Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa


Người có sắc mặt vi diệu như vậy chính là đại sư, sau khi hai người đưa mắt nhìn Cố Quyện Thư rời đi thì trố mắt nhìn nhau hồi lâu, thế mà ai cũng không có đánh vỡ sự yên lặng này.

Sau một lúc lâu, đại sư cười mỉa một tiếng: "Tôi coi là biết, vì sao vị này mệnh cô độc." Với tính tình này, ai cũng không dám thèm á.

"Đắc tội nhiều rồi, đắc tội nhiều rồi." Quý Chu Chu cười ha ha, hoàn toàn không có tính tình chó cậy gần nhà(*) như khi nãy.

(*) Chó cậy gần nhà: ỷ vào thế có lợi của mình mà hung hăng, bắt nạt người...!
Đại sư liếc nhìn cô một cái, rũ mắt khẽ cười một tiếng: "Hôm nay cô tới, e là không chỉ vì tính chuyện nhân duyên nhỉ."
"Đại sư quả nhiên dự đoán như thần." Quý Chu Chu khen một câu, sau đó bỗng nhiên tới gần ông ta, thần bí hỏi: "Ngài xem xem tôi có cái gì không đúng."
Tuy rằng từ lúc bắt đầu, đã nhìn ra người này không phải là thần côn gì đó, nhưng mà để thận trọng, cô cảm thấy hay là nên thử một chút.

Đại sư ghét bỏ lùi về phía sau: "Cách xa tôi một chút, tôi không thích thứ đồ trên người cô." Phàm là đồ vật có chấp niệm quá mạnh mẽ, ông ta đều không thích.

"Ông đã nhìn ra." Ánh mắt Quý Chu Chu sáng lên.

"Chấp niệm mạnh mẽ như thế, người mù mới không nhìn ra.

Thứ đồ này cùng với chấp niệm trên người Thẩm tiên sinh kia không khác nhau lắm, hẳn là bọn họ có quan hệ không ít nhỉ." Đại sư chậc một tiếng, rót ly trà cho mình: "Cô định làm thế nào, kêu tôi giúp cô thu thập cô ấy?"
"Không cần không cần, tôi muốn hỏi một chút, có cách nào có thể cho cô ấy sống lại không?"
Đại sư đứng hình, hoài nghi nhìn về phía cô: "Cô chắc?"
"Sao vậy?" Quý Chu Chu một mặt mờ mịt.

"Hiện tại cô dùng thân thể cô ấy, nếu muốn làm cô ấy sống lại, cô phải rời khỏi thân thể này, nhường chỗ cho cô ấy mới được.

Mà hồn phách của cô ấy đã tàn khuyết, thân thể của cô lại có năng lượng quá mạnh, chỉ sợ sau khi cô ấy chiếm được chưa đến nửa tiếng đã chết rồi.

Cô chắc chắn muốn làm như vậy?"
Biểu cảm của đại sư ý vị sâu xa, giống như tình huống hai hồn một thân, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì chính là gió tây áp đảo gió đông, rất ít khi chung sống hài hòa.

Ông ta không tin người trước mắt có thể hào phóng đến mức nhường lại thân thể.

Quý Chu Chu trì độn chớp chớp mắt, sau một lúc lâu mới hiểu được ý của đại sư, vừa định mở miệng nói chuyện thì gương trong túi bắt đầu nóng lên, cô vội vàng lấy gương ra.

(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).

Tiểu bạch hoa sốt ruột mở miệng: "Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn nhìn anh Dã một chút, chưa từng nghĩ trở về thân thể.

Chu Chu, cô đừng làm chuyện ngốc."
"Tôi biết rồi, đừng lo lắng, tôi sẽ không làm chuyện ngốc." Quý Chu Chu trấn an cô ấy một câu.

