Đường Cẩm đi, để lại Lâm Tử Tu cùng cơn tức giận lên đến đỉnh đầu.
Anh ta thở hồng hộc, da mặt giống như bị lột ra, vô cùng phẫn uất.
Vừa không chấp nhận việc bị Đường Cẩm mỉa mai, vừa không thể chịu đựng được việc người đã từng theo đuổi mình có thái độ không nể nang gì như vậy.‘Cô ta mới là người bị tâm thần, đồ đàn bà bị điên!’‘Chỉ bởi vì bị từ chối theo đuổi mà lập tức hóa thành kẻ điên.’‘Còn lôi chuyện cũ ra nói.
Lúc trước là do cô ta cam tâm tình nguyện đưa, vậy mà giờ đây lại trách mình.
Sao trên đời này lại có người vô lý như vậy?’Vừa rồi không có cơ hội bẻ lại, toàn bộ những lời muốn nói bị chặn ở cuống họng khiến Lâm Tử Tu nghẹn khuất.Lâm Tử Tu thầm cảm thấy may mắn vì không chấp nhận Đường Cẩm, nếu không cuộc sống sau này của anh ta sẽ thật khó chịu.Nghĩ đến đây, Lâm Tử Tu càng bực mình, bởi vì hiện tại dường như người vợ dịu dàng đảm đang của anh ta cũng trở nên vô lý.Đường Cẩm lập tức gạt phăng chuyện đó ra khỏi đầu.
Hoa hòe trong giỏ tỏa ra hương thơm thoang thoảng, Đường Cẩm cầm lấy một đóa cho vào miệng, đầu lưỡi liền nếm được vị ngọt thanh.Ở thế giới của Đường Cẩm, cây hòe đã tuyệt chủng, thế nên có thể nếm thử món mới làm Đường Cẩm rất có hứng thú.Đường Cẩm ngâm hoa trong nước, mặt nước liền tràn ngập một màu trắng như tuyết.
Cô tiếp tục vớt lá cây và cành khô bị trộn lẫn trong đó, rửa sạch rồi cho vào hỗn hợp bột mì trứng.
Xong xuôi, cô mang phần bột này đi chiên giòn.
Từng miếng bánh hoa hòe vàng đều hai mặt, ngoài giòn trong mềm, vừa cắn một miếng, sự dai của bột mì kết hợp với mùi hoa tạo ra hương vị tươi mới mềm mại lập tức bùng nổ nơi đầu lưỡi.Có nửa con gà hầm trong nồi đất.
Gà được mua từ chợ đen, khung xương gầy, không có nhiều mỡ nên nước hầm khá trong, thịt gà dai, da mềm, không khô bở kết hợp với nấm hương non mềm khiến cho hương vị đã ngon lại càng ngon hơn.Đường Cẩm rửa sạch nồi, đổ đầy nước vào đó.
Trong bếp lò vẫn còn than, cô dùng hơi ấm còn lại để nấu nước.
Bỗng nhiên, cô nghe được tiếng kêu, giống như là của động vật nhỏ, vừa có chút suy yếu vừa nôn nóng bất an.Đường Cẩm cẩn thận nghe, cảm thấy giống tiếng chó thì nghi hoặc chạy ra ngoài.Lục Trầm đang ôm một con chó con đưa đến trước mặt Đường Cẩm.
Con cún to bằng bàn tay, cả người đen bóng, đôi mắt vừa mới mở, trên trán có dúm lông trắng.
Nó há mồm kêu gâu gâu, không ngừng lay móng vuốt, vừa yếu ớt vừa đáng yêu.“Vợ, mình nuôi được không?”Trong đội có rất ít người nuôi chó, lượng cơm của chó lớn không nhỏ, cho nên ngoại trừ những người dư lương thực thì hiếm có người nào sẵn lòng nuôi chúng.Có một nhà nuôi một con chó đen lớn, mà con chó kia lại sinh hai cún con.
Có lẽ là vì không muốn tiêu tốn thêm lương thực, cho cũng không được nên liền ném chúng xuống mương.Lục Trầm đi ngang qua nghe có tiếng kêu, liền thấy cún con lay bèo kêu ư ử, cả người ướt dầm dề, dáng vẻ trông đáng thương vô cùng.
Một con cún khác đã chết, anh liền mang theo nhóc này về.Cún nhỏ như vậy nuôi không tốn sức, lớn lên có thể giữ nhà.
Tường viện nhà bọn họ được xây từ bùn, khó phòng được trộm.Đường Cẩm cũng rất muốn nuôi.
Cô bị sự đáng yêu của cún con làm cho tan chảy.
Trông nó tròn tròn, hẳn là rất nhiều thịt.“Dễ thương.” Cô nói.Đường Cẩm ôm cún con rồi lấy tay vuốt ve đầu nó, lông cún rất mềm, cái đuôi ngắn ngủn quẹt qua tay cô, làm cho cô cảm thấy hơi ngứa giống như bị lông chim quét.Cảm nhận được sự an ủi, cún con chậm rãi an tĩnh.
Thân thể nó không run rẩy nữa mà chỉ phát ra từng tiếng rên ư ử trong cổ họng.Lục Trầm đoán có lẽ là nó đói bụng.
Anh liền rót nước canh vào trong chén nhỏ rồi trộn với cơm, đặt cún con bên cạnh chén.
Ngửi được hương vị, cún con lập tức hoạt động tứ chi nho nhỏ, sau đó cúi đầu nhỏ nếm thử, cuối cùng liếm láp không ngừng.Đường Cẩm ngồi xổm ở bên cạnh nhìn.
Trong nhà có thêm một con chó nhỏ cũng sẽ trở nên vui nhộn hơn đôi chút.Bởi vì toàn thân chó con đều là màu đen, cô quyết định đặt tên cho nó là Than Nắm.
Hai người làm một cái ổ chó bằng rơm, sau này nơi đây sẽ là nhà của Than Nắm..