Chương 18: Đu thầy Bùi với chị đi
Im lặng một hồi lâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tang Ninh khẽ chớp mắt, ngạc nhiên nói: “Chị Dương Tâm, chị là... fan của thầy Bùi sao?”
“Đúng vậy.” Dương Tâm nhìn cô: “Em không biết à?”
Tang Ninh biết Bùi Tây Lâm là mẫu người lý tưởng của cô ấy, nhưng cô không biết tình yêu của cô ấy dành cho Bùi Tây Lâm lại là tình yêu của người hâm mộ dành cho thần tượng.
Nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của cô, Dương Tâm thì thầm: “Trước đây em thực sự không phải người trong giới này sao?”
Tang Ninh nghĩ một chút: “Em không thể nói phải được.”
Cô cũng rất thẳng thắn: “Trước đây em cũng từng đu idol.”
Dương Tâm: “Đu ai?”
Tang Ninh: “Một thần tượng nhỏ bé ra mắt trong một show sống còn, có thể chị không biết đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe vậy, trong mắt Dương Tâm lóe lên ham muốn hóng hớt: “Nhưng em không nói, chắc chắn chị không biết.”
Nói xong, cô ấy liếc nhìn camera trong phòng, thấp giọng nói: “Chúng ta gỡ mic ra rồi hẵng nói.”
Nghe thấy những lời của Dương Tâm, đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình camera trong phòng của họ.
Nhìn thấy hai người bọn họ cởi mic ra, anh ta cau mày: “Ai sắp xếp cho Dương Tâm - một người đã có kinh nghiệm lão làng tham gia các chương trình tạp kỹ, đến đây vậy?”
Các nhân viên khác im lặng.
Trợ lý đạo diễn trầm tư một lát, nhắc nhở: “Đạo diễn Trương, cô ấy là do anh chỉ đích danh mời mà.”
Dương Tâm là một nữ diễn viên, nhưng cô ấy là một diễn viên rất cởi mở khi tham gia các chương trình truyền hình. Cô ấy có thể tiếp lời dẫn dắt câu chuyện, cũng có thể mở màn câu chuyện, không hề chảnh chọe.
Ngoại trừ có hơi thận trọng lúc ban đầu, còn những thời điểm khác đều mang lại rất nhiều chủ đề và độ hot cho show.
Đạo diễn Trương không thể nghe được hai người đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn hai cái đầu chụm vào nhau mà trong lòng vô cùng hối hận.
Sau khi tháo mic ra, Tang Ninh nói với Dương Tâm sự thật rằng trước đây cô từng là một fan hâm mộ của Tô Dương.
“Người này chị thật sự không biết.” Dương Tâm lấy điện thoại ra: “Để chị search thử xem trông như thế nào.”
Nhìn thấy ảnh của Tô Dương, Dương Tâm liếc Tang Ninh và đề nghị: “Anh ta không đẹp trai bằng thần tượng của chị, hay là em trèo tường* đi?”
* Dựa vào câu thành ngữ Trung Quốc là “ 红杏出墙 - hồng hạnh xuất tường” để lấy từ “出墙 - xuất tường” – 爬墙 trèo tường để miêu tả hành động của fan hâm mộ từ bỏ thần tượng này để theo đuổi, yêu thích thần tượng khác.
Tang Ninh: “?”
Vẻ mặt Dương Tâm chân thành gửi lời mời đến cô: “Đến làm fan của thầy Bùi đi, rất có thể diện đấy.”
“...”
Tang Ninh không nói nên lời, sau khi nhận ra cô ấy đang nghiêm túc thì khéo léo từ chối: “Em không thể làm được. Em từ bỏ đu idol rồi. Em đã bị việc đu idol làm cho tổn thương đến tận cùng.”
Dương Tâm: “Sao lại nói thế?”
Tang Ninh không thể giải thích chi tiết cho cô ấy, chỉ mơ hồ nói: “Vì mệt rồi, không muốn đu nữa.”
Nghe điều này, Dương Tâm bày tỏ sự thấu hiểu.
“Đu idol nhỏ còn mệt hơn so với đu thầy Bùi.” Cô ấy vỗ vỗ vai Tang Ninh, thân thiết nói: “Sau này nếu em còn muốn tiếp tục đu idol thì cứ theo chị đu thầy Bùi.”
“...”
