Tộc trưởng đi nhanh.
Vân Lạc Đình cũng không kịp nói thêm, nghĩ đến vừa rồi phụ thân đi vào đã nhìn thấy cái gì. Cậu không khỏi giơ tay che mặt.
Cái này thật là......
Xấu hổ làm sao.
- --
Bùi Huyền Trì không phản ứng lại, chủ yếu là vì tộc trưởng không đồng ý. Bây giờ nếu tộc trưởng đã nhượng bộ.
Hắn không do dự nữa, sau khi chuẩn bị xong tất cả, ngày hôm sau liền quay về Tộc linh thú.
Thuộc hạ ở Ma tộc cũng không mang theo, đến một mình.
Đứng bên ngoài trận pháp của Tộc linh thú. Bùi Huyền Trì nhìn thấy một cái móng vuốt màu trắng nhỏ xuyên qua trận pháp. Giống như là đang vẫy tay với hắn vậy, từ động tác còn có thể nhìn thấy đệm thịt phấn nộn ở bên trong.
Vân Lạc Đình ở bên trong nhìn thấy Bùi Huyền Trì, biết hắn muốn qua đây. Cậu cố ý dậy thật sớm ra bên ngoài đón người.
Cậu vẫy móng vuốt, nhìn thấy hắn vẫn không tiến lên. Ngay khi Vân Lạc Đình đang nghĩ đi ra, móng vuốt cậu ấm lên, rồi sau đó cả người mèo bị ôm lên.
"Đang đợi ta?"
"Meo meo ~" Vân Lạc Đình vươn móng vuốt vỗ mặt hắn. Ta đợi ngươi gần một canh giờ.
Buổi sáng có không ít tộc nhân của Tộc linh thú bận rộn ở bên ngoài.
Từ sáng sớm đã vội vàng đi sắp xếp đồ dùng cho lễ khế ước.
Vân Lạc Đình nhìn thấy bọn họ vất vả, chia cho bọn họ rất nhiều đan dược trong nhẫn trữ vật. Đều loại mà linh thú có thể ăn được. Cho dù không đúng bệnh, linh thú ăn vào cũng có chỗ tốt cho cơ thể.
Sợ bọn họ từ chối. Vân Lạc Đình giao cho phụ thân trước, để phụ thân lấy lý do tộc trưởng khen thưởng đưa ra.
Quay về sân.
Bùi Huyền Trì đặt mèo trắng lên đùi. Hắn lấy túi trữ vật ra đặt ở lên bàn: "Những thứ này lát nữa sẽ đưa cho tộc trưởng, đây là lễ vật mà những tiên môn đó đưa đến. Ngũ Hoa tông còn có trưởng lão Huyền Ưu, trưởng lão Động Hư và những người khác."
Mấy ngày nay Ma tộc làm việc rầm rộ, treo đèn lồng ở khắp nơi. Chỉ cần hơi nghe ngóng liền biết đây là có chuyện gì tốt.
Chính đạo đã trải qua chuyện nhà đấu giá, cũng không yên bình lắm. Lúc trước có thể nhìn thấy đệ tử của thế gia bị truy lùng ở khắp nơi và cả những trưởng lão tham dự vào việc này.
Bây giờ mặc dù ít gặp hơn, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy được.
Thời gian trôi qua, những tu sĩ thường trốn ở những nơi không có dân cư cũng không chịu nổi chỗ có linh lực yếu ớt như thế. Nghĩ cách đi ra ngoài, đều không ngoại lệ bị phát hiện ra thân phận sau đó bị bắt.
Nhóm trưởng lão Động Hư cũng vội vàng bắt người.
Tông môn sau khi biết được việc này thì vơ vét đồ tốt đưa qua đây.
Bọn họ đều biết thân phận luyện đan sư của Bùi Huyền Trì. Nói thật, một luyện đan sư có cấp bậc như Bùi Huyền Trì, muốn cái gì mà không có?
Tùy tiện lấy ra vài viên đan dược là có thể đổi được linh vật. Vô số cường giả trong tiên môn vội vàng giúp hắn đi tìm.
Nhưng cho nhiều hay ít đều là tâm ý. Còn có trưởng lão cố ý đến bí cảnh tìm.
Người thường xuyên tiến vào bí cảnh có không ít. Có người phát hiện chỗ kỳ lạ rồi hỏi, các trưởng lão cũng không giấu giếm.
Lần này, những tu sĩ muốn kết giao với Bùi Huyền Trì đều động tâm.
Kể từ đó, hạ lễ Bùi Huyền Trì nhận được ngày càng nhiều hơn.