Cô cũng không ngốc, cho dù có ý nghĩ trả lại thân thể cho tiểu bạch hoa, nhưng nửa tiếng sinh mệnh cũng ngắn quá rồi, hoàn toàn mất nhiều hơn được.

Quý Chu Chu quay đầu nhìn về phía đại sư: "Ông nói, năng lượng trong thân thể tôi quá mạnh, vậy có phải thân thể có năng lượng không mạnh thì có thể cho cô ấy dùng không, tỷ như thi thể?" Mượn xác hoàn hồn á, một phân đoạn kinh điển như vậy, hẳn là rất dễ xuất hiện nhỉ.

Đáy mắt đại sư hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ cô nghĩ đến bước này, ông ta trầm tư một lát gật gật đầu: "Có thể được, nhưng là xác suất thất bại rất cao, hơn nữa đi đâu tìm được thi thể vô bệnh vô hại chết lúc còn trẻ chứ." Nếu tìm một người bệnh qua đời, thân thể vốn dĩ cũng đã tới thời kì cuối rồi, sống lại cũng sẽ rất nhanh chết đi, căn bản không có ý nghĩa.

Quý Chu Chu nhíu nhíu mày: "Dù sao sớm muộn gì cô ấy đều sẽ biến mất, tốt hơn hết làm một việc gì đó còn hơn là không làm.

Như vậy đi đại sư, ngài giúp tôi, muốn bao nhiêu tiền cũng được, cho dù chỉ là tranh thủ một tia khả năng thôi."
Đại sư đối diện cô một lát, nghiền ngẫm câu khóe môi lên: "Tôi có thể giúp cô, nhưng tôi có một điều kiện."
"Ngài nói."
"Tôi muốn biết, rốt cuộc cô là thứ gì?" Nói là người thường, nhưng mà từ trường lại không giống với tất cả mọi người trên thế giới.

Nói không phải người thường, lại vẫn không có khác biệt dị thường.

"..." Nói lời này, sao lại giống như mắng chửi người thế? Quý Chu Chu cười cười: "Ngài chỉ cần biết, tôi không phải người của thế giới này là được."
Đại sư ngẩn ra một chút, sao đó bật cười ha ha, cũng không biết có hài lòng với đáp án này không.

"Đưa gương cho tôi." Đại sư vươn tay.

Quý Chu Chu dừng một chút, đưa gương trong tay cho ông ta.

Sau khi nhận lấy, đại sư tìm một que diêm ở dưới bàn ra, chấm lên gương một cái, xung quanh ngọn diêm đọng lại một vòng tròn trắng mờ nhạt.

Đại sư đứng dậy đến trước bàn thờ, dùng que diêm đốt một ngọn nến.

Quý Chu Chu liền nhìn thấy hình như thân thể tiểu bạch hoa trong gương rõ ràng hơn.

"Gương cô lấy đi, trước khi cô ấy biến mất tôi sẽ tìm thân thể thích hợp, nếu có thì trực tiếp dùng ngọn nến triệu cô ấy tới, nếu không có thì hết cách.

Thiên mệnh là như thế." Đại sư trả gương cho Quý Chu Chu.

Quý Chu Chu vội nhận lấy rồi nói lời cảm ơn, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm theo.

Mặc kệ nói thế nào, dù sao có cách vẫn tốt hơn không có cách nào, tuy nghe ra rất khó thành công, nhưng có hào quang nam nữ chính, tin chắc sẽ tốt một chút.

"Đại sư, bao nhiêu tiền?"
Đại sư đứng hình: "Không cần tiền."
Quý Chu Chu kinh ngạc, dáng vẻ người này trống không giống là người không cần tiền á.