Hai người nằm trên chiếc giường nhỏ của mình tán gẫu, trong giờ nghỉ trưa, sự xa lạ và ngại ngùng trong buổi đầu gặp mặt đã tan biến.
Tang Ninh phát hiện ra Dương Tâm không hề mưu mô như những người bên ngoài nói. Cô ấy là một người tương đối thẳng thắn, lúc nói chuyện cũng không suy nghĩ gì. Cô rất thích qua lại và kết bạn với kiểu người này.
…
Sau giờ nghỉ trưa, tổ đạo diễn giao nhiệm vụ cho mọi người.
Do đây là thiết kế của một chương trình tạp kĩ chậm, đương nhiên nhiệm vụ sẽ không quá khó khăn. Thị trấn Tây Lâm là một thị trấn nhỏ được bao quanh bởi núi và biển, cuộc sống ở đây rất thoải mái và nhàn nhã. Quang cảnh tự nhiên, gió cũng tự nhiên, khiến người ta có thể thoải mái hòa mình vào, cũng có thể khiến khách vãng lai hưởng thụ được sự thư thả cả bên trong lẫn bên ngoài do nơi đây mang lại.
Vào buổi chiều, mặt trời ở thị trấn Tây Lâm vẫn rất gay gắt.
Để mọi người làm quen, tổ chương trình đã thực hiện một trò chơi nhỏ có thể chơi trong phòng khách.
“Có phần thưởng không?” Vừa nghe thấy có trò chơi, phản ứng đầu tiên của Dương Tâm chính là hỏi về phần thưởng.
Đạo diễn: “... Thưởng nguyên liệu nấu ăn buổi tối.”
Vạn Lãng: “Có cái gì?”
Đạo diễn: “Mọi người muốn gì?”
Vạn Lãng liếc mắt nhìn mọi người, suy nghĩ một chút: “Tôi muốn thịt.”
Mọi người đều là động vật ăn thịt.
Đạo diễn: “Nếu thắng thì tôi sẽ đưa cho.”
Tất cả mọi người: “...”
Nhiệm vụ rất đơn giản, là trò bạn diễn tôi đoán thường thấy trong các chương trình tạp kỹ.
Trò chơi này không chỉ có thể chơi trong nhà mà còn cho phép mọi người làm quen với nhau nhanh hơn.
Năm người thay phiên nhau diễn rồi đoán, đoán trúng càng nhiều thì càng kiếm được nhiều nguyên liệu.
“Đoán đúng một câu sẽ được thưởng một nguyên liệu à?” Dương Tâm dò hỏi.
Đạo diễn: “Năm câu một phần.”
Nghe xong, Tang Ninh không nhịn được nói: “Các anh cũng quá keo kiệt rồi.”
Đạo diễn: “…”
Mặc dù mọi người không hứng thú với trò chơi này lắm nhưng họ vẫn phải chơi.
Tổ chương trình cần có nội dung để phát sóng, nếu tất cả đều từ chối thì chương trình sẽ không còn gì để xem nữa.
Im lặng vài giây.
Vạn Lãng nói: “Ai làm trước?”
Dương Tâm: “Chơi đoán số đi? Người thua làm trước.”
Những người còn lại không có ý kiến gì.
Nhưng Tang Ninh không ngờ rằng mình lại đoán dở như vậy.
Cô là người thua đầu tiên.
Người thua thứ hai là Giản Mạnh Hạ.
Khi hai người chạm mắt với nhau, cô có thể cảm nhận rõ Giản Mạnh Hạ đang cau mày.
Tang Ninh cảm nhận được cảm xúc của đối phương rất chính xác, trực giác mách bảo rằng Giản Mạnh Hạ không thích cô lắm.
Hai người bất đắc dĩ bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.
Tang Ninh chưa kịp lên tiếng, Giản Mạnh Hạ đã nói: “Cô cứ diễn đi, để tôi đoán.”
Tang Ninh không phản đối.
Dương Tâm ở bên cạnh khuấy động bầu không khí: “Mau lên, mau lên, mau lên, tôi muốn xem Ninh Ninh thể hiện.”
Tang Ninh cười rạng rỡ.
Bạn diễn tôi đoán, đòi hỏi có sự hiểu ngầm nhất định giữa người diễn và người đoán. Có thể nói, Tang Ninh và Giản Mạnh Hạ không có chút ăn ý ngầm nào, sau mười câu hỏi, Giản Mạnh Hạ chỉ đoán đúng hai câu.
