Sau Khi Xuyên Thành Mỹ Nhân Sư Thúc Bệnh Tật


Thanh Liên Hồn Ấn sau gáy Văn Thu Thời đã mờ nhạt đến mức không thể thấy.
Một bông hoa đỏ thẫm thế chỗ, xuất hiện giữa làn da trắng như tuyết, toát ra sự mê hoặc vô tận.
Cả người y cực kỳ yếu, hàng mi dài đen nhánh mệt mỏi rũ xuống, dựa vào người cũng không có sức để nói chuyện, Cố Mạt Trạch một tay đỡ lấy y, tay còn lại kéo lấy vạt áo còn đang ở khuỷu tay lên che đi vết cắn trên cổ.
Bên hông bị siết chặt, thắt lưng mỏng được buộc lại, lúc này Văn Thu Thời như một con cá muối mặc người ta xâu xé.
Y tựa trán vào vai Cố Mạt Trạch, trong khi ai đó đang sửa quần áo cho y, nghiến răng, hai má hơi nghiêng sang một bên, vùi đầu vào cổ người đang đùa nghịch mình.
Cố Mạt Trạch phát hiện động tĩnh nhỏ truyền từ trên cổ: "Làm gì vậy?"
"Ăn miếng trả miếng."
Văn Thu Thời ù ù đáp lại, hai má vùi vào cổ Cố Mạt Trạch, mở miệng cắn mạnh, thề rằng phải khiến da thịt Cố Mạt Trạch đổ máu!
Từ nhỏ đến lớn y chưa từng ấm ức như này.
Cố Mạt Trạch nhướng mày, lập tức hơi nghiêng đầu để lộ ra đường viền cổ thon dài lưu loát.
Sau khi giao ra nơi cho người trút giận, hắn kiên nhẫn chờ đợi một lúc cho đến khi cổ áo hơi ướt rồi lực cắn càng ngày càng yếu.
Động tĩnh ở cổ giống như một con thú non còn chưa mọc hết răng đang nổi giận đùng đùng cắn thứ gì đó để chọc giận hắn nhưng lại không có cách nào làm được.
Sau khi phát hiện cắn không được, dáng vẻ ủ rũ thậm chí còn có chút đáng thương.
Cố Mạt Trạch đỡ người, lên tiếng: "Có muốn ta cởi áo ra không?"
Do không đủ sức, Văn Thu Thời, năm lần bảy lượt chỉ cắn vào áo mà không chạm đến da thịt, đang cặm cụi kiên trì dồn sức, nghe thấy vậy thì nghẹn họng ho ra máu, tức giận ngất đi.
Người trong ngực hoàn toàn không có động tĩnh, Cố Mạt Trạch cười nhẹ, giơ tay vuốt ve trán y, ánh sáng màu xanh nhạt ấm áp tản ra, dưới sự bao bọc của nó, khuôn mặt tái nhợt của Văn Thu Thời dần trở nên hồng hào.
Văn Thu Thời trong tình trạng hôn mê yếu đến mức bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tinh thần lại thoải mái dễ chịu chưa từng có, không có cảm giác khó chịu dường như cơn đau choáng váng lúc trước chỉ là ảo giác.
Y sờ cổ, nghi ngờ nhìn về phía người còn lại trong động.
Sắc mặt Cố Mạt Trạch dường như trở nên tái nhợt, sự tàn nhẫn giữa hai hàng mày như muốn thoát ra, người bình thường khi nhìn thấy nhất định sẽ tránh xa vì khí lạnh quanh người nhưng Văn Thu Thời vừa mới thoát chết, tràn đầy năng lượng, nhịn không được tìm chút việc để làm.
Y liên tục sờ gáy, ghé sát người vào nói: "Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi trả lời thì chuyện cắn ta coi như xóa bỏ."
Ánh mắt Cố Mạt Trạch khẽ thay đổi, suy nghĩ xoay chuyển ngàn vạn lần, nhớ lại đủ loại vấn đề đã gặp phải từ khi còn bé: Phục Hồn Châu, Ma khí, tại sao hắn lại có linh lực cường đại như vậy, làm sao để có thể....giết hắn!
"Ta không nghĩ muốn xóa bỏ toàn bộ", Cố Mạt Trạch nhìn y thật sâu, "Nhưng nếu ngươi hỏi thì ta sẽ trả lời."
Văn Thu Thời gật đầu, sau đó sờ sờ cổ, nghiêm túc hỏi: "Ngươi là chó con à?"
"Ta..."
Cố Mạt Trạch trả lời trong tiềm thức, sau đó giọng nói dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Văn Thu Thời thấy hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, nói tiếp: "Không phải chó con, sao có thể cắn người được."
Cố Mạt Trạch lấy lại tinh thần, liếc nhìn vết cào nhẹ nhàng không có sức trên mu bàn tay: "Vậy ngươi là cái gì, sẽ cào người."

Văn Thu Thời phát hiện trên cổ tay buộc một sợi dây màu đỏ, trên dây buộc một cái chuông nhỏ màu đỏ thẫm, lắc lắc thế nào cũng không phát ra âm thanh gì, nghe vậy liền không chút do dự nói: "Sao nào, gãi vào tim ngươi."
Dứt lời, y che miệng lại, hối hận hết lần này đến lần khác nhưng Cố Mạt Trạch không lên tiếng, trong động lâm vào yên tĩnh kỳ lạ trong giây lát.
Văn Thu Thời không được tự nhiên mà rung chuông, Cố Mạt Trạch buộc vào người y, xem ra tạm thời không có ý định giết y, tiếp theo chỉ cần y rời khỏi nơi này, trời cao biển rộng như vậy, y đánh không lại thì trốn cũng được.
"Ngoại trừ ta thì ai cũng không tháo được."
Bất thình lình nghe được một câu như vậy, Văn Thu Thời chợt cảm thấy không ổn, quả nhiên Cố Mạt Trạch tiếp tục nói: "Trừ phi ta chết, nếu không ngươi trốn đến chân trời góc bể, biến thành tro bụi thì ta đều có thể tìm được ngươi."
Văn Thu Thời: "..."
Chuông nhỏ trong tay đột nhiên không còn thơm* nữa.
Đột nhiên không còn thơm nữa có nghĩa là đột nhiên không có cảm giác động tâm với thứ mình thích.
Cố Mạt Trạch đứng dậy, định dẫn người rời khỏi nơi này, Văn Thu Thời nhìn quanh bốn phía bỗng giật mình nhận ra bản thân đang ở đâu, đi lên là đỉnh Quỷ Khóc Nhai, đi xuống là Đầm Lầy Chết, bất kể chọn con đường nào, đều có độ cao khiến chân người ta mềm nhũn.
Y do dự nói: "Ngươi có thể '——Vèo' một chút, truyền tống đến Quỷ Khóc Nhai không?"
Cố Mạt Trạch: "Không được."
Người rơi xuống từ Quỷ Khóc Nhai có thể bình an vô sự, cả Tu Chân giới chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Cố Mạt Trạch không cách nào dùng ma lực, chỉ dựa vào linh lực đã đến mức này, đủ để nghe rợn cả người.
Về phần Văn Thu Thời nói muốn lên trên đấy trong nháy mắt, là khó như lên trời.
Văn Thu Thời thở dài, nghĩ đến cảnh tượng mình giữa vách núi vạn trượng, liền cảm giác đã hít thở không thông.
Y không thể.
Y không chấp nhận được.
Văn Thu Thời lắc đầu, ánh mắt dừng ở vách đá phía trước, giây tiếp theo, trong biểu tình kinh ngạc của Cố Mạt Trạch, dùng lực như sấm đâm vào nó.
Bộp!
Trong động vang lên một tiếng lớn.
Chỉ cần ngất nhanh, sẽ không sợ độ cao!
Trước mắt Văn Thu Thời tối đen, ý thức rơi vào hỗn độn, mơ mơ màng màng bắt lấy Cố Mạt Trạch, tay nắm chặt vạt áo hắn, tựa như căn dặn di ngôn, mạnh mẽ chống đỡ mà dặn dò một câu.
"Đừng có bế..."
Cõng, khiêng hay kéo đều được, bế......!không thích hợp cho lắm.
