Mặc dù Tiểu Lam không làm chuyện gì có lỗi, lúc ấy đã tiếp nhận giáo dục tư tưởng an toàn của đám người Hứa Nhất Nặc, nhưng sự việc dù sao cũng mới qua không bao lâu, tránh được tí phiền toái nào thì hay tí ấy.
Hứa Nhất Nặc đeo khẩu trang xong, cũng đưa cho Lâm Song Song một cái.
"Cảm ơn Nhất Nặc bảo bối, nhưng mà tớ không cần đâu."
"Sao thế?"
"Phấn mắt mới, son mới, mẹ đây muốn trang điểm thật đẹp trước mặt con trai.
Đeo khẩu trang lại hỏng hết cả cơm cháo, giá trị nhan sắc của fan chúng ta đều bị đám người Mộ Nhiên kéo xuống"
"............"
Cung tâm kế của mấy trạm tỷ quá khoa trương, Nặc Nặc sợ hãi~~~
"Đinh" một tiếng, thang máy dừng lại ở giữa tòa nhà, Hứa Nhất Nặc vừa đi vừa nói: "Không nên công kích bằng vẻ bề ngoài, chỉ cần một bức ảnh mờ mờ của Mộ Nhiên là được."
Lâm Song Song hi hi ha ha đáp, cô ấy cũng chỉ là đùa giỡn, đợi lát nữa gặp con trai bảo bối, ai rảnh quản người khác.
Khi đi xuống sảnh tầng một của khách sạn, cửa đã tụ tập rất nhiều fan và người chụp ảnh.
Nghe nói paparazi và fan chân chính, người trong cuộc rất dễ dàng phân biệt, Hứa Nhất Nặc khi vào khách sạn nhận phòng đã cố ý nhìn kỹ......!Hoàn toàn không nhìn thấy sự khác biệt.
Được rồi, cô quả nhiên không phải fan chân chính.
Hứa Nhất Nặc xách cái túi nặng trịch, đi theo Lâm Song Song và Tiểu Lam, cẩn thận lại cố gắng chen về phía trước, không có gì bất ngờ, thu hoạch được vô số khinh thường mắng chửi.
Hứa Nhất Nặc ban đầu rất xấu hổ, lại nghĩ may mà còn có khẩu trang, hai tầng da mặt trong nháy mắt liền dày lên.
Hôm nay không giống như ngày xưa, cô gánh vác trên vai sự tin tưởng của vô số chị em trong nhóm, muốn tặng quà cho Triệu Diệc Tinh, cho nên dù phải mạo hiểm bị hào quang nam chính bắn bay hay bị fan mắng chửi điên cuồng thì cô cũng phải mặt dày chen chúc về phía trước.
Cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh chen lấn, nhìn trái nhìn phải quả nhiên đều là người quen, Hứa Nhất Nặc nhắm mắt yên lặng ở trong lòng giải thích: "Chỉ có lần này thôi, tuyệt đối không có lần sau nữa! Đừng có mắng nữa, tôi bị mắng cho đần người ra rồi, huhu"
Khi tiếng thét chói tai lại nổ tung bên tai, Hứa Nhất Nặc mở mắt ra nhìn theo âm thanh đó, một chiếc xe limousine vững vàng dừng lại trước mặt mọi người.
Lúc này, cả đám fan vốn coi như có trật tự lại như bầy ong vỡ tổ, không hẹn mà cùng xông tới bên cạnh xe, Hứa Nhất Nặc cũng bị đẩy lên phía trước, bước khoảng tầm bốn, năm bước liền bị Trần Lạc cùng vệ sĩ trên xe kịp thời ngăn lại.
Triệu Diệc Tinh từ trên xe đi xuống, phát ra tiếng lách cách rất nhỏ.
Tiếng hò reo phấn khích của fan hâm mộ nhất thời sôi trào, nhao nhao như vỡ trận.
Hôm nay anh không đeo kính râm, vừa xuống xe ngơ ngác quay đầu nhìn bốn phía, trước mắt đột nhiên sáng lên, mỉm cười.
"Aaaaa ca ca chào buổi sáng!"
"Con trai cười kìa hú hú ————"
"Hôm nay bảo bối thật đáng yêu, mẹ thích lắm"
Lâm Song Song dùng sức mạnh cho con bú, vừa giơ máy ảnh vừa gào thét: "Con trai! Con đẹp trai quá!!!"
Fan hai bên đều bận rộn chụp ảnh, có người cố gắng đưa bưu thiếp để xin chữ ký, còn kéo biểu ngữ tỏ tình, Trần Lạc cùng trợ lý vệ sĩ thống nhất tư thế, lễ phép lại kiên định đưa tay ngăn cản.