Tất nhiên, không giành được một nguyên liệu nào.
Nhóm thứ hai là Dương Tâm và Vạn Lãng.
Hai người đã biết nhau từ trước, hợp tác trả lời đúng tám trên mười câu hỏi và giành được một con gà.
Đạo diễn: “Một hiệp nữa.”
Giản Mạnh Hạ sa sầm nét mặt nói: “Tôi sẽ làm cùng em trai.”
Mạnh Chiêu Nhiên là người nhỏ nhất trong số năm người bọn họ, cậu ta còn nhỏ hơn Tang Ninh vài tuổi. Cậu ta không phải là một diễn viên, mà là một thần tượng ca hát.
Mạnh Chiêu Nhiên sửng sốt, thì thầm: “Chị Mạnh Hạ, em chưa từng học diễn xuất.”
Cậu ta sợ rằng mình sẽ không thể hiện tốt.
Giản Mộng Hạ liếc cậu ta một cái, có ý chỉ điểm: “Diễn viên bây giờ cũng không học diễn xuất, em chỉ cần biểu đạt những gì cần biểu đạt là được.”
Đột nhiên Tang Ninh cảm thấy những lời của cô ta là nhằm vào mình.
Nhưng cô không tức giận, bởi vì những gì Giản Mạnh Hạ nói là sự thật.
Ngược lại, Dương Tâm nghe vậy liền ho một tiếng: “Chị Mạnh Hạ nói đúng.” Cô ấy tươi cười giải thích: “Ninh Ninh cũng không xuất thân từ lớp chuyên ngành, nhưng vừa rồi biểu diễn cũng rất tốt, chỉ là chúng ta mới gặp nhau, không ăn ý nên không đoán trúng mà thôi.”
Những lời của cô ấy đã giải vây cho cả Tang Ninh và Giản Mạnh Hạ.
Sau khi chơi vài vòng, mọi người đều giành được nguyên liệu cho bữa tối.
Thấy mọi người đã có chút mệt mỏi, đạo diễn suýt chút nữa không nhẫn tâm giao cho mọi người nhiệm vụ mới. Nhưng suýt chút nữa là suýt chút nữa, nhiệm vụ mới nên giao vẫn sẽ phải giao thôi.
Trong chương trình của họ, mỗi mùa có một nhiệm vụ chính.
Mùa trước tại một ngôi làng miền núi xa xôi, bọn họ đã xây dựng một căn nhà gỗ để có thể ngắm sao. Tất cả là do khách mời thường trực và khách mời tạm thời hoàn thành. Hơn nữa tại thị trấn Tây Lâm này, nhiệm vụ cuối cùng mà đạo diễn đưa ra là bảo bọn họ mở một cửa hàng hoa.
Bởi vì có rất nhiều loài hoa đẹp ở thị trấn Tây Lâm.
Nghe thấy nhiệm vụ này, cả nhóm Tang Ninh chết lặng.
Năm người, chỉ trong 20 ngày phải mở một cửa hàng hoa sao?
Đạo diễn: “Có khách mời tạm thời, ngày mai sẽ đến.”
“Là ai thế?” Dương Tâm tò mò.
Thấy dáng vẻ hóng hớt của cô ấy, đạo diễn khẽ ậm ừ: “Mai sẽ biết thôi.”
Dương Tâm “xùy” một tiếng và hỏi: “Đạo diễn, nếu anh có thể mời thần tượng của tôi đến đây, tôi sẽ ngay lập tức đến vườn hoa để hái hoa.”
Đạo diễn nghẹn lời: “Buổi tối mọi người đến vườn hoa xem thử trước, nơi đó trồng rất nhiều hoa.”
Tang Ninh khá thích hoa nên rất có hứng thú với nhiệm vụ này.
Sau khi đạo diễn giao nhiệm vụ thì rời đi.
Phần còn lại, giao cho năm người bọn họ thảo luận.
“Chúng ta có phải chọn địa điểm cho cửa hàng hoa không?” Mạnh Chiêu Nhiên hỏi.
Vạn Lãng nhận bản vẽ khu vực mà tổ chương trình giao cho bọn họ: “Ừm, ekip chương trình chắc là đã chọn được một địa điểm rồi nhỉ?”
Anh ấy ném ánh mắt dò hỏi về phía đạo diễn cách đó không xa.
Đạo diễn: “Có một khu vực khá rộng. Cụ thể quyết định ở đâu, mọi người có thể tự chọn.”
