Từ Duy Du lúng túng ho khan vài tiếng: “À ừ, không vất vả.”
Nguyễn Nặc đứng lên, múc thêm cháo vào đầy bát cho Từ Kha rồi mới múc một bán nữa cho mình.
Cô cũng không ngờ rằng Từ Duy Du cũng xuống đây, nhưng cũng may là hôm nào cô cũng nấu nhiều một chút, vẫn sẽ đủ ăn.
Ba người yên lặng ăn bữa sáng xong, Từ Kha ra khỏi nhà đi làm đầu tiên, sau đó Từ Duy Du cũng nhận một cuộc điện thoại rồi đi ngay.
Đợi đến khi chị ấy quay lại, Nguyễn Nặc đi đến gần chị ấy.
Còn chưa kịp đợi Nguyễn Nặc lên tiếng về chuyện cô muốn cùng chị ấy vào giới giải trí thì Từ Duy Du đã nắm lấy cổ tay của cô trước.
“Bức ảnh đó của em lên hot search rồi.” Từ Duy Du có chút kích động.
Nguyễn Nặc không hề tạo hiệu ứng gì, chỉ dựa vào việc xuất hiện trước máy quay khoảng ba giây thì đã lên hot search rồi.
Tuy rằng cũng chỉ xếp gần cuối nhưng vẫn đang có xu thế tăng lên rất mạnh.
“Ảnh gì ạ?” Nguyễn Nặc khó hiểu.
“Hôm mà chị quay về muốn em chụp một bức ảnh, chính là bộ phim mà bọn họ cho mượn để đầu tư.
Bây giờ phim đã lên sóng rồi, bức ảnh đó của em chỉ lên hình có ba giây nhưng không ngờ lại được người ta chú ý đến, sau đó cắt ảnh từ trong phim ra đăng lên weibo.” Từ Duy Du đưa bài viết được nhiều người yêu thích của Nguyễn Nặc trong điện thoại cho cô xem.
Máy quay đang quay đến điện thoại của nam chính.
Tuy rằng trên màn hình chờ vẫn có thời gian đang hiển thị che đi một chút, nhưng vẫn không che chắn được nhan sắc của Nguyễn Nặc.
Cư dân mạng D: Xin hỏi, bạch nguyệt quang của nam chính sau này có xuất hiện không? Tại sao trong danh sách diễn viên không có cô ấy?
*Bạch nguyệt quang là người mà mình yêu mến từ thời thiếu niên nhưng lại không có được.
Cư dân mạng E: Bạch nguyệt quang muôn năm.
So sánh như vậy thì tôi cũng có chút không hiểu tại sao sau này nam chính lại yêu nữ chính nữa?
Cư dân mạng F: Tôi cũng muốn có cái màn hình chờ này, hu hu hu, cho xin ảnh gốc.
....
Nguyễn Nặc trả điện thoại lại cho Từ Duy Du.
Cô cũng không ngờ rằng chỉ là một bức ảnh mà cũng bị người ta đăng lên mạng như vậy, không ngừng có đề tài để người khác thảo luận.
“Hôm qua em đã nói chuyện với Từ Kha về việc vào giới giải trí, anh ấy đồng ý rồi.” Tuy rằng trong lòng vẫn còn chút băn khoăn, nếu như sau này bị người ta mắng chửi thì phải làm thế nào? Nhưng đây là con đường mà cô luôn muốn chọn, bây giờ có thể thử nghiệm rồi, sao cô có thể từ bỏ chứ?
Vốn cho rằng Từ Kha sẽ là trở ngại lớn nhất.
Không ngờ rằng anh lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy.
Từ Duy Du có chút không dám tin.
Chị ấy càng ngày càng không đoán được suy nghĩ của em trai mình nữa rồi.
“Được, vậy em đi thay quần áo trước đi.
Lát nữa cùng chị đến công ty ký hợp đồng.” Từ Duy Du nhìn đồng hồ một cái, hiện giờ vẫn coi như là đủ thời gian.
Nguyễn Nặc thay một chiếc áo khoác màu trắng, phối với một chiếc khăn quàng màu đỏ thẫm rồi cùng Từ Duy Du đi đến công ty.
Từ Duy Du có công ty giải trí của riêng mình, tên là công ty giải trí Châm Duyệt.