Dường như biết cô suy nghĩ cái gì, đại sư một mặt nghiêm túc: "Cứu tế thế nhân là chức trách của chúng tôi, nói tiền là phàm tục, nếu có thể cứu cô ấy, xây dựng một công đức lớn không nói, còn có thể làm gương tốt cho đám đồ đệ, để bọn chúng càng thêm cố gắng."
"Nói thật."
"Cô nói với Cố tiên sinh một tiếng, có thể phát triển du lịch mà đừng phá hủy đạo quán của tôi không? Việc làm ăn của tôi hơi ảm đảm quá, tuy một lần kiếm không ít, nhưng quanh năm suốt tháng làm ăn không được mấy người, lại có nhiều người phải nuôi thế này, thật sự túng quẫn á." Trên mặt đại sư lộ ra một nụ cười mỉm tiêu chuẩn.

Quý Chu Chu rất quen thuộc với nụ cười này, nhớ rõ lúc trước khi làm chim Hoàng Yến của Cố Quyện Thư, mỗi ngày cũng bị bắt buôn bán như vậy.

Vị đại sư này thật là khổ ha.

"Chuyện này tôi sẽ nói với anh ấy, còn tiền cũng sẽ đưa.

Ông yên tâm, không thiếu ông đâu." Quý Chu Chu hứa hẹn, nói xong Cố Quyện Thư đã trở lại, cô lập tức kêu anh ký một tờ chi phiếu, đại sư nhìn thấy thì nước mắt cũng muốn rơi.

Có chút cảm động đó.

Cố Quyện Thư hoài nghi liếc ông ta một cái: "Có phải ông nói bậy bạ gì đó với Chu Chu không?"
"Không dám không dám." Đại sư cung kính đặt hai tay trước người.

Cố Quyện Thư vẫn muốn hỏi thêm, nhưng Quý Chu Chu còn phải nhờ đại sư giúp cô đó, nên vội vàng dỗ người rời khỏi.

Lúc hai người ngồi trên xe, đã sắp 1 giờ trưa, xuống chân núi tìm quán cá nướng mà Quý Chu Chu nói để ăn cơm.

"Khi nãy hai người lại nói gì?" Cố Quyện Thư không yên tâm lắm.

Quý Chu Chu nghiêng đầu liếc anh một cái: "Có thể nói gì chứ, em không ngốc như vậy, hở một tí đã bị người ta lừa gạt gì đó, không thực tế."
Cố Quyện Thư thấy cô khăng khăng không nói, trầm tư một lát thì không hỏi nữa, mà là thay đổi đề tài: "Mấy cao nhân lúc trước em tìm, cũng giống ông ta?"
"Không có, trước kia tìm đều là thần côn, chỉ có người này có chút bản lĩnh." Quý Chu Chu cúi đầu gặm khoai tây.

Cố Quyện Thư dừng một chút, nhìn cô không nói nên lời.

Người này ở trong mắt anh đã là tiêu chuẩn thần côn rồi, nếu mấy người trước kia cô tìm không bằng người này, vậy trong khoảng thời gian này anh phòng không gối chiếc tính cái gì?
"Nếu vị này có chút bản lĩnh, em không nghe ông ta nói sao, bát tự của chúng ta rất hợp, một khi đã như vậy thì không cần ở riêng trước khi kết hôn nữa ha." Cố Quyện Thư chậm rãi nói.

Quý Chu Chu ngẩn ra, cô thế mà quên mất chuyện này.

"Đó còn không phải vì anh đe dọa người ta, nên người ta mới nói như vậy.

Anh không nghe ngay từ đầu ông ta nói, thật ra không hợp à."
Đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên một tia không vui: "Ông ta quả nhiên nói hươu nói vượn, anh đi tìm ông ta."
"Đừng đi." Quý Chu Chu đau đầu, chỉ có thể đột ngột dừng câu chuyện: "Có thể đừng nói nữa không, em còn đói đó."
Cố Quyện Thư nghe một cái, cũng không nói chuyện nữa, cúi đầu giúp cô nhặt xương cá.

Quý Chu Chu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, trong lòng mơ hồ hơi áy náy, bởi vì mình và tiểu bạch hoa, thật là làm khổ anh trai này rồi.

