Mà Linh tần sở dĩ hao tổn tâm cơ tra tấn Thục phi như vậy là bởi vì cô có quan hệ vô cùng tốt với muội muội của Thục phi là Lâm quý nhân, cảm thấy là Thục phi hại chết Lâm quý nhân, cho nên mới muốn dùng biện pháp này bức hung thủ giết người tự mình nhận tội.
Hoàng đế hỏi Linh tần có chứng cớ Thục phi hại chết Lâm quý nhân hay không, Linh tần không lấy ra được, chỉ nói là suy đoán của mình.
Còn nói nếu thật sự có chứng cớ, mình đã sớm vì Lâm quý nhân báo thù, làm sao có thể để Thục phi sống đến bây giờ.
Nếu nói thì mục đích ban đầu của Linh tần không xấu, cũng không tổn thương đến tính mạng của ai, nhưng cách làm của Linh tần lợi dụng quỷ thần mà hoàng đế chán ghét nhất, hoàng đế trở mặt vô tình, không hề nhớ đến ân sủng trước kia đối với Linh tần, trực tiếp giáng thân phận Linh tần, cũng tống Linh tần vào lãnh cung.
Lý Dư nghe xong trầm mặc rất lâu.
Nói như thế nào nhỉ, Linh tần này! là người của Lâm Chi Yến.
Trong sách Linh tần sẽ ngày càng được hoàng đế sủng ái, hạ độc hoàng đế, khiến hoàng đế triền miên trên giường bệnh, không kịp an bài cho Lý Văn Khiêm đã băng hà.
Biện pháp Linh tần hạ độc hoàng đế cũng đặc biệt ác, ăn uống cũng đừng nghĩ, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, không ai có thể động tay động chân được thức ăn của hoàng đế, hơn nữa bởi vì Hải công công tinh thông hương đạo dược lý, hạ độc trong hương liệu hoặc quần áo cũng không thể thực hiện được, bởi vậy Linh tần bèn hạ độc trên người mình.
Cho nên sau khi hoàng đế chết không bao lâu, Linh tần cũng chết.
Hiện giờ Linh tần xuất sư chưa thắng đã vào lãnh cung, không thể lấy thân hạ độc, hoàng đế cũng coi như tạm thời tránh được một kiếp.
Lý Dư thấp giọng nỉ non: "Mạng cứng còn có thể truyền nhiễm?”
Trong sách, sau khi Lý Dư chết chính là hoàng đế chết, bây giờ thì tốt rồi, hai người đều xảo diệu tránh đi kết cục tử vong đã định trước.
Lý Văn Khiêm biết Lý Dư lại đang nói "lời điên rồ" mà người bên ngoài nghe không hiểu, nhưng hắn chẳng những không cảm thấy sợ, còn rất thích nghe.
Chuyện Thục phi kết thúc, hoàng đế cuối cùng cũng hủy bỏ lệnh cấm túc của Lý Dư.
Khi hắc y môn thần bên ngoài Lang Hoàn Điện rút đi, Lý Dư nảy ra ý tưởng nghịch ngợm, trước khi hắc y môn thần rời đi bèn gọi bọn họ lại, ở trước mặt bọn họ bước ra cửa lớn Lang Hoàn Điện, sau đó mới hả giận phất phất tay: "Được rồi đi đi.
”
Quế Lan ở sau lưng Lý Dư lấy tay che lại ý cười bên môi, cung nữ phía sau Quế Lan thì không nhịn được, phì cười ra tiếng.
Hắc y môn thần: "! ”
Lục công chúa này mặc dù không điêu ngoa ác độc hẹp hòi như trong lời đồn, nhưng! nhưng sao lại thiếu đánh như vậy chứ.
“Cô cô!”
Ngày đầu tiên Lý Dư khôi phục tự do, đúng lúc Lý Văn Khiêm được nghỉ, vừa nghe tin tức liền tới.
Hắn bề ngoài đối với việc này cảm thấy cao hứng, thực tế trong lòng ít nhiều có chút bất an cùng bài xích.
Bởi vì hắn còn nhớ rõ, cô cô sở dĩ gọi hắn thường xuyên đến Lang Hoàn Điện là bởi vì cô cô bị cấm túc, ở trong Lang Hoàn Điện cảm thấy nhàm chán.
Hôm nay cô cô có thể đi ra ngoài, sẽ gặp được càng nhiều người, biết càng nhiều chuyện, hiểu được Lý Văn Khiêm hắn ở trong cung chính là một hoàng trưởng tôn vô hình không được sủng ái, không chừng không bao lâu nữa sẽ giống như trước kia ném hắn ra sau đầu.
Hắn không thích điều đó.
Lý Văn Khiêm bất giác đặt tay lên túi thơm bên hông, đang suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ, Lý Dư đột nhiên đi tới bên cạnh hắn, khom lưng ôm lấy bả vai hắn, nhỏ giọng nói: "Thương lượng với ngươi một chuyện.
”
Đáy mắt Lý Văn Khiêm hiện lên nghi hoặc: "Cô cô nói đi.
”
Lý Dư: "Ngươi xem, ở trong cung này người ta thân nhất chính là ngươi, cho nên về sau ngươi đi đâu có thể mang theo ta được không?"