Vân Lạc Đình nhìn túi trữ vật đầy bàn, nhìn hình dáng có vẻ đều bị nhét đầy: "Có nhiều như vậy sao?"
Bùi Huyền Trì nói: "Có ba túi chứa túi trữ vật."
Không gian trong túi trữ vật vốn dĩ không thể chứa túi trữ vật, xếp chồng lên nhau như vậy sẽ làm túi trữ vật bị hư hỏng. Bùi Huyền Trì muốn thuận tiện mang theo, liền luyện ra mấy cái túi trữ vật đặc biệt.
Lúc này mới cất mấy thứ này vào.
Đầu ngón tay Bùi Huyền Trì khẽ nhúc nhích. Ma khí cuốn quanh túi trữ vật mở nó ra, bày hai bên trái phải. Hắn chọn ra mấy cái để ở giữa nói: "Túi trữ vật này ngươi cứ giữ lại để mà dùng. Ngoại trừ bỏ được túi trữ vật, còn có thể chứa được linh hồn của con người, dùng tốt hơn túi trữ vật bình thường rất nhiều."
"Còn có thể sử dụng như vậy sao." Vân Lạc Đình nhướng mày: "Nếu lúc trước luyện chế ra. Ta lột linh hồn của ma tướng lúc trước đuổi theo chúng ta rồi bỏ vào bên trong thì tốt rồi."
Như vậy là cậu có thể tự đánh trả được.
Tên ma tướng kia nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Lúc cậu bị thương suy yếu phải đi đánh nhau với hắn. Cho dù lúc đó cậu chỉ khôi phục ba tầng linh lực. Trong lúc đánh nhau cậu cũng có thể nghiền áp đối phương.
Bùi Huyền Trì làm việc tất nhiên sẽ không bỏ qua những cái này. Sẽ giữ lại trước, nhưng lúc này nó lại không ở trong tay hắn: "Linh hồn của tên ma tướng kia để lại, đã bị phụ thân mang đi."
"Phụ thân đã hạ ấn ký lên linh hồn của tên ma tướng kia. Hẳn là chuẩn bị đến lúc có thể ra khỏi Tộc linh thú thì đi tìm tên đó báo thù cho ngươi. Trên người ta mang theo linh hồn của tên ma tướng kia. Phụ thân chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra."
"Phụ thân cầm đi rồi?" Vân Lạc Đình sửng sốt. Cũng đúng, lúc phụ thân mang bọn họ vào, hình như đã đánh tên ma tướng kia bị trọng thương.
Linh hồn bị mang đi kia, cậu vẫn chưa được nhìn thấy.
Vân Lạc Đình không chút để ý nghĩ, chờ lát nữa phụ thân qua đây thì hỏi một chút. Nếu linh hồn kia vẫn chưa tan, liền phải ở đây.
Bùi Huyền Trì đứng dậy, lấy một xấp giấy khế ước từ trong nhẫn trữ vật ra, nói: "Ta đi dán mấy cái này lên, ngày lập khế ước sẽ có chỗ hữu dụng."
Vân Lạc Đình nghe thấy thế, cậu cầm một phần khế văn lên nói: "Ta đến giúp ngươi, trực tiếp dán vào, hay phải dùng loại keo gì đó dán gì đó?"
"Không cần, trang giấy nổi trên bề mặt của cửa sổ. Sau khi ấn khế văn xuống, tờ giấy sẽ tự tiêu tán."
"Được."
- --
Vân Lạc Đình còn chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy tiếng ồn áo, náo nhiệt ở bên ngoài. Bùi Huyền Trì nằm bên cạnh khẽ đẩy cậu, nói: "Đã đến giờ lập khế ước, đứng dậy đi."
"Ưm......" Vân Lạc Đình nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói vài câu, cũng không nhớ ra.
Cậu hóa thành hình thú, tránh khỏi tay Bùi Huyền Trì, bò vào trong lồng ngực của hắn. Mèo trắng nhỏ cuộn tròn người, sau khi nằm xuống cậu đột nhiên cứng đờ.
Hình như hôm nay...... Là ngày lập khế ước?!
Cảm nhận được Vân Lạc Đình có biến hóa, Bùi Huyền Trì khẽ cười: "Tỉnh rồi à?"
Vân Lạc Đình mở một con mắt nhìn ra bên ngoài, đột nhiên không ngờ lại đối diện với Bùi Huyền Trì. Cậu mở to mắt, nhỏ giọng kêu lên: "Meo ~"
Mấy ngày nay trên dưới trong tộc đều chuẩn bị đồ cho lễ khế ước. Phần lớn đều bắt đầu một ngày bằng một buổi sáng bận vội.
