Trần dọn nhà Lạc cũng không tính là nói xấu anh ta, tại sao lại chọn đúng thời điểm để về vậy, thật mất hứng.
Triệu Diệc Tinh đứng dậy, như không có việc gì đón lấy cốc nước chanh Trần Lạc đưa tới: "Sao anh trở về sớm vậy.
"
"Không sớm bằng cậu, tại sao cậu giả vờ về đọc kịch bản để trốn về trước, hại người đại diện này gánh vác trọng trách thiết lập quan hệ hộ cậu." Trần Lạc âm dương quái khí nói chuyện, anh thò đầu vào nhìn điện thoại của Triệu Diệc Tinh: "Cậu đang nói chuyện với ai đấy?"
"Bạn."
"Bạn nào?"
"Anh không biết."
"Ồ, anh thấy gần đây cậu nói chuyện qua điện thoại rất nhiều và ngày càng có nhiều bạn bè mà anh không biết.
Cậu còn toàn nhìn vào cửa rồi ngồi cười một mình, nếu ai không biết còn tưởng cậu đang nói chuyện với bạn gái."
"......"Triệu Diệc Tinh đổi chủ đề, "Em vừa đăng weibo.
"
Không giống như nhiều ngôi sao khác giao tài khoản mạng xã hội cho công ty quản lý, tài khoản weibo của Triệu Diệc Tinh do anh tự quản lý.
Ngoại trừ những quảng cáo cần thiết để thúc đẩy kinh doanh, anh đăng cái gì Trần Lạc cũng không hỏi.
Nhưng anh vẫn có thói quen thông báo cho quản lý vì họ là cộng sự làm việc với nhau lâu dài nên phải cho nhau sự tin tưởng, và sự tin tưởng này cũng dựa trên sự trung thực.
Trần Lạc gật gật đầu: "Anh thấy rồi, còn lên cả hot search.
"
Triệu Diệc Tinh: "Anh mua à? "
Trần Lạc: "Chậc, tại sao anh phải mua, cậu đang nghi ngờ năng lực quản lý của anh hay là đang nghi ngờ tốc độ internet bây giờ.
"
Triệu Diệc Tinh: "...!Có rắc rối gì với cái hot search này không.
"
Trần Lạc: "Không, anh xem mấy bài đăng gần đây rồi, về cơ bản là tốt.
Hừ, chỉ là hot search này đến quá nhanh, vượt qua sức nóng của bộ phim truyền hình mới ngày hôm nay.
"
Triệu Diệc Tinh trầm mặc hai giây, hơi áy náy nói: "Em không nghĩ tới chuyện này.
"
Lúc ấy anh chỉ muốn Hứa Nhất Nặc cảm nhận được tâm ý và đáp lại tấm lòng của anh.
Sự ấm áp của thần tượng tuyệt là thứ gì đó rất tuyệt vời và anh cũng muốn nghe cô chia sẻ niềm vui của mình với "Thẩm Tư Chiêu", nên nhất thời không nghĩ tới nhiệt độ của bộ phim bị anh làm ảnh hưởng.
Trần Lạc khoát tay áo: "Vấn đề không lớn, duy trì sức nóng của bộ phim cũng không phải ngày một ngày hai.
Bài đăng weibo này làm hình tượng của cậu trong lòng công chúng tăng lên đáng kể, nam chính có tấm lòng nhân hậu, đối đãi tốt với fan, nhà sản xuất cũng cảm thấy vui mừng.
"
Triệu Diệc Tinh: "A......"
Trên người bị ám mùi rượu với mùi thuốc trong bữa tiệc nên Trần Lạc chịu không nổi, dứt khoát vào nhà vệ sinh đi tắm.
Khi mở vali lấy quần áo, nhìn thấy túi thuốc ở trong góc đột nhiên nhớ tới: "Đúng rồi Diệc Tinh, Cố Triều Dương sắp sang Nhật Bản ba tháng để học, tuần sau cậu dành chút thời gian đi kiểm tra tổng quát đi."
Là bác sĩ gia đình của Triệu Diệc Tinh, Cố Triều Dương cảm thấy tự trách vì để cho bạn tốt kiêm khách hàng của mình bị bệnh nặng trong thời gian dài, vì thế anh đã bàn bạc với Trần Lạc để Trần Lạc sắp xếp cho Triệu Diệc Tinh một ngày trống để làm kiểm tra tổng quát.
Triệu Diệc Tinh vừa tìm thông báo vừa hỏi: "Vậy tuần sau có thời gian rảnh không? "
Trần Lạc đè cánh tay anh lại: "Anh xem rồi, có thể sắp xếp được, cố gắng làm trong 2 ngày nghỉ phép.
Trở về làm kiểm tra tiện thể chụp ảnh bìa luôn."
Triệu Diệc Tinh: "Được.
"
Về cchuyện công việc, anh cảm thấy rất yên tấm đối với sự sắp xếp và ánh mắt của Trần Lạc.
*******
Không phải tất cả công việc ngày hôm đó đều có thể điều chỉnh, cho nên nhóm fan chỉ có thể lấy được thông tin một hai ngày gần đây.
Tiểu Lam ngồi xếp bằng trên giường, lần lượt thông báo thời gian khai máy và thời gian làm việc của thần tượng ngày hôm sau, đồng thời thảo luận ngày mai mấy giờ thức dậy để đi đón anh trai đi làm.
Lâm Song Song đếm ngón tay: "Năm giờ.
"
Hứa Nhất Nặc đang uống soda thiếu chút nữa phun ra: "Quá sớm, lúc đó gà còn chưa thức dậy.
"
Lâm Song Song: "Không sớm không sớm, thức dậy còn phải trang điểm, chọn quần áo, còn phải xuống sớm một chút để chờ, ngộ nhỡ anh trai đi làm sớm hơn lịch trình thì chẳng phải chúng ta không được gặp sao, nếu chuyện đó xảy ra tớ sẽ khóc ngay tại chỗ.
"
Hứa Nhất Nặc: "......"
Mẹ nó, trước đây cô chưa từng dậy sớm như vậy bao giờ, 5 giờ sáng chắc chỉ có mấy ông, bà hay tập thể dục ở quảng trường mới dậy nổi.
Nhưng hôm nay bị "Thẩm Tư Chiêu" tẩy não khi anh đăng bài lên weibo nên Hứa Nhất Nặc cùng với hai fan girl Lâm Song Song và Tiểu Lam cảm thấy thức dậy lúc 5 giờ là chuyện nhỏ.
Hai cô gái nhỏ chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng ngày mai có thể gặp mặt thần tượn đều cảm thấy hưng phấn, cô cũng sẽ không làm hai người đó mất hứng.
"Được, nghe hai người, vậy thì đi ngủ sớm một chút."
"Ngủ, đi ngủ, Tiểu Chiêu Chiêu nhờ tớ giám sát ngươi cậu ngủ sớm một chút."
"Chậc, chỉ là lời nói của một đứa trẻ sao cậu......!Ôi, chết rồi.
"Hứa Nhất Nặc nhổm người dậy bật đèn lên, nhìn những túi đồ mà cô đã mang theo đến đây.
Tiểu Lam thò người ra khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy? "
Hứa Nhất Nặc cầm lấy miếng đệm massage của Vịt con vàng đưa cho hai người: "Xong đời, hôm nay chạy nhanh quá, quên đưa quà của Vịt con cho anh trai rồi.
"
Lâm Song Song trừng mắt nhìn bà chủ của mình, vỗ đầu một cái: "Tôi thật ngu ngốc, tôi sai rồi! "
Tiểu Lam rối rắm nói: "Vậy ngày mai lại đưa cho anh trai được không? "
Hứa Nhất Nặc gãi gãi tóc, hành vi dũng cảm hôm nay không thể tiếp tục, bây giờ nhớ lại cô cảm thấy rất xấu hổ, cô luôn cảm thấy ánh mắt của thần tượng có thâm ý khác, nói không chừng trên mặt cười hì hì nhưng trong lòng đang mắng cô từ đâu phi ra.
"Cứ cầm đến đấy, xem có thể đưa cho người đại diện hay không."
Haiz, dù sao cũng là hy vọng và sự tín nhiệm của Vịt vàng, dù gì đi nữa cô phải hoàn thành nó.
Vì mọi chuyện không suôn sẻ nên Hứa Nhất Nặc ngủ không ngon, buổi sáng tỉnh lại còn cố ý ngâm mình trong bồn tắm để thanh tỉnh một chút, kết quả lúc chờ thang máy cô cảm thấy hơi choáng váng, trong mắt đều là hơi nước mờ mịt.
Lâm Song Song và Tiểu Lam cũng không khác nhau lắm, cả hai đều định đi mua một tách cà phê để lấy lại tinh thần.
Cửa thang máy mở ra, ba người lần lượt đi vào.
Đợi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cảm giác hít thở không thông trong không gian khép kín chợt trở nên rõ ràng, Hứa Nhất Nặc mới híp mắt ngẩng đầu.
"........................"
Ba người bọn họ đứng cạnh nhau dựa vào vách thang máy, đối diện cũng có mấy cô gái cũng dựa vào vách bên, tầm mắt như có như không xoay qua đảo lại trên người các cô.
Mộ Nhiên cùng mấy chị em của cô ta, thân thể Hứa Nhất Nặc tự nhiên lùi về phía sau, cảm giác lạnh lẽo của vách thang máy càng trở nên rõ ràng hơn.
Thân thể này phản ứng theo bản năng, điều đó chứng tỏ nguyên chủ có bao nhiêu chán ghét đối phương.
Lúc Lâm Song Song nhìn thấy Mộ Nhiên, đầu tiên là sửng sốt một giây, sau đó nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Thanh âm không lớn, nhưng trong không gian kín như vậy đủ để cho tất cả mọi người nghe thấy.
Có người nhíu mày, tầm mắt rơi vào trên người Tiểu Lam.
Hứa Nhất Nặc liếc mắt nhìn thoáng qua, may mà hôm nay Tiểu Lam vẫn đeo khẩu trang.