Cảm ơn bạn, không cần thiết đâu.
Mãi sau này, Hứa Nhất Nặc mới nhận ra rằng chiêu tiếp thị fan của Trần Lạc thực sự khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Chữ ký của Triệu Diệc Tinh rất khó lấy, thậm chí mức giá bán lại trên mạng cũng là giá trên trời.
Tất nhiên với giá cao như thế, những dịp như này thì bình thường sẽ không cho chữ ký.
Vậy có nhận ngược chữ ký được không? Hứa Nhất Nặc khó xử cúi đầu nhìn túi, lại quay đầu nhìn chiến hữu......
Lâm Song Song: "Aaaaa!!!!!! Con trai, cười thêm một cái đi! Rồi, rồi, hoàn hảo!"
Tiểu Lam: "Đây có phải làn da trắng mịn như sữa trong truyền thuyết không? Anh trai có làn da đẹp hơn cả em, em không xứng!!!"
Hứa Nhất Nặc: "......"
Không thể trông cậy vào mấy người này!
Hít sâu một hơi, mắt thấy đoàn người trong đoàn phải đi ngang qua trước mặt, Hứa Nhất Nặc đột nhiên vươn tay ra khỏi cánh tay Trần Lạc, vượt qua ngàn sơn vạn thủy* nhét túi đến trước mặt Triệu Diệc Tinh.
*Ngàn sơn vạn thuỷ: mô tả cuộc hành trình dài và gian khổ
Triệu Diệc Tinh dường như bị hoảng sợ, chớp chớp mắt.
Trần Lạc phản xạ có điều kiện đè cánh tay Hứa Nhất Nặc lại nhìn: "??????"
Ý, nữ hiệp đeo khẩu trang này hình như ngươi có chút quen mắt thì phải...! Chờ một chút, hai người bên cạnh cũng có chút quen mắt.
Hứa Nhất Nặc dùng sét đánh không kịp, bịt tai trộm chuông nói: "Anh trai, tặng quà cho anh.
chúc anh khởi đầu thuận lợi và quay phim vui vẻ!"
Tất cả fan hâm mộ còn lại cũng ngạc nhiên và sau đó phản ứng: "?!?!?!"
Mẹ kiếp, đây là người mới từ đâu chui ra à, sao lại không hiểu quy củ như vậy! Quà cáp không thể trực tiếp đưa cho anh trai không biết sao?! Có trả tiền vì làm idol hoảng sợ không?!
Trần Lạc nghe được thanh âm này, mắt trợn tròn hai vòng, nhớ tới cô gái này là ai rồi! Em gái à, em che mặt (đeo khẩu trang) như vậy chính là vì làm chuyện xấu sao?!
Lâm Song Song và Tiểu Lam cũng choáng váng trước cách tặng quà thẳng thắn, trực tiếp của Hứa Nhất Nặc, nhưng khi nghe được tiếng chửi bới bắt đầu thì thầm xung quanh vẫn là phản xạ có điều kiện bảo vệ đồng bọn, không cam lòng yếu thế trừng mắt lại.
Tràng diện giằng co bốn năm giây, một thanh âm thiên đường bỗng xuyên qua không khí đóng băng.
"Cảm ơn..." Ý cười của Triệu Diệc Tinh dần dần sâu, mặt mày đều nhuộm ý cười, lúc đưa tay nhận lấy túi, thanh âm kẹt lại, thiếu chút nữa mất bình tĩnh, nhưng năng lực tự chủ cực mạnh khiến anh lập tức khôi phục như thường, "Cám ơn mọi ngườii, chú ý an toàn nhé"
Trong nháy mắt hoàn thành nhiệm vụ Hứa Nhất Nặc tràn đầy năng lượng: "Vâng ạ!"
Lâm Song Song: "A a a bảo bối, chúng em nhất định sẽ chú ý!!"
Fan hâm mộ cũng bộc phát ra tiếng thét chói tai liên tiếp, nghe kỹ thì giọng điệu hơi kém, càng nhiều fan bắt đầu đưa tay đưa đồ.
Nhưng sau khi Triệu Diệc Tinh nhận lấy túi, nở một nụ cười tiêu chuẩn rồi bước nhanh vào khách sạn.
Ngoài ra, còn có một lượng lớn fan đi theo phía sau ekip đi vào, xem ra không đi theo tận vào thang máy nói tạm biệt thì không nỡ rời đi.
Bọn Lâm Song Song không cần như thế, việc đu idol của bọn họ hôm nay thực sự quá viên mãn rồi.
Tiểu Lam cầm máy ảnh lên xem trước: "Anh trai vừa rồi vẫn luôn nhìn chúng ta đấy, chúng ta rốt cuộc đã làm gì đả động đến đại bảo bối thế"
Lâm Song Song điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy, chị cũng chụp rất nhiều.
Chúng ta tuyệt đối là là người có góc chụp chính diện đẹp nhất ha ha ha.
Mà chị vừa mới nghe thấy tiếng của Mộ Nhiên và những người khác."
Hứa Nhất Nặc lắc lắc cánh tay đau nhức: "Bọn họ nói gì đấy?"
Lâm Song Song: "Không cần quan tâm bọn họ nói cái gì! Giờ phải nhanh chóng báo cáo với chị em trong nhóm một tiếng.
Nhiệm vụ đã hoàn thành viên mãn, các chị em có thể yên tâm học hành chăm chỉ rồi."
Tiểu Lam: "Anh trai chỉ nhận quà tặng của chúng ta.
Có nhiều người như thế mà...!anh trai nhất định là nhận ra chị Nam rồi, huhuhuu cho nên anh trai chắc là đã nhớ rõ chúng ta rồi"
Hứa Nhất Nặc: "Làm sao mà nhận ra được, chị đang đeo khẩu trang mà."
Lâm Song Song: "Nam Nam, đấy có nghĩa là cậu có một khuôn mặt xinh đẹp dù có đeo khẩu trang cũng không thể che giấu! "
Hứa Nhất Nặc: "???"
Rắm cầu vồng của fan trung thành mầy người cũng không cần phân biệt đối tượng, đều có thể thả mọi chỗ, mọi nơi à?!.
Lúc này, bọn họ đoán rằng mấy fan hâm mộ kia đã phong tỏa tầng một của khách sạn, cho dù ekip đã lên phòng, một số người trong số họ sẽ tiếp tục ngồi xổm ở khu vực nghỉ ngơi mà chở đợi.
Hứa Nhất Nặc vừa tẩy não cảnh cáo không nên bắt chước loại hành vi khiến những vị khách khác của khách sạn phàn nàn này, vừa lên mạng xem review để tìm những món ăn ngon quanh chỗ này.
Hừ, mang theo tâm ý nặng trịch đi đường dài như thế, tôi cũng kiệt sức rồi.
******
Trong khách sạn.
Triệu Diệc Tinh dựa vào gương bên trong thang máy, chống một tay lên tay vịn và tạo dáng ung dung tự tại, khẽ gật đầu với những người hâm mộ đang kích động và la hét bên ngoài thang máy, đợi cửa thang máy từ từ đóng lại, mới thu lại nụ cười.
Trần Lạc quẹt thẻ lên máy cảm ứng, khi đèn trong phòng sáng lên, anh mới quay đầu lại hỏi: "Diệc Tinh, cậu có nhớ bạn fan vừa nãy không?"
Triệu Diệc Tinh mặt không chút thay đổi, đổi túi quà từ tay trái sang tay phải, lại lắc lắc tay trái đau nhức: "Anh nói bạn nào?"
Trần Lạc: "Chính là người tặng quà cho cậu đó.
Cái cô bé đeo khẩu trang, còn có hai người bên cạnh cô ấy nữa.
Ha ha, lúc trước ở chương trình thiếu nữ hoa lệ, có phải cậu còn lén lút phát vé cho mấy cô ấy ở hậu trường không.
"
Còn hai người nữa? Triệu Diệc Tinh nhớ lại, Hắn không chú ý tới, chỉ lúc xuống xe liền liếc mắt một cái nhìn thấy Hứa Nhất Nặc.
Cô vốn dĩ đeo khẩu trang bị che hết mặt, chỉ còn lại ánh mắt ngập nước.
Những gì cô ấy nói trong điện thoại đều là sự thật, cô ấy đã ngàn dặm theo anh suốt chặng đường dài.
Lần này lại còn có cả quà nữa, Triệu Diệc Tinh rất ngạc nhiên, không chút nghĩ ngợi liền tiếp nhận túi quà đó.
Sau đó.........!Anh không hề chuẩn bị tâm lý, tí nữa thì bị một lực kéo ngã sấp xuống đất.
Trần Lạc tò mò tiến lại gần cúi đầu nhìn: "Cô ấy tặng cái gì đấy?"
Triệu Diệc Tinh: "Không biết, chắc là tạ."
Trần Lạc: "??? "
Triệu Diệc Tinh: "Chắc cô ấy muốn tôi tập tạ để giữ dáng."
Trần Lạc: "?????"
Lần này fan còn chú ý đến cả dưỡng sinh nữa, người đại diện vàng bày tỏ rất vui mừng.
Thông báo thu được từ đoàn làm phim nhanh chóng lan truyền trên fanpage.
Đám người Hứa Nhất Nặc ở quán cà phê vừa ngồii điều hòa uống cà phê vừa xem buổi diễn tập buổi chiều.
Tất cả các diễn viên chính đều đã xuất hiện, truyền thông có mặt, một buổi lễ khởi động ngắn gọn cộng thêm nửa tiếng hỏi đáp truyền thông, cảnh đầu tiên của nam chính sắp bắt đầu.
"Chú Ngưu nói vé tham gia quy trình khởi động với vào trường quay sẽ tách ra bán riêng." Lâm Song Song sau khi đọc xong wechat của Hoàng Ngưu, kịp thời báo cáo với đồng đội.
Nguyên chủ trước đó cũng từng đi theo trường quay vài lần, Hứa Nhất Nặc nghi hoặc nói: "Vé vào trường quay mà cũng bán á? Lát nữa đi vào thì cũng nhìn thấy hết mà?"
Lâm Song Song gãi đầu: "Tớ cũng không rõ lắm, dù sao chú Ngưu cũng nói nói công tác bảo mật của cẩm thư hành rất nghiêm trọng, nhìn cũng không thấy."
Tiểu Lam cắn ống hút, mặt lộ vẻ khó xử: "Vậy phải làm sao bây giờ, như thế thì làm sao nhìn thấy anh trai được?"
Hứa Nhất Nặc vỗ vỗ bả vai, trấn an cô ấy: "Chú Ngưu lừa tiền chúng ta đấy, chị cũng không tin là bán riêng"
Lớn nhỏ gì thì cô cũng là một nhiếp ảnh gia kỳ cựu từng quay ngoại cảnh, có cảnh ngoại cảnh gì mà không nhìn thấy thì đoàn làm phim đều có năng lực xây tường.
Ba giờ chiều, vở kịch đầu tiên của "Cẩm Thư Hành".
Lâm Song Song: "......"
Tiểu Lam: "......"
Hứa Nhất Nặc: "...!Xong đời rồi!"
Ba người ngửa đầu nhìn tấm vải đen cao vút, phát ra âm thanh ai oán.
Nguyên chủ ở chuyện theo đuổi trường quay theo dõi này xem như thân kinh bách chiến,
kinh nghiệm đầy mình, Hứa Nhất Nặc lần đầu tiên hớn hở cùng đồng bọn tự lái xe du lịch thế mà lại gặp phải đoàn làm phim chuyên nghiệp và tận tâm như vậy.
Thật đấy, đã xây tường còn dùng vải bạt che tầm nhìn tứ phía, ngay cả tường đỏ ngói xanh của khu thắng cảnh cũng không nhìn thấy.
Tiểu Lam trợn mắt cứng lưỡi, cảm khái: "Vẫn phải trông cậy vào chú Ngưu thôi"
Lâm Song Song chỉ vào một con đường nhỏ bên cạnh: "Bọn Mộ Nhiên từ bên kia đi qua, còn thuê cả một cái thang.
"
Hứa Nhất Nặc: "Cái gì?"
Lâm Song Song: "Leo thang hình như có thể nhìn thấy bên trong, không biết góc độ thế nào, hay là chúng ta cũng đi thuê thang đi.
"
"Đừng, đừng, đừng." Hứa Nhất Nặc phục hồi tinh thần, vội vàng túm lấy fan hâm mộ đang mê muội thậm chí còn muốn đào đào một cái hố để chui vào, "Trèo tường với leo thang quá nguy hiểm.
Đoàn làm phim nếu muốn giữ bí mật, đều làm như vậy rồi thì chúng ta vẫn nên tôn trọng bọn họ đi.
"
"Nhưng mà......"
"Nhỡ may ngã xuống bị thương, nồi này không phải là con trai mình cõng à? Chúng ta vẫn nên ngoan một chút, tôn trọng sự sắp xếp của đoàn làm phim đi."
Lâm Song Song và Tiểu Lam liếc mắt nhìn nhau một cái, nghĩ đến chuyện cách đây không lâu, nhiệt huyết nhất thời giảm xuống một chút, nhưng vẫn không cam lòng: "Chúng ta đến cũng đến rồii, không trèo tường thì chụp được con trai, vậy chẳng phải là chuyến đi vô ích à"
Hứa Nhất Nặc: "Làm sao có thể như thế được?" Chúng ta không phải cùng chị Kỳ xin phép được đi lại tự do Hoành Điếm à?"
Lâm Song Song: "???"
Hứa Nhất Nặc: "Hôm nay hãy cẩn thận đi qua các thắng cảnh này đi."
Tiểu Lam: "Vậy thì, hình ảnh và chủ đề..."
Hứa Nhất Nặc: "Chuyến đi một ngày đến Hoành Điếm.".