhìn anh."
Kết thúc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận