Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ta Nỗ Lực Tìm Chết


Văn Tố dù sao cũng là một thiếu nữ, cô đối với hôn nhân tương lai của mình cũng tràn đầy mong mỏi, bởi vậy cô cảm thấy nam tử giống như Đông Bình Hầu rất tốt, không chỉ anh tuấn mà tính tình cũng không tệ, còn rất thương yêu thê tử và chung tình.


Người giống đại ca cô thì không được, ngày thường tùy ý nói chuyện cũng có thể trong lúc lơ đãng giẫm lên tử huyệt của người ta, lúc giận lên thì khỏi phải nói, ngữ điệu càng tự nhiên bao nhiêu thì nội dung nói ra sẽ đâm vào tim người ta bấy nhiêu, quả thực có thể đâm chết người không thấy máu.


Văn Tố bận chê trách đại ca nhà mình đã quên mất bản thân tối qua bị chửi cho vuốt mặt không kịp như thế nào, cô nói với Lý Dư: "Cho nên mới nói muốn phu thê sớm chiều hòa thuận thì vẫn phải tìm người nói chuyện ôn nhu.



Nói chuyện ôn nhu? Không phải là tính cách ôn nhu sao?

Lý Dư mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng vẫn nể tình đáp một tiếng: "Ừ…”

Văn Tố nghe ra Lý Dư chần chờ, đang muốn lấy đại ca ra làm ví dụ củng cố thêm bằng chứng chính xác cho những lời này của mình, kết quả ngẩng đầu liền thấy đại ca đang đứng bên ngoài cửa sổ cách đó không xa, nhìm chằm chằm cô giống như tối hôm qua.



Văn Tố bị dọa đến nấc cục.


Lý Dư thấy cô nấc cục vội vã đưa cho cô một ly trà nóng.


Văn Tố run tay nhận lấy, lúc rót vào miệng còn đang suy nghĩ: Gần đây thật sự là quá tà môn, chờ cuối tuần cô nhất định phải đi mấy đạo quán nổi tiếng trong thành thắp hương giải hạn.


Ngoài cửa sổ, Văn Thứu thính lực hơn người nghe rõ mồn một lời của Văn Tố, có lẽ là nể mặt muội muội mình nên mới không phát tác, hắn giống như thường ngày đi vào phòng học bắt đầu lên lớp.


Đây là lần thứ hai Lý Dư học lớp của Văn Thứu, lần đầu tiên lên lớp, cô bị Văn Thứu đột ngột gọi tên dọa sợ, toàn bộ quá trình đều trong trạng thái hoang mang lo lắng.


Lần này Văn Thứu không gọi cô nữa, hắn vẫn giống như trước khi Lý Dư xuất hiện, điềm tĩnh giảng giải phong thổ nhân tình ở Bắc cảnh cho các vị hoàng tử.



Giọng của Văn Thứu rất trầm ổn, hơi có từ tính, là âm sắc Lý Dư sau khi nghe xong hận không thể cho phát lại ba trăm lần.


Dùng từ cũng rất đơn giản, sẽ không làm cho bọn họ ở trong ngày hè nắng chói chang này cảm thấy hắn nói chuyện dong dài nhàm chán.

Về phần nội dung giảng giải, vậy thì càng có ý tứ, hắn gần như cái gì cũng nói, về con người Bắc cảnh, về cảnh vật Bắc cảnh, về chính sách và quan viên Bắc cảnh, thiên tai nhân họa Bắc cảnh, một năm bốn mùa ở Bắc cảnh, thậm chí còn nói về những yếu kém của Bắc cảnh, nhắc đến cái gì nói cái đó.

Nói đến cuối cùng theo thông lệ nói đến chiến dịch mà hắn từng trải qua, từ tình cảnh ta địch song phương đến tiền căn hậu quả, những vấn đề từng gặp phải và các binh sĩ tử thương, tất cả đều nói hết.


Đây là những chuyện những vật mà Lý Dư chưa từng tiếp xúc qua, ngay từ đầu Lý Dư còn nghe đến mê mẩn, sau đó cơn buồn ngủ dần dâng lên, cô nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.


Lý Dư sau đó suy nghĩ một chút, cảm thấy nguyên nhân cô buồn ngủ ngoại trừ việc dậy quá sớm ra thì phần lớn đại khái là do Văn Thứu không giống những tiên sinh khác ghét bỏ trong lớp học có nữ tử, Lý Dư không cần tức giận sợ bị người ta xem thường, cho nên mới thả lỏng tinh thần dẫn đến ngủ gật.


Sau khi Lý Dư ngủ, Văn Tố muốn đưa tay đánh thức Lý Dư, nhưng cùng lúc đó Văn Thứu lại nhìn thoáng qua bọn họ.


Văn Thứu thuần túy là liếc mắt thấy được Lý Dư đang ngủ cho nên mới nhìn về phía cô, nhưng ánh mắt lại không thể truyền đạt tin tức, vì thế Văn Tố hiểu lầm ý của đại ca, bàn tay đang vươn ra cũng dừng lại giữa không trung, sau đó yên lặng thu hồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận