Đợi Tô Hương Lan đi rồi, Vương Mộc kéo gỗ vào trong sân.
Làm xong, ông đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhìn Cố Yên Nhiên với ánh mắt áy náy.
Cố Yên Nhiên hiểu được hàm ý trong ánh mắt đó, vội xua tay: “Không không, liên quan gì đến hai người, là do bà già kia gây sự…”
Lương Thục Ân dùng ngôn ngữ ký hiệu phiên dịch lại lời của cô cho Vương Mộc, Vương Mộc thở phào, lại khoa tay múa chân như muốn nói gì đó.
Chỉ thấy viền mắt Lương Thục Ân đỏ hoe, bà ấy chậm chạp nói: “Cô Cố, mong cháu đừng vì chuyện hôm nay mà hủy đơn đặt hàng.”
“Sao có thể?” Cố Yên Nhiên lắc đầu nguầy nguậy.
Chưa nói đến việc sản phẩm làm ra khiến cô yêu thích đến mức nào, người phá hoại là Tô Hương Lan, liên quan gì đến vợ chồng Lương Thục Ân?
“Cháu không hủy đơn đâu, hôm nay đến đây là để định ngày lấy hàng.
Cháu rất mong chờ đó.”
Lương Thục Ân mỉm cười, mở lời giữ cô lại ăn cơm, nhưng cô từ chối, cõng theo gùi chạy mất.
Còn không chạy, cô sẽ bị lòng tốt của chủ nhà làm cho lung lay, đặt thêm không ít đồ linh tinh mất.
Nhưng bây giờ cô đang ở nhờ nhà người khác, muốn đặt thêm hàng cũng không tiện.
Đành phải chờ đến khi có cơ hội, mới tính chuyện này sau.
Đi xe bò của ông Trần về đến thôn Du Thủy, Cố Yên Nhiên đưa hai xu rồi khoác theo gùi trở về nhà.
Cô cảm thấy kì quái, lúc đi nam nữ chính nam nữ phụ góp mặt đủ, sao lúc về không thấy ai?
“Thanh niên trẻ tuổi ấy mà, ham chơi quên về là chuyện bình thường.
Chiều ta lại lên trấn trên một chuyến, xem xem có đón được họ về không.” Ông Trần uống một ngụm nước, không để tâm nói.
Nghe vậy, Cố Yên Nhiên thức thời không hỏi thêm, đeo theo gùi trở về nhà đại đội trưởng.
Về đến nơi, trong nhà khóa cửa không có ai.
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, nhớ rằng thím Mân Huệ nói hôm nay về nhà mẹ đẻ chơi, đại đội trưởng cùng đi với thím Mân Huệ, có lẽ đến tối mới trở về.
Thế nên cô nấu ăn đơn giản, rán hai quả trứng, lại xào ít rau ăn qua bữa.
Ăn xong, Cố Yên Nhiên ngồi trên giường, đổ hết toàn bộ tiền và phiếu ra.
Đúng như cô nghĩ, đầy ắp một bao, chất chồng lên nhau như hòn núi nhỏ.
Cô rút từ trong đó ra ba bức thư, phân biệt là của cha mẹ nguyên chủ, anh chị em trong nhà và ông ngoại.
Cô đọc thư của cha mẹ Cố trước tiên.
Bọn họ tỏ ra vui mừng vì cô đã trưởng thành hơn, lo lắng hỏi cô có mệt không, khuyên cô đừng nên làm việc quá sức mình.
Cố Yên Nhiên gật gù đầu, đúng là không nên làm việc quá sức mình, sau vụ thu lần này, cô sẽ nghỉ ngơi thật tốt.
Thư thứ hai do anh chị của nguyên chủ gửi đến.
Mặt trước là nét bút gà bới của Cố Minh Chiếu và Cố Minh Dực, mặt sau là nét bút dịu dàng uyển chuyển của Cố Thanh Uyển.
Cố Yên Nhiên chậc chậc hai tiếng, nhớ lại hình ảnh của Cố Thanh Uyển trong đầu, không khỏi cảm thán, chị ba người cũng như tên, dịu dàng trầm lắng, hệt như mỹ nhân cổ bước ra từ trong tranh.
Nội dung thư của Cố Minh Chiếu và Cố Minh Dực không khác cha mẹ Cố là bao, riêng Cố Thanh Uyển, cô vui mừng thông báo bản thân đã được nhận vào đoàn văn công.
Đoàn văn công là chỗ tốt, công việc nhẹ nhàng lương lại cao, Cố Yên Nhiên vui mừng thay cô ấy, lại nhớ đến mấy món đồ tinh xảo Vương Mộc và Lương Thục Ân làm, hẳn sẽ khiến cô gái nhỏ yêu thích, thế là quyết định đặt thêm hàng, còn về phần đặt cái gì, cô phải cẩn thận suy nghĩ đã..