Cô buông tiếng thở dài, đột nhiên cảm giác gương lại nóng lên, dừng một chút mở miệng: "Em đi vệ sinh một chút."
"Ừm."
Quý Chu Chu bước nhỏ đi nhanh đến nhà vệ sinh, cẩn thận dạo quanh bên trong một vòng, xác định không có ai mới lấy gương ra, hơi nghi ngờ nhìn bóng mờ bên trong: "Sao cô còn ở trong gương?"
"Tôi cảm thấy rất thoải mái, nên không có đổi chỗ." Tiểu bạch hoa có chút nhút nhát sợ sệt.

Quý Chu Chu sờ sờ lỗ mũi, cố gắng thả chậm giọng nói: "Vậy bây giờ cô tìm tôi có việc à?"
"Lời hai người nói tôi đều nghe được.

Tôi muốn hỏi một chút, là bởi vì tôi ở trên người cô, cho nên cô mới đề xuất với Cố tiên sinh chuyện trước khi kết hôn phải riêng sao?" (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).

Ở phương diện nào đó tiểu bạch hoa rất khờ, nhưng trong chuyện tình cảm lại nhạy cảm: "Kỳ thật không sao, tôi chỉ tỉnh táo khi ở trong gương, lúc ở trên người cô thì vẫn luôn trong trạng thái ngủ say."
Quý Chu Chu cười ngượng một tiếng, cũng thẳng thắn thành khẩn theo: "Ngủ say cũng không được á, vẫn cảm thấy giống như ba người chúng ta cùng một giường, rất kỳ quái."
Tiểu bạch hoa đỏ mặt: "Vậy thế này đi, về sau buổi tối tôi ở trong gương, ban ngày thì ở trên người cô, vừa rồi vị đại sư kia thắp đèn cho tôi, tôi cảm giác tinh thần của mình tốt rất nhiều, buổi tối rời khỏi cô cũng không sao."
"Cô chắc chứ?" Quý Chu Chu không yên tâm lắm, lo lắng vì cô ấy quan tâm mình mà miễn cưỡng.

Tiểu bạch hoa gật gật đầu: "Thật sự, cô xem có phải trông tôi rõ hơn rất nhiều không."
Quý Chu Chu cẩn thận nhìn nhìn, quả thật thân ảnh của tiểu bạch hoa rõ ràng hơn rất nhiều, âm thanh nói chuyện cũng lớn chút, nhìn ra được đã khá hơn trước đó.

Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cảm ơn cô."
"Không cần cảm ơn." Tiểu bạch hoa ngoan ngoãn trả lời.

Quý Chu Chu khẽ cười một tiếng: "Cô đừng ở trong gương nữa, bây giờ trở về người tôi đi, buổi tối hẳn về gương."
"Được." Tiểu bạch hoa gật đầu, thân ảnh chậm rãi biến mất, sau một lát trong gương không có gì nữa.

Quý Chu Chu cất gương vào trong túi xách, lúc này mới quay về ăn cơm.

Cố Quyện Thư đã đợi rất lâu, nhìn thấy cô đi đến, đưa thịt cá mới gỡ xương đến trước mặt cô.

Quý Chu Chu nói tiếng cảm ơn, đang định ăn thì biểu cảm cổ quái phút chốc.

"Làm sao vậy?"
Quý Chu Chu xấu hổ cười: "Muốn đi nhà vệ sinh."
"..." Không đợi Cố Quyện Thư hỏi vậy khi nãy làm gì, Quý Chu Chu đã xoay người chạy tới nhà vệ sinh.

Anh nhìn chằm chằm bóng dáng vội vàng của cô hồi lâu, cuối cùng trầm tư rũ đôi mắt xuống.

Khi Quý Chu Chu quay về lần nữa, Cố Quyện Thư không hỏi gì hết, hai người cùng nhau cơm nước xong xuôi thì về nhà.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui