Luật sư Trương cũng không muốn chọc vào Giang Độ Độ, dù sao thì vị này cũng là người khiến cho cậu Tiểu Hách “vì hồng nhan mà nổi cơn thịnh nộ“, nếu bởi vì anh ta mà phát sinh ra bất kỳ hiểu lầm nào, đến lúc đó, vị này thổi chút gió bên gối cậu Tiểu Hách thì một luật sư nho nhỏ như anh ta cũng không đắc tội nổi.
Vì vậy Trương luật sư vội vã giải thích:
“Tôi được ông Hách, Hách Thiệu Hoa ủy thác.”
Giang Độ Độ gật đầu một cái, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Anh luật sư nói có chuyện cần giải quyết riêng, vậy cách giải quyết là thế nào đây?”
Luật sư tưởng Giang Độ Độ suy nghĩ kỹ rồi, lấy một tệp văn kiện từ trong túi ra rồi đặt ngay trước mặt Giang Độ Độ.
Giang Độ Độ cầm văn kiện lên lật từng trang đọc.
Luật sư Trương ở bên cạnh giải thích: “Cô Giang được cậu Tiểu Hách giải cứu bằng phi cơ riêng, trước tiên là đến thẳng bệnh viện.
Sau khi sự việc này diễn ra, lúc cảnh sát chạy đến bệnh viện thì cô Giang đã bình an vô sự.
Chúng tôi đã xử lý hiện trường, tôi tin chắc cảnh sát không thu hoạch được gì nhiều ở đó, chỉ cần cô Giang nói với cảnh sát tất cả chỉ là hiểu lầm, thì chuyện lớn có thể hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có gì.”
“Tất nhiên…” Luật sư Trương bổ sung: “Nhà họ Hách sẽ bồi thường cho cô Giang đúng như những điều khoản viết trong hợp đồng, tài nguyên, tiền tài.
Một số điều khoản trong hợp đồng sẽ không thay đổi, còn những gì không có trong hợp đồng thì chỉ cần ở trong phạm vi hợp lý, cô đều có thể nói ra, chúng tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô.”
Đúng là phô trương sự giàu có mà, Giang Độ Độ không thể không cảm thán một tiếng trong lòng, cuộc đời này là khởi, thừa, chuyển, hợp [*], vừa thần bí lại k1ch thích.
[8] 起承转合 /qǐchéngzhuǎnhé/ khởi, thừa, chuyển, hợp.
Thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.
Giang Độ Độ hơi tò mò: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Sắc mặt luật sư Trương không có thay đổi gì nhiều, nếu Giang Độ Độ là một người thông minh thì sẽ không hỏi câu này, một khi cô đã hỏi có nghĩa là cô không chấp nhận giảng hòa.
Chuyện này giải quyết không ổn thỏa, đồng nghĩa với việc năng lực của anh ta có vấn đề, lúc mọi chuyện đã quá rõ ràng cũng là lúc bất chấp những thứ khác, anh ta mỉm cười, nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô Giang đi lên đến vị trí như ngày hôm nay chắc hẳn đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực, tôi tin chắc rằng, cô không muốn để những nỗ lực trước đây của mình bị thiêu rụi thành tro tàn.”
Uy hiếp.
Giang Độ Độ bật cười.
“Tôi không điên.” Giang Độ Độ ngẩng đầu thấy luật sư Trương đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, cô giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy khôi hài mà thôi, anh không hiểu được đâu.”
Luật sư Trương: “??”
Người bố ruột thịt của tôi vì muốn tôi buông tha cho con gái nuôi của ông ta mà ông ta dùng tiền uy hiếp dụ dỗ tôi.
Nếu nói Giang Độ Độ quan tâm đến người nhà đến mức nào thì cũng không hẳn là đúng, dù sao thì bọn họ chưa bao giờ sống chung dưới một mái nhà, cho dù “một giọt máu đào hơn ao nước lã” nhưng chẳng qua cũng chỉ là người xa lạ từng nghe thấy tên của nhau mà thôi.
Nếu không phải anh trai tìm đến tận cửa, vốn dĩ Giang Độ Độ cũng không muốn tìm bố mẹ ruột, cũng chính miệng Hách Chính nói với cô rằng, những năm nay, người nhà chưa bao giờ từ bỏ việc kiếm tìm cô, vì vậy Giang Độ Độ mới sinh ra cảm giác thân thiết và áy náy, áy náy vì những đắng cay và cố gắng mà gia đình đã bỏ ra để tìm kiếm cô trở về.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay đã làm tan biến toàn bộ mong đợi của cô đối với người nhà, gần như chẳng còn lại gì.
Người trưởng thành đều sống rất tỉnh táo, tiền so với tình cảm thì thực tế hơn nhiều, có trẻ con mới đi so đo xem bố mẹ có yêu mình không, còn người lớn thì đã học được cách yêu bản thân mình từ lâu lắm rồi.
Giang Độ Độ tự thấy bản thân đã là một người trưởng thành ưu tú, không thiếu tình cảm cũng không thiếu tiền, đáng tiếc thay, ông trời ghen tỵ anh tài, mà cuộc đời thì lại ngắn ngủi.
“Được rồi, tôi đồng ý không truy cứu việc làm của Hách Ngữ, hợp đồng thì thôi đi, cứ coi như tôi trả lại cho nhà họ Hách, sau này không liên quan gì đến nhau nữa.” Giang Độ Độ nói.
Luật sư Trương bất ngờ: “Ý của cô Giang là cô bằng lòng từ bỏ tất cả bồi thường của nhà họ Hách cho cô sao?”
Giang Độ Độ: “Đúng vậy.”
Tư Tư sốt ruột, không truy cứu chuyện Hách Ngữ nhưng tại sao ngay cả đồ của mình mà cũng không cần: “Tỷ Tỷ!?”
Giang Độ Độ lắc đầu với Tư Tư: “Lát nữa em giải thích với chị.”
Tư Tư miễn cưỡng yên tĩnh lại, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.
Mặc dù Giang Độ Độ đồng ý không truy cứu Hách Ngữ, nhưng luật sư Trương vẫn chưa yên tâm, tất cả những gì không được xác nhận bằng giao kèo trên giấy trắng mực đen đều không đáng tin cậy, hơn nữa, thái độ của Giang Độ Độ trước sau không đồng nhất, không có sự đảm bảo về mặt lợi ích, điều này cứ khiến cho người ta khó bề yên tâm được.
“Tôi có thể hỏi cô Giang một chút, cô nói trả lại cho nhà họ Hách là có ý gì vậy?”
Luật sư Trương thăm dò.
Giang Độ Độ mỉm cười, đáp một nẻo: “Tất cả mọi người đều biết Hách Ngữ là công chúa nhỏ của nhà họ Hách, nếu như chuyện của Hách Ngữ bị truyền ra ngoài, chẳng những danh tiếng của Hách Thiệu Hoa và cô Mạnh Hoàng sẽ rơi xuống vực sâu, ngay cả công ty của anh Hách Chính cũng sẽ bị ảnh hưởng.” Những thứ này coi như cô trả lại ơn sinh thành và những gì cô thiếu nợ nhà họ Hách trong bao năm họ đã đi tìm cô.
Luật sư Trương trợn tròn mắt, tự cho rằng bản thân đã hiểu được tính toán của Giang Độ Độ, ý đồ dùng chuyện này để lấy lòng nhà họ Hách, dù sao thì so với việc gả vào nhà họ Hách, bây giờ, những thứ này chỉ là những lợi ích nhỏ mà thôi.
“Cô Giang đúng là một người thông minh.”
Dường như Giang Độ Độ không nghe ra được ý tứ trong lời của luật sư Trương, lạnh nhạt nói: “Nhưng tôi có một điều kiện, Hách Ngữ không được gây bất kỳ tổn thương nào đến thân thể của tôi nữa.”
Luật sư Trương nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, trên thực tế, từ lúc chuyện của Hách Ngữ xảy ra, vì để có thể hoàn toàn đè ép chuyện này xuống, Hách Ngữ đã phải xuất ngoại tránh đầu sóng ngọn gió, trong vòng năm đến sáu năm tới sẽ không thể trở về nước.
Luật sư Trương bí mật tiết lộ thái độ của nhà họ Hách với Giang Độ Độ, dựa vào mối quan hệ giữa cô và cậu Tiểu Hách thì sớm muộn gì cô cũng sẽ biết, anh ta không ngại cho Giang Độ Độ một ân huệ.
Sau khi luật sư Trương rời đi, Tư Tư lập tức bày tỏ thắc mắc của mình: “Tỷ Tỷ, sao em phải làm vậy?”