Sau khi Bùi Huyền Trì đến cũng bận rộn theo. Trước tiên bắt đầu chuẩn bị, vào đêm cuối trước ngày lập khế ước hắn cuối cùng cũng vẽ xong trận pháp.
Sau khi lập khế ước xong coi như định khế với trời, do trời làm mai mối, cần chuẩn bị linh quả và linh thảo. Còn phải có trận pháp để ngưng tụ linh lực, giúp cho khế ước được hoàn thành.
Từ lần truyền âm đợt trước bị tộc trưởng bắt được. Chuyện trước khi hai người bọn họ lập khế ước mới được gặp mặt, tộc trưởng cũng không nói gì thêm.
Có thể là ngầm đồng ý, sau đó hai người liền ở chung một gian phòng. Cũng đỡ cho Bùi Huyền Trì cứ đêm đến là đến vụng trộm.
Vân Lạc Đình ngáp một cái, cậu nhìn giấy đỏ trên bàn đột nhiên cảm thấy có chút may mắn. Nếu là ở hoàng cung, khó tránh khỏi sẽ phải dậy sớm trang điểm. So sánh ra, Tộc linh thú lập khế ước đơn giản hơn nhiều.
Nếu không phải cần chọn ngày tốt lành, thì có khả năng cũng không cần phiền phức như thế.
Dù sao những linh thú hóa hình ở bên ngoài, lúc lập khế ước cũng không dám quá mức lộ liễu.
Vân Lạc Đình mặc áo ngoài vào. Nó được dùng chỉ vàng thêu trên lụa đỏ, được thêu bằng từng đường kim mũi chỉ. Bên trong còn có lông chim của linh thú, nhìn vào thì không thể biết được. Chỉ khi ngón tay lướt qua mới có thể cảm nhận được dấu vết của lông vũ.
Màu đỏ làm nổi bật người. Viền eo ở bên hông càng làm áo ngoài thêm vừa người, cổ áo giao nhau bằng phẳng.
Thay xong quần áo, cũng vừa đến thời gian.
Từ sáng sớm tộc trưởng đã đợi ở bên ngoài, nhìn thấy bọn họ đi ra hắn nâng cằm lên, nói: "Giờ lành đã đến, đi lên đi, đừng làm lỡ canh giờ."
Đài cao được dựng lên dựa trên cây linh thảo gỗ đỏ. Trên không trung treo lời thề khế ước giống như thiên thư ngưng tụ thành thật, chữ viết lộ ra màu đỏ thắm.
Trên đài cao đặt hai cái đệm hương bồ.
Vân Lạc Đình và Bùi Huyền Trì ngồi đối diện nhau, một bên trái một bên phải.
Bùi Huyền Trì giơ tay lên, lòng bàn tay hướng lên mở ra trước mặt Vân Lạc Đình.
Vân Lạc Đình không hiểu sao có hơi khẩn trương. Vừa nãy lúc cậu thay quần áo vẫn không cảm thấy có cảm giác gì. Nhưng lúc này đi tới cậu lại có cảm giác ngay cả hô hấp của mình cũng bị nghẽn lại.
Nhìn thấy bàn tay gần trong gang tấc, Vân Lạc Đình lặng lẽ bình ổn nhịp tim. Cậu duỗi tay nhẹ nhàng đặt lên tay hắn, ngay sau đó mười ngón dây dưa đan chặt vào nhau.
Vân Lạc Đình ngước mắt lên bốn mắt nhìn nhau với Bùi Huyền Trì, hai người đều không nói chuyện. Khi cậu nhìn thấy ý cười trong mắt Bùi Huyền Trì, cảm giác căng thẳng trong lòng Vân Lạc Đình lập tức biến mất.
Khế văn để lập khế ước hai người đều đã rõ ràng trong lòng. Không cần nói ra khỏi miệng, chỉ cần thầm đọc ở trong lòng.
Ma khí và linh khí chậm rãi tản ra, dần dần dung nạp bọn họ vào bên trong.
*
Dưới đài cao.
Mỗi một tộc nhân trong Tộc linh thú đều để tay ở trước ngực. Trong miệng bọn họ đọc ngôn ngữ của linh thú.
Trưởng lão chắp tay trước ngực, vốn là nhắm chặt hai mắt. Nhưng đột nhiên ông nghĩ đến cái gì đó, mở mắt ra, thật cẩn thận nói với tộc trưởng ở bên cạnh: "Tộc trưởng, hiện tại cướp tiểu tộc trưởng đi vẫn còn kịp."
