Cố Quyện Thư cho rằng Quý Chu Chu đuổi anh ra ngoài chỉ là ý nghĩ nông nổi nhất thời, nhưng không ngờ chính là, liên tiếp năm ba bữa cô đều không cho mình vào phòng.
Không chỉ không cho vào phòng ngay cả ôm ấp hôn hít thân mật bình thường cũng không.
Cố Tổng đã nhận ra nguy cơ sâu sắc.
Tối thứ sáu, Cố Quyện Thư theo thường lệ đến trước cửa phòng Quý Chu Chu tìm vận may, lần này ngay cả cửa cô cũng không mở.
Cố Quyện Thư một mặt nghiêm túc: "Mở cửa, chúng ta tâm sự một chút."
"Có cái gì để nói, anh về phòng ngủ đi." Mặt Quý Chu Chu đầy bất đắc dĩ, làm sao cô không muốn ôm anh, nhưng mà chỉ cần tưởng tượng trên người mình còn treo một linh hồn nhỏ bé, mà bản thân còn dùng thân thể người ta thì cô có loại cảm giác áy náy có lỗi với tiểu bạch hoa.
Bình tĩnh mà xem xét, cô không muốn tiểu bạch hoa vẫn ở trên người mình mãi, gánh nặng tâm lý quá nặng, nhưng cũng không muốn làm tiểu bạch hoa biến mất.
Trước đó cô có trò chuyện với vị cao nhân mà dì phòng bếp giới thiệu, sau khi xác định đó là một thần côn thì không liên lạc nữa, rồi sau đó bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được mấy người trông khá bình thường.
Hai ngày Quý Chu Chu đi gặp hai người, cảm giác rất bình thường, ngày mai phải đi gặp người cuối cùng, cũng không biết sẽ thế nào.
"Tóm lại anh mau về phòng ngủ đi, đến giờ này rồi, ngày mai còn phải đi làm đó." Tuy Quý Chu Chu không nghe được động tĩnh bên ngoài, nhưng cũng biết Cố Quyện Thư vẫn chưa đi, nghĩ đến bộ dáng anh cố chấp đứng canh ở cửa thì cô mềm lòng một trận.
"Ngày mai thứ bảy, không đi làm." Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, chậm rãi hỏi: "Gần đây anh chọc giận em à?"
"Không có."
"Vậy tại sao em, hay là...!em hối hận." Cố Quyện Thư nhíu mày lại.
Quý Chu Chu dừng một chút, không thể hiểu cho lắm, vừa định hỏi mình hối hận cái gì, chợt trong giây lát hiểu ra ý của anh, lập tức dở khóc dở cười: "Nghĩ gì thế, bây giờ em thích anh như vậy, sao có thể hối hận."
"Vậy sao em đột nhiên thay đổi." Mấy hôm trước còn vui vẻ, nói muốn tính ngày kết hôn, hiện tại ngay cả cửa cũng không cho anh vào, không có vấn đề mới là lạ.
Chân mày Cố Quyện Thư càng nhíu càng chặt, bọn họ phát triển cho tới hôm nay, anh đương nhiên không cảm thấy Quý Chu Chu hối hận, nhất định có chuyện gì đó xảy ra mà anh không biết.
Bây giờ anh chỉ muốn biết đó là gì.
Quý Chu Chu thấy anh là không dễ dàng rời đi, buông tiếng thở dài mở cửa ra, ngẩng đầu thì nhìn thấy sự uất ức trong mắt anh.
Mặc dù không có biểu cảm gì, đường nét cũng tuấn tú, nhưng khi Quý Chu Chu nhìn thấy anh trong nháy mắt, vẫn cảm giác bản thân dường như nghe thấy một tiếng 'Uông uông' đáng thương của con chó con, làm người ta không đỡ kịp.
Quý Chu Chu đỡ trán, bắt lấy tay anh xoa xoa: "Anh giận à."
"Không có, anh chỉ lo lắng cho em." Cố Quyện Thư khá thản nhiên.
Thản nhiên đến nổi làm Quý Chu Chu muốn lập tức nói thật với anh, nhưng mà sự thật về một ma nữ trên người mình quá mức kinh động, cô vẫn là chịu đựng lấp liếm: "Chuyện mấy hôm nay em ra ngoài, anh cũng biết rồi nhỉ."
"Ừm." Bây giờ tình hình căng thẳng, anh thật sự không thể nào để Quý Chu Chu ra ngoài một mình, cho nên vẫn luôn phái người đi theo, nhưng cũng không kêu vệ sĩ báo cáo hành trình của cô, chỉ là bảo vệ an toàn, cho nên anh biết gần đây cô thường xuyên ra ngoài, nhưng không biết đi đâu.
Quý Chu Chu cân nhắc một lát, lộ ra một nụ cười giả tạo: "À cái đó, thật ra em đi tìm cao nhân tính bát tự ngày sinh của chúng ta, cao nhân nói bát tự mình không hợp, nếu muôn sau khi kết hôn hòa hợp, phải ở riêng trước khi cưới."
