Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tôi Nhặt Được Idol


"Tiểu Lam, hai người mau đi theo chụp ảnh, đưa đồ cho chị."
Tiểu Lam còn chưa kịp hỏi Hứa Nhất Nặc đi đâu thì cô ấy đã chạy đi mất, chớp mắt liền không thấy người đâu, cô cũng chỉ có thể nhanh chóng đi theo Lâm Song Song.

Sáng dậy sớm đâu có dễ, nếu không chụp được vài kiểu ảnh xuất thần của anh trai trong bán kính 1m thì chắc cô sẽ ân hận suốt đời.
Lúc này, đại sảnh khách sạn trở nên náo nhiệt hơn bình thường vì có sự xuất hiện của ngôi sao nổi tiếng.

Triệu Diệc Tinh đã ra khỏi cửa lớn, đại sảnh trong chốc lát lại yên tĩnh lại, tiếng giày cao gót nện xuống nền gạch men tạo ra âm thanh rất rõ ràng.
Trần Lạc vừa đưa tờ đơn đã điền xong cho quầy lễ tân, sau khi nghe được thanh âm theo bản năng quay đầu lại, bất thình lình một bóng người đã chạy vọt tới trước mặt.
"!!!!"
"Chào buổi sáng, anh Trần."
"......" Trần Lạc cảm thấy trái tim nhỏ bé mình sắp không chịu nổi, Trần Lạc quan sát cô từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đôi giày của cô, "Chào buổi sáng, cô đi nhanh vậy.

"
Hứa Nhất Nặc theo tầm mắt của anh nhìn xuống đôi giày, gót giày cũng không tính là cao, so với lúc trước khi cô làm ở công ty cũ chênh lệch rất xa.

Sau khi đến đây, cô vẫn chưa quan khi đi giày đế bằng.
Trần Lạc khách sáo nói: "Lần này cô cũng tới đây chụp ảnh à, cảm ơn cô chuyện lần trước.

"
Hứa Nhất Nặc cũng khách khí trả lời: "Anh Trần không phải cảm ơn, đó là điều nên làm.

"
Trần Lạc nhận lấy giấy tờ mà lễ tân trả lại, nhét vào trong túi: "Tôi rất tò mò, các cô làm công việc gì? Sao rảnh như vậy.

"
Hứa Nhất Nặc mỉm cười, chỉ vào chiếc máy ảnh và nói: "Tôi làm nhiếp ảnh gia, chụp ảnh là công việc của tôi." "
Trần Lạc cho rằng cô đang nói về việc đi theo chụp ảnh thần tượng, đại khái anh cũng biết có một số fan hâm mộ có hoàn cảnh gia đình rất tốt, không lo ăn uống, lấy việc đi theo thần tượng làm niềm vui, liền hỏi: "Vậy sao cô không đi theo? "
"Đây là quà của bạn tôi đã chuẩn bị, phiền Trần ca chuyển cho anh trai." Hứa Nhất Nặc đưa túi qua và nhấn mạnh: "Đây là quà của một fan có tên là Vịt con vàng, Vịt con muốn tặng quà cho anh trai.

"
Trần Lạc mở ra nhìn thoáng qua: "Đây là cái gì vậy? "
"Đệm mát xa."
"............"
"Nó rất hữu ích và tiện lợi.

Nếu hôm nào anh trai quay phim mà cảm thấy mệt mỏi, buổi tối có thể được sử dụng, ngày hôm sau sẽ tốt hơn nhiều.

"Hứa Nhất Nặc cẩn thận truyền đạt lời dặn dò của Vịt con.
".............................."
Được rồi, cái này đáng tin cậy hơn quả tạ, lần này fan rất quan tâm đến sức khỏe của Diệc Tinh.
Không phải là thứ lộn xộn gì, có thể đưa, Trần Lạc tùy ý hỏi: "Ngày hôm qua sao không đưa cùng túi quà kia.