Chỉ là ánh mắt đối phương vẫn không thu lại, mà càng thêm càn rỡ, Hứa Nhất Nặc suy nghĩ một chút, lặng lẽ ở sau lưng nắm tay Tiểu Lam, sau đó vòng tới trước người cô, khó khăn chen vào giữa, hướng về phía gương thang máy ngắm nghía lông mi.
Tiểu Lam: "!!!! "
Lâm Song Song: "......"
Có thể là cảm thấy nhàm chán, nhóm người Mộ Nhiên trò chuyện về cảnh hôm qua trèo thang, trèo tường để vào trường quay.
"Hôm qua lúc anh trai đang học kịch bản với lời thoại thật đáng yêu a a a nhớ không?"
"Nhớ chứ! Ôi ôi, trái tim của người mẹ này đã tan chảy, muốn mua cho con trai mình một chiếc quạt điện nhỏ.
"
"Mua! Anh trai còn mang ghế nhỏ ngồi ở hành lang, tư thế ngồi í chang mấy học sinh tiểu học, siêu cấp đáng yêu.
"
"Ai, ngày hôm qua không đibcùng con trai đến phòng trang điểm, thật hối hận, thật đáng tiếc."
Hứa Nhất Nặc nội tâm không hề gợn sóng nghe các nữ sinh hưng phấn nói chuyện, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Lâm Song Song đanh ôm ngực nhắm mắt dưỡng thần.
Thang máy sắp tới tầng một, Hứa Nhất Nặc vừa định vỗ vai Lâm Song Song để nhắc nhở thì nghe thấy cô đột nhiên nói: "Cậu còn nói chúng ta dậy sớm, gà cũng chưa dậy.
"
Hứa Nhất Nặc: "??? "
Tiểu Lam: "??? "
Một câu nói đột ngột, làm cho khung cảnh đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên trở nên yên lặng.
Hai mắt Lâm Song Song đều không mở ra: "Đây không phải là đều hơn cả gà sao.
"
Mộ Nhiên: "......"
Trong thang máy yên tĩnh đến dọa người, chỉ nghe được tiếng leng keng khi thang máy đến nơi.
Cửa thang máy vừa mở ra, không khí ngưng đọng vài giây liền nổ tung lại, mấy cô gái nói cười cười, khoác tay đi ra ngoài.
Các trạm tỷ vừa chạm mặt liền xảy ra một cuộc đại chiến nhưng không nguy hiểm.
Chờ mọi người đi ra hết, Hứa Nhất Nặc cảm giác được cảm xúc khẩn trương của Tiểu Lam bên cạnh tựa hồ buông lỏng, cô không chút suy nghĩ liền ôm lấy Tiểu Lam.
Tiểu Lam: "......!Chị Nhất Nặc? "
Hứa Nhất Nặc: "Đừng sợ, không sao đâu, em không làm gì sai cả."
Lâm Song Song vẫn chưa hiểu chuyện gì: "Làm sao vậy? "
Tiểu Lam đeo khẩu trang, mặt phồng lên, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Các cô ấy cảm thấy em làm sai.
"
Lâm Song Song nghe hiểu, nhảy dựng lên: "Mấy người ấy là cái rắm gì? Mình còn được đi theo đến phòng trang điểm của con trai, nếu ăn cơm riêng, con căn bản không thèm để ý.
"
Hứa Nhất Nặc ôm Tiểu Lam rồi vỗ vào lưng cô ấy: " Đừng bận tâm đến họ, lúc ấy em chỉ là một bệnh nhân vô tội, hơn nữa anh trai cũng không trách em, còn quan tâm em ngã như thế nào.
Bọn họ là ai mà có thể thay anh trai làm người phát ngôn."
Tiểu Lam được Hứa Nhất Nặc ôm chặt lấy, cái lạnh thấu xương trong thang máy dường như bị pha loãng không ít, "Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị Nhất Nặc.
"
Trong đại sảnh đã có fan đứng chờ, nhưng so với ngày hôm qua thì hôm nay ít hơn một chút, không cần tranh cướp cũng có thể chụp được ảnh của anh trai, dù sao cũng dậy sớm hơn cả gà, không phải fan chân chính thì chắn chắn chẳng không thể làm được.
Ngoại trừ Hứa Nhất Nặc - người có đạo đức nghề nghiệp rất mạnh, không thực sự yêu thích thần tượng.
Khi thần tượng đi xuống, Lâm Song Song dăm ba câu liền dỗ dành Tiểu Lam, làm cho cô ấy quên đi mấy chuyện không vui trong quá khứ.
Không bao lâu sau, đoàn đội liền đi thang máy xuống, vừa nhìn thấy Triệu Diệc Tinh tất cả fan đều hét lên.
Hứa Nhất Nặc tinh mắt phát hiện Trần Lạc không đi cùng Triệu Diệc Tinh và nhóm người bảo vệ, mà là chuyển hướng về phía quầy lễ tân, nhất thời linh quang chợt lóe.
"Tiểu Lam, hai người mau đi theo chụp ảnh, đưa đồ cho chị.".