"..." Biểu cảm của Cố Quyện Thư kỳ dị phút chốc, thấy dáng vẻ Quý Chu Chu giống như có thật, lập tức nghiêm túc dạy bảo: "Mê tín cỗ hủ là không nên."
"Nhưng chuyện em nhìn thấy tương lai thì sao?" Quý Chu Chu lập tức hỏi.
Cố Quyện Thư nghẹn một chút, sau một lúc lâu nặn ra một câu: "Người em tìm, nhất định là một thần côn, không chuẩn."
"Em cũng thấy vậy, nhưng mấy người đều nói như thế, không thể không đề phòng á." Quý Chu Chu thấy anh tin, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "Em cũng muốn gối lên cánh tay anh ngủ, nhưng cũng muốn sau này có thể bình bình an an với anh, cho nên em tìm thêm một người, định mai đi."
Cố Quyện Thư nghe một cái, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng: "Ngộ nhỡ cũng là thần côn thì sao."
Suy cho cùng kêu ở riêng thì đều thần côn phải không, Quý Chu Chu dở khóc dở cười, an ủi vỗ vỗ cánh tay anh: "Không đâu, người này là Triệu đạo giới thiệu cho em, anh ta nói rất linh."
"Vậy nếu ông ta cũng muốn mình ở riêng, thì có phải trước khi kết hôn anh không thể tới phòng em nữa?" Cố Quyện Thư trầm giọng hỏi.
Quý Chu Chu muốn nói đương nhiên không phải, nhưng loại thời điểm này tốt nhất là gật đầu.
Vì thế cô kiên định gật đầu.
Cố Quyện Thư trầm mặc, hồi lâu giống như hạ quyết tâm gì đó: "Như vậy đi, em nghỉ ngơi sớm, sáng mai anh đi với em." Nói xong anh dứt khoát xoay người rời đi.
Quý Chu Chu hoảng sợ, vội ở sau gọi anh: "Tự em đi được rồi, anh thật vất vả có ngày nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Không có tâm tình."
"..."
Quý Chu Chu thấy Cố Quyện Thư không nghe lời khuyên, cảm giác đau đầu, đành phải về trước phòng, tính toán ngày mai làm sao bỏ anh lại.
Tính tính toán toán, không tính ra cách nào, nhưng ngược lại rất mau chìm vào giấc ngủ, chờ khi cô mở mắt ra, tời đã sáng bừng.
Cô cúi đầu nhìn đồ đạc mình bày trên giường, vẫn giống như hôm qua thì thở phào nhẹ nhõm.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Tuy Quý Chu Chu khá tin tưởng tiểu bạch hoa, nhưng không phải một chút tâm tư phòng người phòng quỷ cũng không có.
Tiểu bạch hoa là một cô gái tốt tuyệt vời, nhưng khi cô ấy đối mặt Thẩm Dã, ranh giới cuối cùng thường thấp đến dọa người.
Quý Chu Chu thật sự sợ cô ấy sẽ tự tiện sử dụng thân thể.
Bây giờ việc mỗi ngày cô đều bày đồ đạc ở chỗ khác nhau đã thành thói quen của Quý Chu Chu.
Cô nhìn đồng hồ một cái, thấy còn chưa đến 7 giờ, chắc là Cố Quyện Thư vẫn chưa dậy nên vội vàng thu dọn đồ đạc, lúc rời giường tiện tay nhét vào tủ đầu giường.
Chờ sau khi rửa mặt qua loa, cô lau mặt xong thì định ra ngoài.
Vừa mở cửa đã thấy Cố Quyện Thư giơ tay lên, Quý Chu Chu nhất thời hoảng sợ: "Sao anh lại ở đây?"
Cố Quyện Thư lặng lẽ lấy tay chuẩn bị gõ cửa về, giải thích: "Tối qua anh tra xét một chút, đoán mệnh phải đi sớm một chút mới được, vì vậy sợ em dậy trễ nên đến kêu em trước.
Em vội vàng như thế, không phải là chuẩn bị lén trốn anh đi."
"Sao có thể chứ, em cũng muốn đi sớm một chút, chỉ là quên cài đồng hồ báo thức, bây giờ muộn rồi, anh mau sửa soạn, chúng ta lên đường." Quý Chu Chu sợ bị anh nhìn ra manh mối, chột dạ đẩy anh chạy ra ngoài.
Kết quả việc hai người không hẹn mà vội vã lên đường là cùng nhau ăn sáng trên xe.
Quý Chu Chu ăn một tô sữa chua yến mạch, vẫn cứ cảm thấy không đủ no, lần này cô phải đi gặp cao nhân ở trên núi, muốn gặp mặt còn phải leo lên một đoạn đường, nếu ăn không đủ no, vậy với thể lực của cô chắc chết giữa đường.
Cố Quyện Thư thấy mặt Quý Chu Chu chưa đã thèm, lặng lẽ chia phân nửa yến mạch cho cô, Quý Chu Chu xua xua tay từ chối, hạ cửa xe nhìn ra ngoài, thấy cửa hàng bữa sáng ven đường thì vội mở miệng: "Anh tài xế, làm phiền dừng một chút, tôi mua hai cái bánh bao."
Tài xế lái xe dừng sang một bên, Quý Chu Chu mua mấy cái bánh bao thịt, lại mua thêm bánh quẩy và tào phớ, cuối cùng đóng gói trở về xe.
Đưa một phần bữa sáng cho tài xế: "Anh cũng ăn một chút đi, chúng tôi chưa ăn sáng, chắc là anh cũng chưa ăn."
Tài xế nhìn về phía Cố Quyện Thư, thấy anh gật đầu thì mới nhận lấy, xuống xe đến ven đường ngồi xổm bắt đầu ăn.
Cố Quyện Thư cầm một cái bánh bao ăn, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Quý Chu Chu thì nghi ngờ: "Không phải muốn gấp gáp lên đường à?"
"Vậy chúng ta cũng phải ăn no trước mới được." Quý Chu Chu khá bình tĩnh.
Cố Quyện Thư không ủng hộ lắm: "Như vậy không đủ thành tâm."
"Lòng em siêu thành tâm, chỉ là thành tâm đến đâu cũng phải no bụng trước.
Ăn nhanh đi, ăn xong lại lên đường." Quý Chu Chu a ô một miếng cắn đứt nửa cái bánh quẩy.
Đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên nụ cười, dứt khoát tùy cô.
Anh không tin vào quỷ thần bao giờ, nhưng Quý Chu Chu lại có thể vô tình nhìn thấy tất cả tương lai, hơn nữa luôn có sự thật không ngừng chứng minh cô đúng, vậy nên cho dù anh vẫn không tin, nhưng nhiều ít cũng sẽ chú ý chút.
Nếu lần này đi gặp người kia, vẫn nói bọn họ không thể ở chung trước khi cưới thì cứ làm như vậy đi, chuyện liên quan đến Chu Chu vẫn phải cẩn thận chút mới được.
Một nhóm ba người ăn no, lại lập tức chuẩn bị lên đường, bởi vì ngọn núi Quý Chu Chu muốn đến ở vùng ngoại ô nên xe trên đường càng ngày càng ít, nhà ở hai bên cũng càng ngày càng thưa.
Quý Chu Chu lẩm bẩm trong lòng: "Quyện Thư, có dẫn vệ sĩ theo không?"
"Đi theo phía sau, yên tâm." Cố Quyện Thư thấy cô ý thức sự an toàn cao như vậy, mơ hồ hơi vui mừng.
Lúc này Quý Chu Chu mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cô cũng hiểu rõ, bây giờ là thời kỳ bất thường, Trương gia xuất thân lại không sạch sẽ, cẩn thận chút luôn đúng.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Nếu không phải lần này cao nhân cứ luôn ở trong núi, rõ ràng cô phải đích thân đến, thì cô cũng sẽ không ở không tự mình thử một chút mới đi gặp ông ta.
Xe chạy thêm một khoảng thời gian, cuối cùng bắt đầu lên núi, lúc nãy xa xa Quý Chu Chu nhìn về phía này, trong lòng có chút khẩn trương khó hiểu, sau khi xe lái vào núi rồi mở cửa sổ ra, hít một hơi khi trong lành thì tâm tình mới thả lỏng.
"Đừng lo lắng, nếu nhất định phải ở riêng, vậy ở riêng đi, cùng lắm chúng ta đi đăng kí kết hôn sớm một chút." Cố Quyện Thư cho rằng cô đang khẩn trương chuyện này, vì vậy lên tiếng an ủi, trong lòng lại mơ hồ áy náy, vì mình khiến cô chịu áp lực trong thời gian dài như vậy.
Quý Chu Chu biết anh hiểu lầm, không khỏi cười gượng, nhưng thật sự lo lắng sốt ruột.
Chờ lát nữa xem người kia có bản lĩnh này hay không, nếu có, nhất định phải tách Cố Quyện Thư ra trước mới được.
Xe vẫn lái lên bãi đỗ xe ở đỉnh núi, xe sau dừng lại trước, một nhóm vệ sĩ ăn mặc bình thường nhanh chóng lẫn vào đám đông.
Quý Chu Chu và Cố Quyện Thư xuống xe, tài xế thì ngồi trên xe trông chừng.
Từ lần phanh bị hư đến giờ, bọn họ bắt đầu canh phòng nghiêm ngặt đối với chuyện này.
Hai người nắm tay men theo con đường, xa xa thì nhìn thấy một đạo quán, biểu cảm Quý Chu Chu lập tức kì quái..