Tất cả mọi người: “...”
Ngày đầu tiên, năm người đã bắt đầu phát sinh tranh cãi về vị trí của cửa hàng hoa.
Cuối cùng, Dương Tâm đề nghị: “Tôi sẽ nhờ bạn nhìn xem trong hai địa điểm này, chỗ nào phong thủy tốt hơn, chúng ta đặt ở đó nhé?”
Hiện tại, mọi người đã chọn được hai địa điểm, Vạn Lãng và Giản Mạnh Hạ muốn vị trí ở ngã tư, trong khi Mạnh Chiêu Nhiên và Tang Ninh thích khu vực gần biển hơn.
Còn với Dương Tâm, ở đâu cũng được.
Cô ấy không có nhiều suy nghĩ về những chuyện như thế này.
Buổi ghi hình ngày đầu tiên của chương trình tạp kỹ tốt hơn Tang Ninh tưởng tượng khá nhiều.
Mọi người khá hòa thuận với nhau, mặc dù cô cảm thấy có lẽ Giản Mạnh Hạ không thích cô lắm, nhưng cô ta cũng không cố ý nhắm vào cô. Chỉ thỉnh thoảng nói vài câu khiến cô khó chịu mà thôi.
Tang Ninh thường sẽ giả vờ như không nghe thấy những lời như vậy.
…
Một ngày ghi hình đã kết thúc, Tang Ninh và những người khác tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Cô và Dương Tâm che máy quay lại, tháo micro, mệt mỏi thở dài.
“Mệt quá đi mất.”
Dương Tâm vừa chơi điện thoại di động vừa thở dài: “Đã nói là chương trình tạp kỹ chậm, sao mà còn mệt hơn cả lúc ghi hình những chương trình tạp kỹ thi đấu vậy.”
Tang Ninh cười nói: “Đúng là có hơi mệt.”
Dương Tâm ngáp một cái, thấy Tang Ninh lấy điện thoại ra thì liền nói: “Ninh Ninh, chúng ta add wechat đi.”
Tang Ninh: “Được thôi.”
Thêm wechat rồi, Dương Tâm hỏi cô có weibo không, bọn họ sẽ theo dõi lẫn nhau.
Tang Ninh: “Có thì có, nhưng em vẫn chưa đổi tên.”
Dương Tâm sững sờ, sau đó mới hiểu ra: “Em vẫn chưa chính thức ra mắt à?”
“Vâng.” Tang Ninh nói với cô ấy: “Mấy ngày nữa công ty sẽ có thông báo chính thức, lúc đó em sẽ theo dõi chị lại nhé.”
Dương Tâm: “Ừm.”
Hai người đang trò chuyện thì Tang Ninh đột nhiên nhận được tin nhắn từ Tô Dương.
Tô Dương: [Ninh Ninh, nghe nói em đang ghi hình cho một chương trình tạp kỹ.]
Tô Dương: [Tại sao không nói với anh?]
Nhìn thấy hai dòng tin nhắn của anh ta, Tang Ninh thực sự muốn hỏi ngược lại anh ta. Trước đây khi đi làm anh có nói với Tang Ninh không?
Không nói đến hiện tại, trước đây Tang Ninh đã từng yêu anh ta hết mình, anh ta bắt Tang Ninh mua thứ này thứ nọ, chung sống như một cặp tình nhân, nhưng anh ta cũng chưa bao giờ báo tung tích của mình cho Tang Ninh.
Nghĩ đến đây, Tang Ninh lập tức nổi giận.
Cô nghĩ đến thời hạn hợp đồng của Tô Dương do Văn Khê gửi đến, cụp mi lại đáp: [Ừ.]
Tô Dương: [?]
Tang Ninh: [Cái gì?]
Tô Dương: [Em thật sự đang đi ghi hình show《 Rất vui được gặp bạn》à?]
Tang Ninh: [Đúng vậy.]
Thấy Tang Ninh trả lời, Tô Dương nhíu mày: [Ninh Ninh, sao em lạnh nhạt với anh vậy, tâm trạng không tốt sao?]
Tang Ninh: [Không có.]
Tô Dương: [Vậy tại sao lại không nói cho anh biết chuyện em đi ghi hình chương trình?]
Tang Ninh: [Em đã ký một hợp đồng bảo mật.]
Tô Dương: [Đến anh cũng không thể nói ư?]