"
Hứa Nhất Nặc: "Vì khẩn trương nên quên mất."
Trần Lạc: "Ha ha, lúc đấy cô đang khẩn trương sao, tôi còn tưởng rằng là nữ hiệp đao mặt nạ lẻn vào đám fan để trốn địch nữa chứ.

"
Hứa Nhất Nặc: "......"
Không biết anh ta cố tình trào phúng hay chỉ là lời nói trêu chọc bình thường nhưng cảm giác bị nói thẳng mặt ngay chốn đông người làm Hứa Nhất Nặc cảm thấy hơi quẫn bách, cô cảm ơn Trần Lạc rồi xoay người chuồn mất.
Không được mắng không được mắng, không mắng người ngu hơn mình.

Nếu không phải vì những fan thiếu nữ đơn thuần chân thật kia, Hứa tổng cô đây sao phải chịu qua loại ủy khuất này.
Chờ Hứa Nhất Nặc ra khỏi khách sạn, đoàn đội Triệu Diệc Tinh đã lên xe bảo mẫu, chỉ chờ Trần Lạc tới.

Nhưng đại bộ phận người hâm mộ vẫn không chịu tản đi, vây quanh cửa xe, không ngừng chụp ảnh bên trong và vẫy tay chào qua cửa kính.
Hứa Nhất Nặc có chút khó chịu nhíu mày, những người ở đây thật lộn xộn, Trần Lạc vẫn là nhanh lên xe rời khỏi đây đi.

Cô nhón chân nhìn lướt qua, xác nhận trong đám cô gái kia không có Lâm Song Song và Tiểu Lam, cô thấy yên tâm xoay người nhìn xung quanh, rốt cục phát hiện hai người đấy đang chụp ảnh tự sướng bên đài phun nước chỗ đón khách.
Nụ cười tươi như hoa, tỏa sáng rực rỡ, khiến cho người ta động lòng.
Hứa Nhất Nặc mỉm cười chạy tới: "Sao lại ở đây.

"
Lâm Song Song thấy cô tới, đưa tay kéo cô vào trong ống kính: "Nào nào, hôm nay thời nắng đẹp, hôm qua chúng ta cũng không kịp chụp ảnh, đến chụp ảnh chung với bọn tớ nào.

"
Chọn bộ lọc tốt, lại chọn ra tấm ảnh selfie ưng í nhất rồi gửi vào nhóm nhỏ của mình để chị em cùng nhau xem, vui vẻ và hạnh phúc.

Sau khi làm xong tất cả mọi việc, Hứa Nhất Nặc mới chỉ về phía xe bảo mẫu: "Sao hai người không qua đó? "
Tiểu Lam hừ nhẹ một tiếng nói: "Cái gì cũng không nhìn thấy, chen chúc ở đó không có ý nghĩa.

"
Lâm Song Song phụ họa: "Đúng vậy, dù sao người mẹ xinh đẹp tuyệt vời là tớ đây đã chụp được nhiều ảnh của con trai rồi, ở đó chen chúc cũng chẳng chụp thêm được gì."
Hứa Nhất Nặc ngạc nhiên nói: "Oa, hôm nay giác ngộ cao vậy! "
Tiểu Lam tháo khẩu trang ra lộ ra cười thật lớn: "Bọn em là những người hâm mộ có ý thức."
Rất tốt, không uổng công cô dạy dỗ, những cô gái này bắt đầu theo đuổi thần tượng có lý trí hơn rồi, Hứa Nhất Nặc rất hài lòng.
Có kinh nghiệm ngày hôm qua, ba người đi theo đến địa điểm quay, họ chỉ ở nơi được cho phép chụp ảnh, cổ vũ thần tượng.
Triệu Diệc Tinh suốt dọc đường không nói gì, giữ vẻ mặt tao nhã lạnh nhạt, đi ngang qua đám người Hứa Nhất Nặc, anh quay đầu lại nhìn, bên môi nhếch lên nụ cười nhợt nhạt, chỉ là đi quá nhanh.