Nếu khế ước thành, vậy cho dù tiểu tộc trưởng đi nơi nào, đều sẽ bị tên Ma tộc kia biết. Có cướp hay không cướp cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Hiện tại cướp đi, giấu đi, để tên Ma tộc kia không tìm thấy tiểu tộc trưởng.
Ánh mắt Tộc trưởng nhìn chằm chằm trên đài dừng lại, chậm rãi rũ mắt liếc trưởng lão một cái: "Niệm linh khí chúc phúc của ngươi đi."
Trưởng lão lập tức rụt cổ, theo bản năng muốn trốn dưới cánh của mình. Sau đó mới phản ứng lại bây giờ mình không phải hình thú. Vì thế lại lui về phía sau hai bước, im lặng nhắm mắt lại.
Khí tức xung quang mình đã thay đổi.
Đúng lúc này tộc trưởng giơ tay lên, dùng linh lực của bản thân rót vào khí tức của tộc linh thú. Hắn phất ra mây trắng, làm ánh sáng mặt trời chiếu xuống hai người bọn họ.
Tộc trưởng nhắm mắt lại, truyền âm nói: "Nếu sau này ngươi làm chuyện gì làm Lạc Đình bị tổn thương. Ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực của một tộc bóp chết ngươi."
Bùi Huyền Trì nói: "Ta lấy tâm ma ra thề, sẽ bảo vệ hắn đến một khắc cuối cùng."
Tộc trưởng hừ nhẹ, mở bàn tay ra rồi lật lại, hét lớn một tiếng: "Mở trận!"
Trong phút chốc, khí tức của hai cỗ ma khí và linh khí va chạm vào nhau rồi thu lại dưới trận pháp. Sau đó nó từ từ thò ra, ngưng tụ lại thành hai màu đen trắng đan xen.
Trên không trung hiện ra khế văn rườm rà, giống như được khắc trên nền trời xanh.
Vân Lạc Đình cảm giác những khế văn đó giống như linh lực rải rác, dung nhập vào trong khí tức.
Khi đạo cuối cùng hạ xuống, linh lực và ma khí đang đan xen lập tức tản ra. Giống như sóng to gió lớn lấy khí thế nuốt núi sông quét ngang qua.
Vân Lạc Đình khẽ chớp mắt, giữa trán Bùi Huyền Trì nhanh chóng xuất hiện một dấu vết. Cậu còn chưa nhìn rõ ràng, dấu vết kia đã biến mất không thấy đâu.
Vân Lạc Đình nghi ngờ giơ tay lên, muốn nhìn một chút xem giữa trán mình có nó hay không. Cậu còn chưa sờ được, đã bị Bùi Huyền Trì giữ chặt cổ tay.
"A?" Vân Lạc Đình sửng sốt. Trước khi kết khế, cũng không có ai nói cho cậu biết sau khi ký kết khế ước sẽ xảy ra chuyện gì.
Thân hình cậu nhoáng lên, đã ngồi ở trên đùi Bùi Huyền Trì.
Ma khí nâng lên, trong nháy mắt che trở hai người bọn họ ở bên trong.
Bùi Huyền Trì cúi đầu, hôn lên môi Vân Lạc Đình. Đầu tiên chỉ giống như chuồn chuồn lướt qua chạm một cái rồi bay đi. Rồi sau đó hắn lại cúi người xuống, dùng nụ hôn kể lại cảm xúc hiện tại.
"Ưm......" Vân Lạc Đình nheo mắt, giơ tay vòng qua cổ Bùi Huyền Trì, dùng sức nhào tới, đẩy ngã người xuống.
Tay Bùi Huyền Trì đồng thời nâng lên bảo vệ eo cậu.
Trong mắt Vân Lạc Đình tràn đầy ý cười, một tay để bên tai Bùi Huyền Trì. Cậu cúi đầu hôn hắn, khẽ cắn một cái, lúc hắn bị đau, mở miệng ra, môi răng giao hòa.
Ánh mặt trời rực rỡ lóa mắt chiếu vào ma khí, lại không thể chiếu sáng quang cảnh bên trong.
Vân Lạc Đình cúi đầu, trán kề vào nhau, đôi mắt cậu cong lên: "Từ nay về sau, đôi ta vĩnh viễn trói lại với nhau."
Bùi Huyền Trì giơ tay, hướng lên trên khẽ đặt ở bên eo Vân Lạc Đình. Hắn hơi dùng sức một chút, ôm cậu vào trong ngực.
Vân Lạc Đình đang muốn ngẩng đầu lên, không đợi cậu có động tác khác đã nghe thấy giọng nói của Bùi Huyền Trì.
"Cầu còn không được."