Tang Ninh lật ngược thế cờ: [Lúc trước khi anh chụp cho một tạp chí cần phải giữ bí mật, anh cũng không nói với bất cứ ai hết đúng không?]
Tô Dương không phải đồ ngốc.
Anh ta có thể cảm nhận rõ trong cuộc trò chuyện giữa hai người, Tang Ninh đã hơi mất kiên nhẫn rồi.
Nghĩ tới đây, anh ta đè nén lại tính tình cáu kỉnh của mình, gửi cho cô một tin nhắn thoại: “Ninh Ninh, anh không có ý gì khác, anh chỉ cảm thấy chúng ta đã thân thuộc với nhau như vậy, em đi quay chương trình thì nên nói với anh một tiếng, anh sợ không tìm thấy em.”
Tang Ninh đã chuyển đổi giọng nói này thành văn bản.
Xem xong, cô cũng không lập tức trở mặt với Tô Dương: [Em hiểu ý của anh, chỉ là em đã mệt mỏi cả ngày rồi, tâm trạng không được tốt cho lắm.]
Tô Dương: [Tại sao em lại mệt mỏi? Nhiệm vụ nhiều lắm à?]
Tang Ninh: [Ừm.]
Tô Dương: [Những người khác không giúp đỡ à?]
Tang Ninh: [Mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình.]
Tô Dương: [Khách mời nam chẳng ga lăng gì hết, nếu như anh ở đó, anh nhất định sẽ không để cho em mệt mỏi như vậy.]
Tang Ninh không phải là một kẻ ngốc.
Nhìn thoáng qua, cô đã hiểu ý định của Tô Dương.
Người này đang ám chỉ cô, tỏ ý muốn đến chương trình tạp kỹ này.
Tang Ninh nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc, nhưng không muốn trả lời.
Nửa giờ sau, cô lại nhận được tin nhắn của Tô Dương.
Tô Dương: [Ninh Ninh? Sao em không trả lời tin nhắn của anh?]
Tô Dương: [Ninh Ninh, em đang bận sao? Có cần anh tới chỗ quay chương trình tạp kỹ thăm em không?]
Sau khi tắm rửa xong, Tang Ninh trả lời Tô Dương một cách ngắn gọn, súc tích: [Không cần.]
Tang Ninh: [Hiện tại anh đang có quá nhiều tin tức tiêu cực, không hợp tham gia mấy chương trình tạp kỹ đâu.]
Sau khi trả lời, Tang Ninh không lãng phí thời gian với Tô Dương nữa.
Cô gọi cho Văn Khê và bảo cô ấy tiết lộ một số tin tức nhỏ vào thời điểm thích hợp.
-
Trong vài ngày tiếp theo, Tang Ninh không liên lạc lại với Tô Dương nữa.
Cô đang bận rộn ghi hình cho chương trình, bận rộn làm nhiệm vụ.
Cùng lúc đó, Lâm Uẩn Ngọc xin đạo diễn Tần nghỉ hai ngày.
Khi xin nghỉ phép, anh ta hỏi Bùi Tây Lâm: “Cậu có muốn đi cùng tôi không?”
Bùi Tây Lâm không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
“Thật sự không đi sao?” Lâm Uẩn Ngọc nhướng mày: “Em Ninh Ninh đóng máy lâu như vậy rồi, cậu không nhớ cô ấy sao?”
Tốt lắm.
Lâm Uẩn Ngọc nói được làm được, anh ta sẽ tham gia chương trình của Tang Ninh làm khách mời tạm thời.
Bùi Tây Lâm: “Mau đi đi.”
Lâm Uẩn Ngọc nghẹn lời, nhắc nhở anh: “Ngày mai tôi mới đi, tối nay chúng ta còn có cảnh đóng chung mà.”
Anh ta vừa nói vừa lẩm bẩm: “Tôi phải nhắn tin cho Ninh Ninh, hỏi xem cô ấy có cần tôi mang gì cho cô ấy không.”
Nửa phút sau, Lâm Uẩn Ngọc cau mày nhìn Bùi Tây Lâm, tức giận hỏi: “Cậu có mang theo mấy tấm ảnh có chữ ký bên người không?”
Bùi Tây Lâm nhướng mi.
Lâm Uẩn Ngọc: “Ninh Ninh nói có một ngôi sao nữ trong chương trình rất thích cậu, muốn có chữ ký do cậu đích thân ký.”
Bùi Tây Lâm: “...”