Giang Độ Độ cũng không có ý định nói dối Tư Tư về chuyện liên quan đến thân thế của mình, cô nhân cơ hội này kể lại đầu đuôi cho Tư Tư, chỉ là, cô vẫn giữ kín chuyện bản thân mắc bệnh nặng.
“Trời ơi.” Sau khi nghe chuyện thì Tư Tư há hốc miệng: “Nói như vậy thì Tỷ Tỷ, em mới là công chúa nhỏ chân chính của nhà họ Hách, là con gái ruột của Hách Thiệu Hoa và Mạnh Hoàng, nhưng lại bị con khốn Hách Ngữ cướp mất?”
Giang Độ Độ gật đầu một cái: “Đúng là như vậy.”
“Bắt nạt người khác quá đáng mà!” Tư Tư đập bàn một cái, vẻ mặt không thể tin được: “Trong đầu người nhà họ Hách chứa toàn nước hay gì? Vì con gái nuôi mà đến đàm phán với con gái ruột, bọn họ, có phải bọn họ không muốn nhận em hay không?”
“Thảo nào đến giờ chị chưa từng nghe nói chuyện nhà họ Hách thất lạc con gái, cũng không thấy ai nói Hách Ngữ là con gái nuôi của nhà họ Hách…” Tư Tư càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng thấy thương thay cho Giang Độ Độ.
Giang Độ Độ vừa nghe đã biết Tư Tư hiểu lầm: “Không phải như chị nghĩ đâu, bọn họ chưa từng từ bỏ việc tìm em, hơn nữa cũng đã trả giá rất nhiều sức lực, cô Mạnh vì tìm con gái bị thất bại mà mấy năm trước đổ bệnh nặng, đến bây giờ sức khỏe vẫn rất yếu, vừa rồi cũng nói Hách Chính nhận ra em trước, ngược lại là em, những năm này em chưa bao giờ cố gắng tìm kiếm người nhà của mình.”
“Hơn nữa, là do em bảo Hách Chính giữ bí mật, đừng nói chuyện tìm được em với người nhà, cho nên mới có hiểu lầm của ngày hôm nay.”
Tư Tư vẫn không yên lòng, mặc dù biết người nhà họ Hách không biết chuyện, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến bọn họ vì Hách Ngữ mà chạy đến uy hiếp Giang Độ Độ, thì cô ấy lại thấy khó chịu như thể nuốt phải phân ruồi vậy.
Giang Độ Độ nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Tư Tư, mỉm cười nói: “Chị đừng khó chịu, em đồng ý với bọn họ bỏ qua cho Hách Ngữ là vì muốn đơn phương thay mặt tất cả mọi người chấm dứt mà thôi.”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ: “Từ giây phút nhà họ Hách đến tìm em, em đã biết bản thân sẽ không thể buông xuống khúc mắc được nữa, nếu làm người một nhà sẽ đau khổ, chi bằng làm người xa lạ với nhau.”
Biểu cảm bình tĩnh đến mức lạnh lùng của Giang Độ Độ, khiến cho Tư Tư càng nhìn càng thấy xót xa.
Nỗi đau của một số người không phải là một vết dao dứt khoát, mặc dù vết sẹo có thể lành lại sau khi đổ máu, rơi nước mắt, nhưng nó giống như một mũi kim chôn giấu trong da thịt, bên ngoài gọn gàng sáng sủa, bên trong lại âm ỉ đớn đau, không có cách nào chạm đến.
Bên kia cánh cửa, ánh mắt Chu Kiều Tùng rơi vào một điểm nào đó.
Đúng lúc này điện thoại của Giang Độ Độ đổ chuông, là đạo diễn Hoàng Hiệp.
Giọng điệu của Hoàng Hiệp phấn khích: “Độ Độ, có thể là cháu giẫm vào vận may từ trên trời rơi xuống rồi!”
Giang Độ Độ: “??” Sao cô nghe thấy lời này cứ thấy kỳ lạ ở chỗ nào thế nhỉ?
Hoàng Hiệp: “Đề cử giải Oliu Vàng năm nay cho phim nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, các nữ chính đều là người mới, không có một dân lão làng nào, hình như tất cả đều xấp xỉ tuổi của cháu.
Bàn về chiều sâu, khí chất, tạo hình nhân vật, tất cả mọi phương diện, cháu đều là người nổi bất nhất, nói không chừng lần này cháu thật sự có thể ôm được cúp vàng nho nhỏ về đấy!”.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ Tг ùmTгuyện.????n ++
Giang Độ Độ nghe xong thì quét sạch những cảm xúc uể oải vừa rồi, quả nhiên bọn họ vẫn nâng sự nghiệp cô lên hương!
Giá trị khen thưởng thực tế của giải thưởng Oliu Vàng cũng không thể nói là thấp được, nếu có thể giành được tôn vinh ảnh hậu của giải Oliu Vàng thì Giang Độ Độ cũng coi như là đã đi trước hai mươi năm quá trình cố gắng.
Cứ nghĩ theo hướng này, trở thành ảnh hậu, cô sẽ không còn là người vô danh nữa, mong ước ban đầu muốn được mọi người nhớ đến cũng sẽ thành hiện thực.
Ánh mắt đạo diễn Hoàng Hiệp nham hiểm, nếu ông nói bản thân cô có hy vọng, còn cố ý gọi điện nói cho cô biết, Giang Độ Độ cảm thấy chuyện này đáng tin, tim cô cũng đập nhanh hơn mấy lần!
“Cảm ơn đạo diễn Hoàng, cháu biết rồi ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Độ Độ giống như điên mac nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Tư Tư: “Tư Tư! Em sắp phải đi BL [*] tham gia liên hoan phim, vừa rồi đạo diễn Hoàng nói em có miếng bánh từ trên trời rơi xuống!!”
[*] Tác giả viết tắt là BL, BL có thể là 巴黎/Bālí/Paris, 波兰/bōlán/Balan, 秘鲁/Bìlǔ/Peru, 柏林/Bólín/ Berlin.
Tư Tư: “??”
Sau khi Giang Độ Độ kể lại những gì đạo diễn Hoàng nói với mình trong điện thoại cho Tư Tư xong thì trong phòng bệnh có thêm một người điên nữa.
Đến khi Chu Kiều Tùng trở lại phòng bệnh, Giang Độ Độ và Tư Tư mới dừng lại, Tư Tư cực kỳ biết xem xét tình hình mà tìm một cái cớ đi ra ngoài, để lại không gian phòng bệnh cho hai người Chu Tùng Kiều và Giang Độ Độ.
Trạng thái phấn khích của Giang Độ Độ vẫn chưa qua đi, cô lon lon chạy tới trước mặt Chu Kiều Tùng, nói với vẻ tràn trề sức sống: “Thầy Chu, phim điện ảnh của chúng ta được đề cử giải thưởng Oliu Vàng rồi, đạo diễn Hoàng có nói với chú không? Có đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của chú, hì hì, cũng có đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho cháu, cháu vui lắm, cảm giác như cháu sắp đạt đến đỉnh cao của đời người rồi, nếu thật sự có thẻ trở thành ảnh hậu, cháu có chết cũng không hối tiếc!”
“Giang Độ Độ! Không được lấy từ đó ra làm trò đùa.”
Chu Kiều Tùng sa sầm mặt cắt ngang lời của Giang Độ Độ.
Giang Độ Độ sợ hết hồn, cũng không biết tại sao lại thấy chột dạ, lắp ba lắp bắp giải thích: “Ý cháu nói là, một diễn viên mà không làm ảnh hậu thì không phải là một diễn viên giỏi.”
Chu Kiều Tùng không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Độ Độ, đôi mắt của anh từng khiến không biết bao nhiêu nhân vật anh đóng trở nên nổi tiếng, trong đó không thiếu nhân vật thâm tình, những nữ diễn viên đóng cùng anh thường bị cuốn vào trong ánh mắt đó không sao thoát ra được.
Ngược lại, trong thực tế, ảnh đế Chu là một người nhạt nhẽo, lạnh lùng nghiêm túc, sự mâu thuẫn này càng khiến anh trở nên tràn đầy cuốn hút, cao không thể với tới.
Mà vào giờ phút này đây, Giang Độ Độ mới biết, khi đôi mắt lạnh lùng đó toát ra vẻ dịu dàng mới là trí mạng nhất.
Giang Độ Độ giống như con mèo bị bóp nghẹn, không cách nào nhúc nhích, một lúc lâu sau Chu Kiều Tùng mới thở dài một tiếng, đưa tay ra.
Giang Độ Độ không hiểu nên thử thăm dò đưa tay ra đặt vào tay Chu Kiều Tùng.
Chu Kiều Tùng trở tay nắm lấy tay cô, khẽ nói: “Bắt được em rồi.”
Giang Độ Độ cảm thấy cảnh tượng này quá mập mờ, muốn rút tay mình về nhưng lại phát hiện anh cầm rất rất chặt, không thể làm gì khác hơn là cười ha hả, nói: “Em cũng đâu phải động vật nhỏ, sao lại bắt em?” [*]
[*] Từ đây mình xin chuyển xưng hô giữa hai nhân vật chính lại nhé.
Chu Kiều Tùng nở nụ cười châm biếm: “Nghiêm túc một chút đi, anh đang bày tỏ.”
Giang Độ Độ: “??” Sao cô cảm thấy giống như anh đang bắt mèo thế nhỉ?
“Anh tên là Chu Kiều Tùng, là một người cổ hủ cứng đầu, thích ăn món thịt lợn xào ớt tầm ba mươi năm nay, hơn nữa, anh dự định vẫn sẽ tiếp tục thích ăn món đó, thích diễn xuất được mười mấy năm, cũng sẽ diễn cả một đời, thích Giang Độ Độ rất lâu rồi…”
Giang Độ Độ không nhịn được mà tò mò, cô hỏi: “Nếu như em từ chối anh, anh sẽ thích em bao lâu đây?”
Chu Kiều Tùng nhíu mày suy nghĩ một lúc, trả lời cực kỳ nghiêm túc: “Anh không biết, có lẽ sẽ là cả đời.”
Giang Độ Độ rung động, nếu là một người khác nói sẽ thích người nào đó cả một đời, dẫu vừa mới bị người ta từ chối, có lẽ cô sẽ khịt mũi khinh thường, chẳng thèm để ý đến kẻ khoác lác đó.
Cô sẽ dùng tất cả kinh nghiệm trưởng thành đã đúc kết được và phản bác lại, nói với người đó rằng, tỉnh táo lại chút đi, tình yêu rồi sẽ phai nhạt, không phải sao?
Nhưng khi đối diện với Chu Kiều Tùng, bỗng Giang Độ Độ nguyện tin tưởng vào điều ấy.
Cô may mắn biết bao khi gặp được một người khiến cho cô tin tưởng vào điều người khác không thể.
Cũng không may mắn biết nhường nào.
Giang Độ Độ do dự, vốn dĩ ban đầu cô định dứt khoát từ chối, bây giờ cô lại không biết có nên làm như vậy hay không, dù sao thì người ta cũng đã nói, nếu bị từ chối thì vẫn sẽ thương nhớ cô cả một đời.
Vào lúc này mà cô cũng từ chối thì cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Nhưng cũng không thể đồng ý được, trước khi chết mà yêu đương, bản thân thì thoải mái thật đấy, nhưng lại không có trách nhiệm với người mình yêu, cô là một người có sĩ diện, không thể làm chuyện thất đức như vậy được!
Chu Kiều Tùng lãnh đạm hỏi: “Có phải em đang lo ngại về bệnh tình của mình không?”
“Ừm, đúng vậy.” Miệng Giang Độ Độ nhanh hơn não: “? Không đúng, sao anh biết bệnh của em? Anh còn biết gì nữa?”
Chu Kiều Tùng sờ đầu Giang Độ Độ: “Những gì nên biết anh đều biết cả rồi, cho nên, nếu như em từ chối anh, anh vẫn sẽ tiếp tục thích em, sẽ tiếp tục quấn lấy em, nếu có một ngày em không còn nữa, anh sẽ rất đau khổ, đau đớn vì bản thân chưa từng có được người mình yêu dù chỉ là một ngày.”
“Em nhẫn tâm ư?”
Giang Độ Độ lắc đầu, hình như có chút đáng thương.
Chu Kiều Tùng nói tiếp: “Anh hy vọng em từ chối chỉ là vì em không thích anh, chứ không phải vì những thứ khác.
Thế nên, Độ Độ, em thích anh không?”
Ai có thể không thích Chu Kiều Tùng?
Giang Độ Độ trả lời: “Thích anh.”
Chu Kiều Tùng cười, cúi đầu ôm lấy gương mặt hồng hồng của cô gái nhỏ.
Giang Độ Độ vùi mặt vào trong áo khoác đen, hương tuyết tùng tươi mới lẩn quẩn quanh hơi thở của cô.
Mặc dù không phù hợp với tình cảnh lúc này cho lắm nhưng Giang Độ Độ vẫn muốn nói ra: “Em kiếm được bạn trai có cơ bụng rồi!”.