Cố Mạt Trạch đỡ nửa người, lông mày hơi nhíu lại: "Ngươi nói gì, phải bế."
Văn Thu Thời vừa nghe, tức giận ngất đi, buông tay nắm vạt áo hắn ra.
Ý cười trong mắt Cố Mạt Trạch tản đi, ngón tay đặt lên trán Văn Thu, lau đi vết máu trên đó.
Quỷ Hỏa lạnh lẽo âm u bao trùm lấy hai người, Cố Mạt Trạch lặng lẽ ôm người vào lòng, cúi thấp đầu, trên gương mặt anh tuấn không có chút gì lạnh lùng mà ngược lại lộ ra một chút cô đơn.
Không biết qua bao lâu, một tay luồn qua đầu gối Văn Thu Thời, nâng người từ dưới mặt đất lên, nhanh chóng rời khỏi động đá.

Trên Quỷ Khóc Nhai, đoàn người Thiên Tông vẫn chưa rời đi.
Danh Văn Thu Thời khét tiếng ở Tu Chân giới, đặc biệt là ở Thiên Tông, mặc dù bị cấm túc quanh năm ở sau núi, đám đệ tử cũng chưa từng gặp qua chân nhân nhưng dù người không trong giang hồ, giang hồ vẫn lưu truyền truyền thuyết của hắn.
Mọi người đều quen thuộc với những chuyện khốn nạn mà hắn đã làm, thi thoảng lại lôi ra quất một roi, lấy ngòi bút làm vũ khí, dùng văn chương để lên án tội trạng.
Nhưng dù có chán ghét như thế nào đi chăng nữa thì thân phận Văn Thu Thời vẫn là trưởng lão của Thiên Tông, hơn nữa còn là sư đệ của tông chủ, trước mắt không có hài cốt, ăn nói thế nào với tông chủ đây.
Lại còn có một Cố Mạt Trạch khó giải quyết, mọi người mặt ủ mày chau.
"Nói không chừng hai người bọn họ còn sống, vòng qua Đầm Lầy Chết mang người về đi."
"Làm sao mà còn sống được", Trương Giản Giản mở to mắt, rút đầu nhô ra phía sương đen, chỉ xuống dưới, "Ai rơi xuống mà còn sống sót trở về, trừ phi là Bắc Vực Phù chủ còn sống.

Huynh nói xem có đúng không, Thanh Nguyên."
Mục Thanh Nguyên cúi đầu nhìn ngọc giản đang được rót linh lực trong tay, đột nhiên nhíu mày, vươn tay chộp lấy Trương Giản Giản đang nhìn xung quanh vách đá, một tay kéo người đồng thời nói: "Lui ra phía sau."
Địa vị của hắn trong lòng các đệ tử rất cao, mọi người nghe vậy liền vội vàng rời xa vách đá.
Gần như cùng lúc, màn sương mù dày đặc cuồn cuộn nổi lên, một bóng người thon dài xuất hiện ở nơi Trương Giản Giản vừa đứng, mặc bộ đồ Thiên Vân giống họ, mái tóc đen được buộc chặt, dưới hàng lông mày lưỡi kiếm lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày.
"Cố Mạt Trạch?!" Trương Giản Giản mở to mắt.
Không phải là nhảy khỏi vách đá chết cùng Văn trưởng lão à? Sao mà quay lại không bị thương chút nào vậy!
Mọi người cảnh giác nhìn Cố Mạt Trạch rồi chú ý đến người mà hắn đang bế.

Người nọ khoác trường bào màu xanh nhạt, tóc dài xõa tung, gò má hếch vào trong, xuyên qua làn tóc đen như mực mơ hồ thấy được nửa bên quai hàm thanh tú, tay phải đặt bên hông quấn vải có vài vệt máu, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
"Trang phục nhìn quen quen, trông giống trưởng lão tông môn mặc..." trong một mảnh yên tĩnh, không biết là ai nói một câu.
Trong lòng không ít người xuất hiện một cái tên, nhưng không ai dám tin.
Văn trưởng lão Thiên Tông, bởi vì bị cấm túc quanh năm ở sau núi băng tuyết ngập trời, đám đệ tử này lại mới vào tông môn mấy năm, dù cho thuộc làu làu những việc mà hắn đã làm thì cũng chưa từng gặp qua chân nhân, theo như lời đồn đại, người độc ác như Văn Thu Thời nếu không phải mặt xanh răng nanh, nếu không sinh ra ba đầu sáu tay, thì cũng giống hệt tà ma quỷ quái.

Nhưng vào lúc này, người mà Cố Mạt Trạch đang ôm dù nhìn thế nào đi nữa thì cũng là mỹ nhân hiếm có trên đời.
"Là sư thúc của huynh à?" Trương Giản Giản dụi dụi mắt, nhìn về phía người duy nhất ở đây từng gặp mặt Văn Thu Thời, "Sao lớn lên lại đẹp như vậy..."
Từ "nhìn" còn chưa kịp nói ra, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn, kịp thời dừng lỗ* rồi ngậm miệng lại.
Stop loss là lệnh dừng lỗ/cắt lỗ tự động được thiết lập sẵn trong các lệnh giao dịch nhằm giảm thiểu rủi ro và giới hạn mức thua lỗ ở một mức giá giới hạn (limit price) trong trường hợp thị trường biến động ngược với kỳ vọng ban đầu của nhà đầu tư.

(Cái này mình cũng không rõ lắm, ai hiểu thì cứ nói lại mình với nhé.)

"Là thất sư thúc." Mục Thanh Nguyên trầm ngâm gật đầu.
Mặc dù hắn và Cố Mạt Trạch ít khi qua lại nhưng dù sao cũng là huynh đệ máu mủ nên thân thuộc hơn người khác một chút, hắn nhớ rằng Cố Mạt Trạch rất chán ghét thất sư thúc, ngay cả ý định giết người cũng không thèm che giấu khi nhắc đến, nếu đoán không sai thì chuyện thất sư thúc rơi khỏi vách đá là do Cố Mạt Trạch gây nên, vậy sao lại đột nhiên...
Mục Thanh Nguyên định mở miệng hỏi nhưng vừa ngước mắt lên lại thấy Cố Mạt Trạch bế y rời đi.
Hắn luôn làm theo ý mình, mọi người đều nhìn không quen nên nhìn qua Mục Thanh Nguyên, sau khi Mục Thanh Nguyên gật đầu liền đuổi theo.
***
"Sư phụ, đã tìm được thất sư thúc."
"Mau đưa y về tông."
Văn Thu Thời tỉnh lại, đau đầu đến nỗi gần như không mở nổi mắt, nghe thấy cuộc trò chuyện y ngây người hai giây rồi mới phản ứng lại.
Đám đệ tử Thiên Tông này vội vã đi đến thành Lãm Nguyệt vì phụ trách thu nhận đệ tử mới, đi được nửa đường thì nguyên chủ bỏ trốn khỏi môn phái, tông chủ Thiên Tông liền hạ lệnh cho bọn họ dọc đường tìm về.
Văn Thu Thời nằm bất động trên thân cây, hai mắt nheo lại thành một hàng, phát hiện nơi đây không có bóng dáng Cố Mạt Trạch, chỉ có một đám đệ tử Thiên Tông.
Lúc này đệ tử dùng ngọc giản truyền âm có khí chất phi phàm, Văn Thu Thời nghe hắn gọi "Thất sư thúc" bỗng bừng tỉnh, đệ tử này chính là Mục Thanh Nguyên, tông chủ Thiên Tông tương lai, bên kia ngọc giản là tông chủ hiện tại Cảnh Vô Nhai, cũng chính là đại sư huynh của nguyên chủ.
Luận về trên đời còn ai quen thuộc với nguyên chủ thì chỉ còn lại vị đại sư huynh là tông chủ này, tuy rằng quan hệ giữa hai người không tốt nhưng cả hai đều là đệ tử của tiên quân, sư huynh cũng biết rõ bản tính hay chọc giận của y, Văn Thu Thời không dám chắc y sẽ không bại lộ thân phận dưới con mắt của đối phương.
Y có thể để lộ thân phận trước mặt Cố Mạt Trạch, cho dù bị coi là tà ma đoạt xá thì cũng tốt hơn việc bị cho là nguyên chủ.

Nhưng người khác thì khác, đổi hồn đoạt xá không được người đời dung thứ, nếu bị phát hiện nhất định sẽ khiến y hồn phi phách tán.
Hấp tấp quay về Thiên Tông chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, Văn Thu Thời đang suy nghĩ làm thế nào để né được, lúc này có mấy bóng người trước mặt đi tới, y vội nhắm mắt lại, thở dài đều đều giả bộ ngủ.
Thanh niên ngồi dưới tàng cây mặc trang phục trưởng lão mỏng, thân hình gầy gò, hai má trắng nõn như ngọc, nghiêng người, tóc đen xõa tung, dáng vẻ ngủ yên bình cùng hàng mi rũ xuống đẹp mắt như tranh vẽ.
Gió đêm thổi qua, một chiếc lá khô nhẹ nhàng rơi xuống vai y.
Mấy tên đệ tử nhìn thấy cảnh này, lặng im một hồi lâu, lát sau Trương Giản Giản nói với vẻ mặt phức tạp: "Đó thật sự là thất sư thúc của huynh, trưởng lão Văn Thu Thời của Thiên Tông chúng ta à?"
Người trước mặt này dù nhìn thế nào thì cũng vô hại với người và động vật, nào có chút gì giống với trưởng lão điên rồ trong lời đồn.
Mục Thanh Nguyên nói: "Là thất sư thúc."
Hắn nói khẳng định nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ.
Nửa năm trước, hắn đi phía sau núi gặp thất sư thúc một lần, ấn tượng sâu đậm.
Khi đó thất sư thúc mất đi tu vi, tóc tai bù xù, ánh mắt u ám, bất kể nhìn thấy ai đều sẽ lộ ra vẻ mặt vô cùng phẫn uất như muốn ăn máu thịt người ta để trút giận.
Không nghĩ tới lúc ngủ, lại như vậy......ngoan.
Từ này vô thức hiện lên trong đầu Mục Thanh Nguyên, chợt nhận ra là thất lễ, ánh mắt đánh giá vội vội vàng vàng dời đi chỗ khác, lấy từ trong túi trữ vật ra một cái áo lông cừu màu trắng bạc.
Ban đêm rất lạnh, không có linh lực bảo hộ thân thể, chỉ mặc mỗi trang phục trưởng lão thì khi tỉnh lại rất khó tránh khỏi trúng gió cảm lạnh.
Hắn bước đến khoác áo ấm lên người Văn Thu Thời.
Trương Giản Giản trợn to hai mắt: "Huynh làm gì vậy! Điên rồi à?! Gã rất, rất tệ! Huynh còn khoác áo cho gã..."
"Suỵt!"
Mục Thanh Nguyên dựng thẳng ngón trỏ trước miệng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra ý tứ không được phép nghi ngờ.
"Im lặng."
Mặc dù Mục Thanh Nguyên vẫn còn là đệ tử nhưng mọi người trong và ngoài Thiên Tông đều biết rõ vị trí tông chủ tiếp theo phải là của hắn.

Bởi vậy, dù Mục Thanh Nguyên ôn hòa dễ gần nhưng từng cử chỉ của hắn đều toát lên phong thái của một tông chủ, khi nghiêm túc, mọi người ít nhiều sẽ cảm nhận được uy áp, không dám làm trái ý.
Trương Giản Giản tỏ vẻ không hài lòng nhưng thành thật ngậm miệng lại, những đệ tử khác không tự chủ được mà nhỏ tiếng lại.
Trong một khoảng yên tĩnh, gió đêm xuyên qua rừng, bóng cây thấp thoáng, một con quạ lặng lẽ đậu trên cành, trong đêm tối, nó mở to đôi mắt đỏ tươi nhìn bóng người dưới tàn cây.
Chẳng mấy chốc đã có tiếng bước chân, cành lá khẽ rung rinh, bóng dáng nhỏ bé phía trên biến mất không thấy.
Cố Mạt Trạch từ nơi tối mù trong rừng đi tới, giày đen giẫm lên lá rụng phát ra từng tiếng loạt soạt, ánh mắt hắn quét qua đám người rồi dừng lại trên người Văn Thu Thời, nhìn thấy một cái áo choàng lông quen thuộc liền nheo mắt lại.
Cố Mạt Trạch nhận ra là của Mục Thanh Nguyên, Cảnh Vô Nhai tặng.
Khác hẳn với đồ đệ bị bỏ rơi như hắn, Mục Thanh Nguyên rất được Cảnh Vô Nhai yêu thích, ưu ái đồ đệ mà ai ai cũng biết, cái áo choàng lông cừu xa xỉ này là vào một mùa đông, Cảnh Vô Nhai nhìn Mục Thanh Nguyên luyện kiếm trong tuyết, vui mừng mà thưởng.
Cố Mạt Trạch đã quên lúc đó bản thân mình ghen tị đến cỡ nào, muốn có được một cái áo choàng ấm đến cỡ nào mà mới có thể nhặt lên một cành cây, vội vã chạy đến trước mặt sư phụ biểu diễn từ đầu đến cuối những đường kiếm mà hắn đã học được qua một lần nhìn.
Sau đó hắn bị tát một cái, cành nhỏ bị Cảnh Vô Nhai bẻ gãy, ném vào tuyết.
"Ta đã cảnh cáo ngươi, không được phép tu luyện bất kì pháp thuật của bổn tông! Ngươi không xứng!"
"Mục Thanh Nguyên, sau này không được phép ở trước mặt hắn...!Quên đi, Cố Mạt Trạch, ngươi đi ra phía sau núi suy nghĩ lại, biết sai rồi mới được trở về.
...
Lần nữa thấy áo choàng, không ngờ lại là cảnh tượng này.
Ánh mắt Cố Mạt Trạch hờ hững, hắn không còn là đứa trẻ non nớt năm đó, nhớ lại quá khứ trong lòng cũng không còn bao nhiêu xao động.
Nhưng giờ phút này, cái áo lại xuất hiện trên người không nên xuất hiện.
Sắc mặt Cố Mạt Trạch không vui, đưa tay vén áo khoác trắng bạc trên người Văn Thu Thời, ném xuống đất.
Cố Mạt Trạch hay xuất quỷ nhập thần, các đệ tử Thiên Tông đã quen với điều đó nhưng hắn vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người sẽ vô thức dừng trên người hắn, tràn đầy ghen tỵ và sợ hãi.
Tất nhiên, thấy một màn áo choàng của Mục Thanh Nguyên bị ném đi không bị bỏ sót, đám người cực kì tức giận.
Trương Giản Giản đứng mũi chịu sào quát: "Cố Mạt Trạch, ngươi làm cái gì vậy?"
Văn Thu Thời lặng lẽ rùng mình một cái, thầm nghĩ: Hỏi rất hay!
Sau đó, thân thể lại ấm lên, hơi thở quen thuộc bao phủ lấy y.
Cố Mạt Trạch ung dung lấy ra một cái áo choàng lông màu đen, cúi người khoác cho người dưới tàn cây.
Mục Thanh Nguyên nhíu mày, nhặt cái áo dính đầy bụi lên, nhìn chằm chằm vào Cố Mạt Trạch không nói lời nào, các đệ tử khác càng tức giận hơn, tiếng chỉ trích không ngừng vang lên bên tai.
"Cố Mạt Trạch, ngươi thật quá đáng!"
"Nhặt nó lên! Thanh Nguyên nhường ngươi nhưng chúng ta thì không!"
"Ngươi làm như vậy, làm bậy tùy ý quá rồi!"
Trước sự phẫn nộ ngút trời của đám đông, Cố Mạt Trạch không cho là đúng ngồi xuống, duỗi tay ôm người đang giả vờ ngủ vào lòng, mới khẽ ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt không kiên nhẫn, một đôi mắt đen như mực lộ ra sắc lạnh.
"Trước đến nay ta đều làm như này."
"Sao nào."
Mọi người im lặng, khu rừng chìm vào sự yên tĩnh đầy chết chóc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận