Ban đầu Cố Thanh Huyền không có hứng thú, nhưng nếu đã đến thì phải gặp tông tộc, không thể thiếu xã giao.
Vì thế, mấy ngày sau hắn đã bảo Trương Hòa chuẩn bị lễ vật để đến Vịnh Xuân Uyển.
Tuổi tác của Trương Hòa và Trịnh thị tương đương, trước đây cùng đi Thường Châu hầu hạ tiểu chủ nhân, Trịnh thị phụ trách công việc trong nhà, còn Trương Hòa lo liệu sự vụ bên ngoài.
Sáng hôm ấy, trời mưa phùn, Cố Thanh Huyền mặc bộ trang phục màu ngà, áo khoác tuyết thanh, đầu đội ngọc quan, eo thắt đai ngọc, bội ngọc khắc hình bướm, cả người toát lên vẻ quý phái.
Hứa Chư mang ô theo sau hắn, khi hai người đi qua hành lang dài, vừa lúc gặp Chu bà tử.
Tô Mộ đứng đó, thấy nàng mở ô, Chu bà tử vóc dáng cao lớn, che ô kín, khiến nàng ướt sũng nửa vai, tóc cũng bị hơi nước làm ướt, cả người trông thật chật vật.
Thấy hai người, Chu bà tử vội vàng tiến lên chào hỏi.
Tô Mộ thu ô, theo sau đi dọc hành lang, chào kính chủ tớ.
Chiếc áo ngắn màu xanh nhạt của nàng bị nước mưa làm ướt, dính sát vào vai gầy, màu sắc trang phục loang lổ, đôi giày thêu cũng dính đầy bùn đất, có vẻ thật nhếch nhác.
Tóc búi ướt đẫm, còn đọng lại những giọt nước, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh lẽo làm cho trắng bệch, môi sắc nhạt, cầm ô bằng ngón tay lộ ra vẻ đáng thương, khiến người không khỏi xót xa.
Khi Hứa Chư nhìn nàng, không khỏi cảm thấy xót thương: “Tháng Ba này rét lạnh thật, Tô tiểu nương tử chịu mưa lạnh, đừng để bị cảm.
”
Hắn đột nhiên mở miệng, khiến lệnh Tô Mộ bất ngờ.
Chu bà tử vội vàng đáp: “Bên ngoài mưa gió, lang quân có mang theo đủ y phục chăng?” Rồi tiếp lời, “Thường Châu vào thời gian này hằng năm mưa dầm liên miên, dễ khiến người chịu lạnh.
”
Cố Thanh Huyền không thèm để ý đến bà, chỉ lướt mắt qua Tô Mộ một cái.
Gương mặt của nàng thoáng cúi xuống, đôi mi rũ tựa cánh hoa, mái tóc mềm mại như tơ, buông lơi, cổ trắng ngần như ngọc, vòng eo thon thả, chỉ một tay có thể ôm trọn, dáng người mảnh mai tựa như cánh hoa mong manh trước gió.
Như cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng khẽ cắn môi, rụt rè nắm lấy váy, thần thái nhu mì, thoáng có vẻ yếu đuối.
Ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, những giọt nước từ mái ngói như những viên ngọc châu, rơi xuống, bắn lên những mảnh vụn nhỏ li ti.
Không lâu sau Cố Thanh Huyền đã rời đi, Hứa Chư vội vàng đuổi theo, không quên quay đầu dặn dò Tô Mộ, bảo nàng uống canh gừng cho ấm.
Khi chủ tớ rời đi, Chu bà tử ngạc nhiên hỏi: “Từ bao giờ ngươi lại thân thiết cùng Hứa tiểu lang quân như vậy?”
Tô Mộ nhè nhẹ hạ giọng đáp: “Lần trước lang quân mở tiệc, có để lại không ít thức ăn, Chu mụ mụ đã cho Hứa tiểu lang quân chút, nô tỳ ở bếp gặp, liền nói chuyện đôi câu, lúc đó Tương Mai cũng có mặt.
”
Chu bà tử không tiếp tục truy vấn, Tô Mộ thở phào nhẹ nhõm.
Phía sau, Hứa Chư cầm ô đi theo Cố Thanh Huyền, không nhịn được mà lầm bầm: “Chu mụ mụ mang thân hình cường tráng, chỉ một chiếc ô cũng khó mà che hết, mà cô nương kia lại thấp bé, sao có thể không chịu ướt chịu lạnh?”
Cố Thanh Huyền nghe thấy, nhíu mày nói: “Từ khi nào ưỡi ngươi lại trở nên dài như vậy?”
Hứa Chư cười hì hì, trêu chọc: “Chu mụ mụ vừa nhìn là biết cuộc sống ở Thường Châu rất dễ chịu, thân hình mỡ màng của mụ mụ đi, mà bên cạnh, nha đầu gầy guộc như cành trúc, chỉ là nhị đẳng nha hoàn, sao so sánh được với mấy thô sử bà tử.
”
Cố Thanh Huyền không đáp, chỉ nghe tiếng mưa rơi lộp bộp, trong đầu không tự chủ hiện lên hình ảnh vừa thấy.
Vòng eo thon thả, bước đi nhịp nhàng, dáng vẻ kiều nhu tựa như hoa lan, lại mang vẻ mềm mại, khiến lòng người xao xuyến.
Cố Thanh Huyền vốn không phải người dễ rung động, nhưng hình ảnh mong manh ấy dễ dàng khơi gợi lòng bảo vệ của nam nhân.
Đặc biệt với người như hắn, cao ngạo tỏa ra từ xương cốt.
Đôi chủ tớ bước ra khỏi phủ, bên ngoài xe ngựa đã sẵn chờ.
Đợi khi xe ngựa rời đi, trong phủ, Tô Mộ đã làm xong chuyện của mình lên đã về phòng.
Hứa Chư dặn dò nàng uống canh gừng đuổi hàn, nàng căn bản liền không để ở trong lòng, mà còn chạy ra sau giếng căn răng cắn lợi dội lên người một gáo nước lạnh.
Đánh một cái hắt xì, Tô Mộ lạnh đến run rraayr, nàng muốn sinh bệnh tranh thủ Hứa Chư chú ý, dùng hắn làm sợi dây khiến Cố Thanh Huyền thêm ấn tượng.