“Tằng Thanh.
" Lý Dư nghĩ Tiểu Thập Nhất là hoàng tử, hơn phân nửa không biết Tằng Thanh là cái gì, liền bổ sung một câu: “Một vị dược liệu, không khó tìm.
”
Lý Văn Khiêm bên cạnh dường như vô tình nói thêm một câu: "Dược liệu thì không khó, nhưng rượu có thể đốt cháy lại không dễ tìm.
”
Không chỉ không dễ tìm, muốn đem vào cung cũng không dễ dàng.
Tiểu Thập Nhất xoay người muốn rời đi, Lý Dư gọi hắn lại: "Chờ một chút!”
Tiểu Thập Nhất quay đầu nhìn Lý Dư, bộ dáng cực kỳ giống một con sư tử nổi giận, có ai dám vào lúc này khuyên hắn bình tĩnh, hắn nhất định sẽ cắn chết người đó.
Kết quả Lý Dư chỉ chỉ vò rượu Thục Châu, nói: "Cầm cái này đi.
”
Tiểu Thập Nhất dừng lại, trở về lấy đi một vò rượu Thục Châu nhỏ, đè nén lệ khí nói với Lý Dư: "Lục tỷ sau này có chuyện gì chỉ cần cho người tới tìm ta.
”
Là nợ Lý Dư nhân tình, ngày sau nhất định sẽ trả.
Lý Dư vốn có việc muốn hỏi thăm Tiểu Thập Nhất, bởi vậy cũng không khách khí với hắn: "Được.
”
Tiểu Thập Nhất cầm rượu đi, Lý Dư quay sang Lý Văn Khiêm: "Ăn cơm tối chưa?”
Lý Văn Khiêm lắc đầu, hắn từ sau khi Thập Nhất thúc xuất cung vẫn luôn ở xung quanh Lang Hoàn Điện chờ ngẫu nhiên gặp được Thập Nhất thúc, làm sao có thời gian ăn cơm tối.
Lý Dư vừa mới ăn chưa được mấy miếng, còn đói bụng, liền mời Lý Văn Khiêm ở lại cùng cô ăn bữa cơm tối.
Đợi trăng lên cao, Lý Văn Khiêm rời khỏi Lang Hoàn Điện trở về Tây Sơn Các, Hải Khê trước sau không có cảm giác tồn tại, đi trước mặt hắn, xách theo đèn lồng chiếu sáng con đường dưới chân cho tiểu chủ tử.
Lý Văn Khiêm mặc dù là hoàng trưởng tôn, nhưng bởi vì không có trưởng bối thân cận chăm sóc, trên người hắn rất ít đeo bội sức, túi thơm bên hông còn là Lý Dư thời gian trước đưa cho hắn, nói là thả chút thảo dược ở bên trong, có thể đuổi muỗi.
Lý Văn Khiêm một tay cầm túi thơm, không nhìn mặt đất dưới chân, mà là nhìn Hải Khê, một lúc lâu mới hỏi ra một câu: "Quế Lan ma ma nói vò rượu Thục Châu kia là hoàng gia gia ban cho cô cô, ngươi có biết chuyện này không?"
Lý Văn Khiêm lần này chỉ dẫn theo một thái giám là Hải Khê, thứ nhất là sợ mang quá nhiều người, sẽ bị phát hiện hắn là cố ý chặn đường Thập Nhất thúc, thứ hai hắn muốn biết, chủ tử của Hải Khê rốt cuộc là hắn hay là hoàng gia gia.
Hải Khê không làm cho Lý Văn Khiêm thất vọng, hắn nói với Lý Văn Khiêm: "Nô tỳ chưa từng nghe nói việc này, nhưng nô tỳ biết, rượu Thục Châu thượng cống năm nay, bệ hạ chỉ ban cho hai người, một là Linh tần xuất thân Thục Châu, một là Văn soái.
”
Lý Văn Khiêm nắm chặt túi thơm, hắn hiểu, Quế Lan là người của hoàng gia gia, hoàng gia gia ỷ cô cô cái gì cũng không nhớ rõ, mượn danh nghĩa ban thưởng ngày xưa cung cấp cho cô cô rượu mạnh mà người muốn.
Lý Văn Khiêm im lặng thở ra một hơi dài, không hỏi tiếp.
Hải Khê thấy thế cũng không nhiều miệng nữa, nghĩ ngày sau chậm rãi bày tỏ lòng trung thành cũng kịp.
Cũng như hoàng thượng tín nhiệm cha nuôi Hải công công, vậy cũng không phải ngày một ngày hai dăm ba câu liền được.
Ngày hôm sau, Lý Dư không đợi được thánh chỉ thả cô ra ngoài Lang Hoàng Điện, cô tìm Quế Lan đòi giải thích, Quế Lan nói việc của Thục phi còn đang trong quá trình điều tra, chờ có kết quả, hoàng đế tất sẽ hạ chỉ hủy bỏ lệnh cấm túc cho cô.
Quế Lan khẳng định, Lý Dư đành phải kiên nhẫn chờ.
Trong lúc đó cô thông qua miêu tả của Lý Văn Khiêm, biết được thao tác này của mình một lần nữa hoàn toàn thay đổi nội dung tiểu thuyết…
Tiểu Thập Nhất không cố kỵ vọt tới chỗ hoàng đế muốn đòi lại công đạo cho Thục phi, hoàng đế thuận nước đẩy thuyền hạ lệnh tra rõ, kết quả cuối cùng ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới: kẻ ở sau màn sai khiến lại là Linh tần.