Lâm Hiểu Nhan chau mày, cô ấy xuống nông thôn trước Cố Yên Nhiên gần một năm, từng trải qua một mùa đông, biết mùa đông ở nông thôn khắc nghiệt đến mức nào.
Vào những ngày lạnh nhất, dù ở trong nhà trùm kín chăn, đốt hai lò than vẫn có khả năng bị đông cứng.
Nhưng con người thì không thể năm mãi trên giường được, phải dậy làm đồ ăn, thêm củi cho lò than, quét tuyết rơi trước nhà...
Lúc làm những việc này mà không có bao tay, người cường tráng, khỏe mạnh còn khó lòng chịu nổi, nữa là người chân yếu tay mềm như Lâm Hiểu Nhan.
"Làm sao đây..." Đáy mắt cô ấy lóe lên vẻ lo lắng.
Cố Yên Nhiên chau mày hỏi: "Không có bao tay từ mùa đông trước sao?"
"Có, nhưng bị thằng nhóc A Bảo làm rách rồi.
Rách một miếng lớn, muốn vá lại cũng không được."
Cố Yên Nhiên có cảm giác muốn đỡ trán, nhân viên hợp tác xã áy náy mỉm cười, tiền hai người rời đi.
"Không sao đâu, tớ mua sẵn hai đôi rồi, có gì cho cậu mượn một đôi" Ngồi trên xe, thấy tâm trạng của Lâm Hiểu Nhan không tốt, Cố Yên Nhiên nhỏ giọng an ủi.
Thực ra, trong không gian của cô có rất nhiều, nhưng găng tay đến từ thế kỷ 21 chất liệu và thiết kế thực sự quá tốt, không thích hợp lấy ra dùng, nếu không cô cũng muốn đưa cho nữ chính một đôi.
Đợi tâm trạng Lâm Hiểu Nhan tốt hơn một chút, hai người cùng nhau đến bưu cục gửi thư cho người nhà.
Vừa bước vào bưu cục, một nhân viên bưu cục đã niềm nở đón chào cô: "Đồng chí Cố phải không? Lại có thư hỏa tốc gửi đến cho cô đây!"
"Hả?" Cố Yên Nhiên kinh ngạc, sao lại có thư hỏa tốc nữa?
Nếu cô nhớ không nhầm, với thân phận sư đoàn trưởng của ông ngoại, một năm cũng chỉ được gửi hai lần thư hỏa tốc.
Lần này đã là lần thứ hai.
Nhưng nghĩ đến, còn mấy tháng nữa là hết năm, thư hỏa tốc giữ cũng không để làm gì, liền vứt vấn đề này ra sau
สลิ่น.
Lâm Hiểu Nhan nhìn thư hỏa tốc và thùng hàng to được nhân viên bưu cục truyền đến tay Cố Yên Nhiên, hai mắt trợn tròn.
Lắp bắp nửa ngày, cuối cùng cô ấy cũng không hỏi.
Nhưng trong lòng thầm than.
Nhà Tiểu Nhiên không phải giàu bình thường nha.
Cố Yên Nhiên vẫn hồn nhiên không hay biết nữ chính bị đả kích, sau khi gửi thư thì rời đi.
Lúc về đến thôn Du Thủy, tay hai người đã sắp đông cứng.
Chui vào nhà, Lâm Hiểu Nhan vội vàng đốt lò than, bấy giờ cơ thể mới ấm hơn chút ít.
Đây mới là đầu mùa đông.
Không biết giữa mùa đông và cuối mùa đông, còn có thể kinh khủng đến mức nào?
Nhìn thùng hàng trên tay Cố Yên Nhiên, Lâm Hiếu Nhan nói: "Tớ đến viện thanh niên tri thức có việc, trưa về ăn cơm sau."
Cố Yên Nhiên biết cô ấy muốn tránh đi, cho cô có không gian riêng tư để khui hàng, bèn cười nói: "Trời lạnh thế này, ra ngoài đông cứng đấy.
Cứ ở lại đi, cũng không phải đồ đặc biệt quý hiếm gì."
Lâm Hiểu Nhan sờ mũi, nghĩ nghĩ rồi cũng đồng ý.
Hai người đặt thùng hàng trên bàn, mỗi người một bên cắt dây và băng dính niêm phong mặt thùng ra.
Đợi cắt hết, hai người nhìn nhau, hồi hộp mở thùng hàng.
Có thể nói, một trong những thú vui của đám thanh niên tri thức bọn họ, là khui hàng người nhà gửi đến.
Mở ra, bên trong có ba cái áo bông mặc ngoài, hai cái áo len, áo măng tô, quần bông có tổng cộng bốn cái, ngoài ra còn có khăn quàng cổ, bao tay, mũ len các loại.
Một lần nữa, Cố Yên Nhiên sâu sắc cảm nhận được sự cưng chiều người nhà dành cho nguyên chủ.
Những thứ này, tổng lại phải hơn mấy trăm khối tiền.