Dựa theo phần giới thiệu của truyện tranh thì đây là công ty đào tạo ngôi sao hạng nhất hạng nhì trong giới.
Tuy rằng Từ Duy Du có dựa vào mối quan hệ của nhà họ Từ để chiêu mộ nhân tài, nhưng những thành công sau này không thể không kể đến những quyết sách của chị ấy.
Nguyễn Nặc đứng trước tòa nhà của công ti Châm Duyệt, nhìn những tòa nhà cao lớn bên cạnh, ở đây không khác lắm so với trong truyện tranh.
Đây chính là trung tâm thương mại của thành phố A.
Vậy thì trụ sở chính của Quân Việt, nơi làm việc của Từ Kha có lẽ cũng ở gần đây.
“Đang tìm gì đó?” Từ Duy Du vỗ vỗ lên bả vai của Nguyễn Nặc, khiến cô hồi phục tinh thần, sau đó chỉ tay về phía một tòa cao ốc ở cách đó không xa: “Đó, trụ sở chính của Quân Việt ở đằng kia kìa.”
Cô mới không thèm nghĩ đến Từ Kha.
Nguyễn Nặc bị nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng lên: “Em chỉ ngắm phong cảnh thôi.”
Muốn phán đoán xem Nguyễn Nặc có nói dối hay không rất dễ.
Từ Duy Du thấy cô không dám nhìn thẳng vào mình liền biết rằng suy nghĩ và lời nói của cô không giống nhau.
Nhưng da mặt của cô mỏng như vậy, cũng không tiện trêu chọc cô tiếp nữa: “Chúng ta vào trong bàn chuyện hợp đồng trước đi, đợi lát nữa làm xong những việc liên quan rồi chị đưa em đi tìm nó.”
“Không cần đâu ạ.” Chỉ là giả yêu đương, Từ Kha cũng sẽ không dành cả ngày để ở bên cạnh cô đâu.
Nguyễn Nặc có thể cảm nhận được, sau khi Từ Duy Du đi vào công ti thì khí chất cũng thay đổi, khiến người ta sợ hãi.
Đi theo chị ấy lên đến tầng cao nhất.
Một người đàn ông đeo kính gọng vàng, gương mặt nhã nhặn đang đứng trước cửa thang máy đợi hai người họ.
“Chào giám đốc Từ, chào cô.” Người đàn ông lịch sự chào hỏi.
“Kỳ Quân Sênh, đưa cô ấy đi làm hợp đồng một chút, không cần điền vào tờ thông tin đâu.” Từ Duy Du dặn dò xong thì quay về phòng làm việc của mình.
“Vâng.” Kỳ Quân Sênh làm một tư thế mời: “Mời cô đi theo tôi.”
“Được.”
Nguyễn Nặc đi theo anh ta điền hết tất cả những điều khoản bảo đảm, đọc xong hợp đồng rồi ký tên.
Cuối cùng mới đưa hợp đồng đến phòng làm việc của Từ Duy Du cho chị ấy ký tên.
“Nguyễn Nặc, em thực sự nghĩ kỹ rồi hả?” Từ Duy Du cầm lấy hợp đồng của cô, dừng bút tại chỗ ký tên của mình, hỏi.
Lúc còn ở thế giới cũ cô đã muốn lựa chọn con đường này nhưng lại có quá nhiều trở ngại.
Hiện giờ nếu như đã không có ai ngăn cản cô, Nguyễn Nặc thật sự muốn thử một lần.
Con đường này rốt cuộc như thế nào, thỉnh thoảng lúc nói chuyện với bạn bè cô cũng đã hiểu được một chút.
Nhưng điều cô thích chính là diễn những vai diễn khác nhau để có được cảm giác thừa nhận của khán giả.
“Vâng, nghĩ kỹ rồi ạ.” Nguyễn Nặc kiên định gật đầu.
“Được.” Nếu cô đã quyết định xong thì Từ Duy Du cũng đặt bút ký tên.
“Vừa rồi lúc em vào đây có nhìn thấy quán cà phê ở bên cạnh không? Đi mua giúp chị một cốc latte về đây nhé.” Từ Duy Du rất nhanh đã trở về trạng thái công việc.
“Em đi ngay đây.”
