Cô lại một lần nữa vì Bạch An mà đứng ra!
Dù cho cô đã chọn mình.
Thật chua chát.
Cảm giác như ly nước chanh mà Giang Vãn Vãn uống đã chảy hết vào bụng mình vậy.
Bên cạnh những bình luận khen ngợi và ngưỡng mộ, cũng có vài dòng bình luận không mấy thiện cảm về Giang Vãn Vãn.
【Không hiểu nổi, quy tắc là quy tắc, có cần phải phá vỡ quy tắc chỉ để nổi bật không?】
【Cô ấy chỉ muốn cho mỗi chàng trai một chỗ ở, có gì sai?】
Fan của Giang Vãn Vãn nhảy vào đáp trả.
【Kiểu như bạn, ai dám làm việc tốt nữa?】
【Đúng rồi, lẽ ra Vãn Vãn nên đứng nhìn Bạch An c.
h.
ế.
t ngộp trên gác mái!】
Khi hiện trường đang trở nên ồn ào, Giang Vãn Vãn nghe thấy hệ thống thông báo:
【Không ổn rồi, hệ thống phát hiện bá tổng có chút bất mãn với ký chủ, xin hãy lưu ý!】
Chết tiệt!
Anh ta làm sao thế?
Vì để bảo vệ anh ta mà mình đã uống cả nước chanh, vậy mà anh ta còn dám không hài lòng?
Hệ thống: 【Nếu không xoa dịu cơn giận của bá tổng, có khả năng sẽ giảm thiện cảm của anh ấy với ký chủ.
Xin ký chủ nhanh chóng giải quyết!】
Xem ra mọi công sức hôm nay coi như bỏ đi.
Giang Vãn Vãn mệt mỏi lê bước về phòng rồi lăn ra ngủ.
Chuyện gì thì để ngày mai tính tiếp.
Sáng hôm sau, tia nắng đầu tiên len vào phòng.
Đoàn đạo diễn đang phát nhạc “May mắn đến” liên tục trong phòng khách.
Các khách mời bị đánh thức, miễn cưỡng rời giường.
Sau khi mặc đồ xong, nhìn đồng hồ, mới có sáu giờ.
Đoàn đạo diễn đúng là chẳng thương người gì cả.
Hồ Lai: “Vì các bạn vừa đến đảo, thể lực không tốt và có thể chưa quen với thời tiết, nên bữa sáng hôm nay sẽ được chương trình tài trợ miễn phí.
”
Hồ Lai đã biết đối xử tử tế rồi sao?
Không thể nào.
“Chúng tôi chuẩn bị bữa sáng chia làm bốn hạng A, B, C, D.
Hạng A là phong phú nhất, hạng D là đơn giản nhất.
Hôm qua các cô gái đã chiến đấu vì các chàng trai, hôm nay bữa sáng sẽ do các chàng trai chiến đấu vì các cô gái!”
Trên sân có một chiếc bàn dài, trên đó có bốn suất bữa sáng, nhưng tất cả đều được đậy lại, không ai biết bên trong có gì.
Lâm Gia Duệ: “Đạo diễn Hồ, nói đi, chúng tôi phải thi đấu gì.
”
Hồ Lai chỉ vào mấy đạo cụ trên bàn: “Thi xâu chỉ qua kim.
”
“! ! ”
Bắt bốn người đàn ông thi xâu kim, chỉ có Hồ Lai mới nghĩ ra được trò này.
“Ai xâu chỉ vào kim nhanh nhất sẽ là người chiến thắng.
”
Bốn người đàn ông tiến tới bàn, bắt đầu thi xâu kim.
Đoàn đạo diễn thậm chí không bố trí ghế cho họ, chỉ để họ đứng mà xâu kim.
Nhiệt độ trên đảo cao, mới đứng một lúc mà áo sơ mi của Kỷ Bắc Đình đã ướt đẫm mồ hôi.
Trán của Bạch An cũng đầy mồ hôi, vì lo lắng nên sợi chỉ cứ mãi không xỏ vào được lỗ kim.
Bây giờ không chỉ thi tốc độ, mà còn thi sự kiên nhẫn.
Ai chịu được nóng, giữ được bình tĩnh, người đó sẽ thắng.
Thời gian dần trôi qua.
Cuối cùng, Kỷ Bắc Đình là người đầu tiên thành công.
Bạch An theo sát ngay sau.
Hồ Lai: “Kỷ Tổng, hãy chọn cô gái và bữa sáng mà anh Pick.
”
Kỷ Bắc Đình không do dự: “Giang Vãn Vãn, hạng A.
”
Hồ Lai vỗ tay.
Một nhân viên tiến đến và mở nắp bữa sáng hạng A.
Bên trong là bốn chiếc bánh bao trắng lớn!
Bánh bao và một ly nước.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Giang Vãn Vãn: “Đạo diễn Hồ, đây là bữa sáng phong phú mà anh nói sao?”
Hồ Lai cười cười: “Vật tư có hạn mà!”
“Nếu thế này đã là phong phú rồi thì những bữa sáng khác là gì? Đất à?”
“Không đâu, sao có thể để các khách mời ăn đất được chứ!”
Hồ Lai lại vỗ tay.
Nhân viên tiến lên để tiết lộ phần còn lại.
Ba suất bữa sáng còn lại lần lượt là: ba cái bánh bao, hai cái bánh bao và một cái bánh bao.
"! ! ".