"Đẹp quá!" Lâm Hiểu Nhan hai mắt lấp lánh ánh sao nhìn đống quần áo cha mẹ nguyên chủ gửi đến.
Đang trong thời kỳ hồi phục sau chiến tranh, rất khó để tìm thấy những mẫu quần áo đẹp và màu sắc như thế này.
Cố Yên Nhiên cầm một cái quần bông màu hồng đào lên, mặc dù cảm thấy màu này hơi sến, nhưng cô thích.
Hơn nữa, có lẽ vì biết nguyên chủ thích mặc váy, dưới thùng hàng còn cố ý nhét hai cái váy len.
Cố Yên Nhiên thầm nghĩ, cô mặc váy len, sau đó khoác áo khoác bông vào, chắc chắn sẽ trở thành thôn hoa kinh diễm tứ phương.
Con gái mà, ai chẳng thích trưng diện?
Cố Yên Nhiên tủm tỉm cười, lại cầm một đôi bao tay màu hạt dẻ lên, hỏi Lâm Hiểu Nhan: "Cậu muốn mua không?
Tớ bán cho cậu theo giá cả ở hợp tác xã mua bán, một khối bảy một đôi, không cần phiếu."
Lâm Hiểu Nhan vội gật đầu: "Tớ muốn mua! Nhưng mà...!mấy đôi bao tay ở hợp tác xã sao có thể sánh với đôi bao tay này? Hơn nữa lại không cần phiếu."
Cố Yên Nhiên nghĩ ngợi, cảm thấy không nên hạ giá quá mức, khiến Lâm Hiểu Nhan khúc mắc trong lòng, "Vậy thì hai khối nhé?"
Lâm Hiểu Nhan nhoen miệng cười: "Được."
Chiều nay, đại đội trưởng tập hợp mọi người đến sân ủy ban, mở cuộc họp cuối năm.
Đối với Cố Yên Nhiên, cuộc họp này chẳng khác nào lễ khai giảng, nhàm chán và vô vị, nhưng lại là thời cơ tốt để trưng diện, khoe khoang.
Còn đối với thôn dân thôn Du Thủy, đây là hoạt động vui vẻ hiếm hoi sau những ngày làm ruộng buồn tẻ, cực khổ.
Thế nên họ cũng dành ra thời gian chăm chút vẻ bề ngoài, đến giờ thì tốp năm tốp ba khoác tay nhau đi đến sân ủy ban.
Nhà của Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan nằm cuối thôn, hai người lại là những thanh niên tri thức "điệu" nhất, lúc đại đội trưởng đứng trên bục, chuẩn bị phát biểu thì cả hai mới hối hả chạy đến.
"Hộc hộc hộc..."
Lâm Hiểu Nhan hiếm khi xõa tung mái tóc của mình, để từng lọn tóc mượt mà chảy xuôi theo bờ vai thon thả, không có son như Cố Yên Nhiên, cô ấy dùng chút mỡ lợn tô điểm bờ môi căng mọng, phối hợp với chiếc váy voan trắng hai dây và áo len đen để giữ ấm bên trong, trông vừa xinh đẹp vừa thanh lịch.
Vì phòng ngừa bản thân bị cảm lạnh, Lâm Hiểu Nhan cố ý mang theo khăn quàng cổ, treo trên cổ tay, đợi thấy lạnh sẽ quấn khăn lên.
Cố Yên Nhiên càng khoa trường hơn, thực hiện ý tưởng từ sáng, cô mặc váy len màu be, khoác bên ngoài áo bông màu nâu nhạt, tóc búi thấp để rũ vài lọn phía trước, cổ đeo dây chuyền mỹ ký khắc hình cỏ bốn lá đơn giản, khí chất nho nhã sang trọng ngay lập tức bắn ra bốn phía, chói mắt người nhìn.
Hai người tựa như hạc giữa bầy gà, muốn im lặng lẻn vào đoàn người là chuyện không thể nào.
Thôn dân thôn Du Thủy: "..."
Đại đội trưởng Thẩm Đại Thắng: ".."
Cảm giác thua kém này, làm sao cũng không thể xua đi.
Mẹ nó chứ!
Thẩm Đại Thắng chửi thầm trong lòng, rốt cuộc ai mới là nhân vật chính của ngày hôm nay hả?
Lâm Hiểu Nhan gượng cười, nhỏ giọng xin lỗi rồi kéo Cố Yên Nhiên đến chỗ đám thanh niên tri thức.
Đám thanh niên tri thức vô thức tránh ra, nhường chỗ cho hai người.
Xem đi, đây chính là tác dụng của mặc đẹp.
Cố Yên Nhiên thoải mái ngồi xuống cái ghế kế bên Từ Cẩn, Lâm Hiểu Nhan thuận theo ngồi cạnh cô, hàng ghế năm người theo thứ tự từ trái qua phải là: Lâm Hiểu Nhan, Cố Yên Nhiên, Từ Cẩn, Lục Trạm, Lục Diên Lễ