Nguyễn Nặc đi đến trước cửa quán cà phê mà Từ Duy Du nói, nhìn thấy Từ Kha đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Lúc này người ngồi đối diện anh là Ôn Nhã.
Cũng không biết là hai người họ đang nói chuyện gì.
Nhưng cô có thể cảm nhận được rằng, nhìn họ nói chuyện thì cô thấy không vui.
Vào trong quán cà phê, cô chọn lấy một vị trí cách xa bọn họ để ngồi, sau đó gọi cà phê mà Từ Duy Du muốn, tùy tiện chọn cho mình một cốc cà phê matcha cùng với bánh ngọt vị matcha.
Hóa ra Từ Kha ra khỏi nhà rồi vẫn còn có liên lạc với Ôn Nhã ở bên ngoài.
Cốt truyện vẫn phát triển dựa theo nguyên tác, chỉ là cô ở trong nhà họ Từ nên đối với những việc ở bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Cô còn tưởng rằng đêm đó ở hội sở hai người họ không xuất hiện cùng lúc, không ngờ rằng hai người họ lại thích hẹn riêng.
Nguyễn Nặc càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, đợi đến khi phục vụ mang cà phê và bánh ngọt mà cô gọi lên liền cầm lấy thìa mà ăn bánh.
Thứ cô ghét nhất là vị matcha, nhưng lần này cho dù là vị gì thì cũng cho thẳng vào miệng.
Lúc này cô nên ăn thứ gì đó phù hợp với hoàn cảnh.
Đợi đến khi Ôn Noãn đã rời đi, Từ Kha nhìn về phía Nguyễn Nặc đang cắm đầu ăn bánh.
Từ lúc cô xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ, anh đã bắt đầu chú ý đến cô.
Từ Duy Du không nói cho cô biết rằng anh đến đón cô sao? Sao lại ngồi ở xa anh như vậy chứ?
Từ Kha thanh toán ở bên này xong liền đứng dậy đi đến bàn của cô.
Nguyễn Nặc nhìn thấy anh đi đến ngồi ở trước mặt mình, cũng không nói gì cả, tiếp tục ăn bánh ngọt.
Lúc nhìn thấy đồ ăn màu xanh lá trên mặt bàn của cô, Từ Kha mới ý thức được rằng, Nguyễn bánh bao ghen tị rồi.
Ừm, bánh bao chấm giấm, chắc vị sẽ ngon hơn.
Từ Kha cầm cà phê đã đóng gói xong trước mặt cô lên chuẩn bị uống, Nguyễn Nặc thấy vậy liền ngăn cản: “Cái này là tôi mua về cho chị Duy Du, anh không được uống.”
“Tôi biết, nhưng Từ Duy Du mua cái này là để cho tôi.” Từ Kha thuận thế nắm lấy tay cô: “Tối nay chị ấy có việc, tôi đưa cô về.”
Nguyễn Nặc thử giãy dụa nhưng sức lực của anh rất lớn, cô không thoát khỏi sự khống chế của anh: “Vừa rồi còn chưa đủ để anh uống sao, không được uống của tôi nữa.”
“Chưa uống.” Từ Kha nói: “Vừa rồi cô ta qua đây hỏi tôi về chuyện của Từ Lẫm, cà phê ở bên kia tôi chưa hề uống một ngụm nào.”
Nghe được lời giải thích của anh, cô mới nhận ra lời nói vừa rồi của mình có chút ghen tị.
“Biết rồi, anh buông tôi ra.” Nguyễn Nặc bỏ cái nĩa trong tay xuống, bánh ngọt này thực sự không ăn nổi nữa.
Từ Kha buông tay cô ra, vừa cầm cốc cà phê trước mặt lên uống một ngụm vừa nhìn cốc cà phê matcha của cô: “Khẩu vị của cô đúng là đặc biệt.”
Đó là do vừa nãy máu nóng của cô lên não nên mới gọi, mặc dù cô cũng hối hận rằng đã gọi một cốc cà phê màu xanh thẫm như vậy.
“Rất ngon.” Nguyễn Nặc cầm lên uống một ngụm, lập tức ho khan.
Bàn tay hơi run rẩy khiến cà phê trong cốc rơi vào áo khoác màu trắng của mình.
Trên mặt Nguyễn bánh bao đang viết bốn chữ khẩu thị tâm phi.
Từ Kha đưa tay sang cầm lấy cốc cà phê của cô đặt lên bàn.
Sau đó anh rút ra vài tờ khăn giấy đưa cho cô.
Sao lau thế nào cũng không phai được màu vậy? Sao cô lại biến áo mình thành màu xanh luôn rồi.
“Cùng tôi về công ty thay cái khác.” Từ Kha gọi phục vụ đến trả tiền rồi mang theo Nguyễn Nặc đang bày ra vẻ mặt uể oải rời khỏi quán cà phê.
Nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô đang nắm chặt lấy vết bẩn màu xanh đó, không hiểu sao Từ Kha lại cảm thấy khó chịu.
“Cởi ra.” Anh bỗng nhiên dừng lại.
“Hả?” Nguyễn Nặc nghi ngờ hỏi: “Nhưng ở đây lạnh lắm.”
Gió lạnh rít gào, sắc trời âm u khiến cho người ta có cảm giác trời có thể mưa bất cứ lúc nào.
“Cởi ra.” Lần này không chỉ ra lệnh cho cô cởi áo khoác mà anh cũng cởi áo khoác của mình ra, thấy cô vẫn không nhúc nhích liền nói: “Cô không cởi thì tôi chỉ đành giúp cô đấy nhé.”
“Tôi cởi.”
Nguyễn Nặc lập tức cởi cúc áo rồi cởi áo khoác ra, sau đó anh liền đem áo khoác còn mang theo nhiệt độ của cơ thể mình khoác lên người cô: “Mặc vào.”
“Vậy còn anh?” Không đợi anh nói đến lần thứ hai, Nguyễn Nặc đã bắt đầu mặc áo của anh vào.
“Không lạnh.” Từ Kha treo áo khoác của cô lên cánh tay, đợi cô mặc xong rồi mới tiếp tục đi về công ti của mình.
Mặc áo của anh vào, Nguyễn Nặc cảm thấy mình giống như một đứa trẻ đang mặc trộm áo của bố vậy.
Áo khoác của anh gần như dài đến sát đất, càng tôn lên dáng vẻ vô cùng nhỏ nhắn của cô.
Cũng may là trụ sở chính của Quân Việt cách quán cà phê không xa, bọn họ rất nhanh đã đi đến.
Sau khi vào trong, Nguyễn Nặc từ đầu đến cuối đều cúi đầu.
Cũng may là anh đang nắm tay cô, nếu không chắc là sẽ bị lạc.
Nguyễn Nặc theo anh vào trong phòng làm việc, nhìn thấy anh có chuẩn bị quần áo thì mới yên tâm.
Đều tại cô vừa rồi quá cậy mạnh, nếu không thì cũng sẽ không khiến anh bị lạnh suốt cả đường đi.
“Xin lỗi.” Cuối cùng Nguyễn Nặc vẫn đi đến bên cạnh anh, hạ giọng xin lỗi.
Đều là lỗi của cô, do cô hiểu lầm trước.
“A.” Bàn tay to lớn của Từ Kha lôi kéo cô vào lòng, ngồi trên đùi của anh.
“Em định trả lại như thế nào?” Khăn quàng màu đỏ thẫm càng tôn lên nước da trắng mịn của cô.
Từ Kha không kìm được mà nhéo nhéo gương mặt của người trong ngực.
Lần này Nguyễn Nặc không phản kháng: “Anh nhéo đi.”
“Chỉ như vậy?” Sắc mặt của Từ Kha trầm xuống, dường như không hài lòng với sự bồi thường của cô.
“Vậy anh...ưm..” Môi của Nguyễn Nặc bỗng nhiên bị anh chặn lại.
Nụ hôn lần này khác với nụ hôn lướt qua như lần trước mà mang theo sự xâm lược.
Đợi đến khi anh hài lòng rồi rời khỏi môi của cô, Nguyễn Nặc mới từ từ phản ứng lại: “Tôi đã từng nói không được hôn.”
“Nhưng tôi đã hôn rồi, hay là cô hôn trả lại đi.” Bánh bao vị giấm, không tệ.
“Không cần.” Nguyễn Nặc vội vàng bụm lấy miệng, sợ rằng anh sẽ tiến đến một lần nữa..