Nếu không phải Tiểu Lam vẫn giơ điện thoại quay video và mở ra xem lại được, thiếu chút nữa cô ấy còn tưởng rằng là ảo giác.
"Ô ô ô ô, con trai gần đây thật ngọt ngào, đáng yêu." Lâm Song Song ôm điện thoại điên cuồng hôn hít, "Mẹ không còn gì tiếc nuối vì chuyến đi này nữa."
Hứa Nhất Nặc nghĩ ra một khả năng: "Có phải anh ấy hài lòng với món quà hôm nay không,"
Tiểu Lam sau khi suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Đúng vậy, chị Nhất Nặc đưa quà cho người đại diện, anh ấy có nhận không? Làm thế nào để biết con trai đã nhận được quà chưa?"
Hứa Nhất Nặc vỗ ngực: "Nhiệm vụ cao cả này chị đã hoàn thành một cách xuất sắc, chị còn đặc biệt nhấn mạnh là vịt vàng tặng cho con trai, amm lượng siêu to."
Vịt con vàng biết được chuyện này, ở trong nhóm gửi cho Hứa Nhất Nặc một sticker ôm thật lớn.
Hôm nay ba người tiếp tục đi tham quan Hoành Điếm, đi thăm những nơi hôm qua chưa đến.

Mặc dù con trai đẹp trai tốt bụng, nhưng cả ngày xuống đây cũng chụp được một bức ảnh đi làm, vừa rồi cô còn nghe nói có mấy fan trèo thang để vượt tường bị nhân viên công tác đuổi ra ngoài, quét như quét rác, bị mấy người ở đó chế giễu.
Có một bài học đáng xấu hổ từ quá khứ, các cô càng không muốn tham gia.
Vì thời gian quay phim mỗi ngày có hạn, nên có vẻ như ở lại đây lâu sẽ tốn rất nhiều tiền, vì vậy Hứa Nhất Nặc đã tự hỏi liệu mình có nên thay đổi kế hoạch và quay trở về sớm hơn hay không.
Lâm Song Song đương nhiên là muốn đi cùng Hứa Nhất Nặc, Tiểu Lam nghe xong bày tỏ: "Em cũng muốn đi cùng.

"
Ngoài miệng nói dứt khoát, nhưng đáy mắt Tiểu Lam chợt lóe lên sự lưu luyến bị Hứa Nhất Nặc nhìn thấy, cô trầm tư một lát, khoác cánh tay Tiểu Lam: "Yên tâm đi, dù sao cũng sẽ không bỏ em một mình."
Không để cho các cô rối rắm thêm, chị Kỳ gọi điện thoại cắt đứt tâm trạng nhàn nhã nghỉ ngơi của ba khách du lịch này.

Từ khi phát sóng đến nay, lượng phát sóng và độ hot mỗi kỳ đều tăng lên gấp bội, mặc dù còn chưa đến đêm thành đoàn, nhưng các thực tập sinh xuất sắc của "Girls Over Flowers" đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các tạp chí truyền thông.
Bề ngoài là như vậy nhưng Hứa Nhất Nặc cảm thấy không có tài nguyên mà công ty quản lý của mình đưa ra thì cũng cũng không có khả năng chương trình nổi tiếng được như hiện tại.
Nhiệt độ cao, công ty quản lý lại phối hợp với Diệu Văn tuyên truyền, thông báo liền nhiều hơn, vốn sắp xếp chụp ảnh bìa cho Gstar nhưng bởi vì thời gian phát sóng xung đột, nên sau khi thương lượng liền quyết định chụp sớm hơn.
Đương nhiên, kỳ nghỉ của họ cũng kết thúc sớm.

Bởi vì là trở về chụp cho Tô Tiểu Noãn, Hứa Nhất Nặc biết được điều đó nên tâm trạng cũng không tệ lắm.
"Xin lỗi Tiểu Lam, bọn chị phải trở về tăng ca." Lúc Lâm Song Song thu dọn hành lý, không ngừng xin lỗi Tiểu Lam.
Tiểu Lam lắc đầu: "Không có không có gì, em cũng đã chơi đủ, cảm thấy quá viên mãn rồi! Còn chụp được mấy bức ảnh đẹp của anh trai, tất cả là nhờ Nhất Nặc tỷ tỷ.

"
Hứa Nhất Nặc: "...!Được rồi, đừng nói thế." Để cho cô nhanh chóng quên đi khoảnh khắc dũng cảm bất khả chiến bại kia đi.
Đổi chuyến bay ngày hôm sau, tờ thông báo cũng lười mua, để không cảm thấy buồn khi nhìn thấy chúng.

Nhất là hôm nay vừa mới chụp được khoảnh khắc con trai hóa thân thành bạch y tiên tử, tiên khí ngút ngàn, dáng vẻ xao xuyến động lòng người, đi qua trước mặt các cô còn vừa vặn vén tóc dài.

Vừa nghĩ đến mấy ngày sau không còn được gặp con trai để chụp, nói không đau lòng là nói dối.
"Không sao không sao." Hứa Nhất Nặc rất bình tĩnh, vỗ vỗ hai cánh tay Lâm Song Song, "Anh trai hẳn là nhập vai tương đối sâu, mới có thể tao nhã như vậy.

Chờ bộ phim phát sóng sẽ thấy được.

"
Lâm Song Song suy nghĩ một chút: "Hì hì—— nam chính của của "Cẩm thư hành" không phải là người rất lạnh lùng sao? "
Hứa Nhất Nặc: "??? "
Đó không phải lạnh lùng, đó là não co rút, có hào quang nam chính ở đây, dù có làm gì thì mọi người xung quanh vẫn thích thôi
Những món quà lưu niệm du lịch cần mua đã mua, ba người không dành quá nhiều thời gian, chỉ đến sân bay trước một giờ.

Làm thủ tục lên máy bay, ký gửi hành lý, kiểm tra an ninh, vì chuyến bay buổi sáng không nhiều nên mấy công đoạn hoàn thành rất nhanh.
Hứa Nhất Nặc qua cửa kiểm tra an ninh trước, đứng bên cạnh băng chuyền chờ Lâm Song Song và Tiểu Lam, đột nhiên đại sảnh sân bay yên tĩnh vang lên tiếng bước chân ồn ào, càng ngày càng gần, cho đến khi đến cửa an ninh mà các cô vừa mới đi qua.
Hứa Nhất Nặc nghiêng người duỗi cổ muốn nhìn xem đó là ai, Lâm Song Song đang giơ tay ngoan ngoãn để an ninh tỷ tỷ kiểm tra, cũng tò mò quay đầu xem.
Trong khe hở, thấy Trần Lạc đang phối hợp với nhân viên kiểm tra giấy tờ, tháo kính râm ra để cho nhân viên kiểm tra.
!!!!
Chẳng lẽ là......
"A a a a tạm biệt anh trai, chúc anh trai một đường bình an."
"Anh trai sớm trở về."
"Trên máy bay anh nhớ nghỉ ngơi thêm nha."
Nhóm ba người: "..............."
Khi ba cô đều đang bất ngờ chưa kịp phản ứng thì đoàn đội đã thuận lợi đi qua cửa kiểm tra an ninh.

Trần Lạc lấy lại giấy tờ tùy thân từ nhân viên, giao cho Triệu Diệc Tinh, vừa xoay người liền nhìn thấy ba cô gái đang đứng bên cạnh.
Trần Lạc: "???? "
Triệu Diệc Tinh: "!!!! "
Hứa Nhất Nặc phục hồi tinh thần trước, chống lại ánh mắt khiếp sợ của Trần Lạc, lại nhìn thấy đôi mắt luôn trầm tĩnh của Triệu Diệc Tinh có gợn sóng, tựa hồ đang đánh giá cô, lập tức rút vé máy bay ra: "Chào anh Trần, hôm nay bọn tôi cũng trở về, thật trùng hợp a.

"
Hành khách qua cửa kiểm tra an ninh càng ngày càng nhiều, nên bọn họ cũng không tiện đứng ở đây nói chuyện, Trần Lạc hướng Triệu Diệc Tinh cùng nhân viên công tác ra hiệu, vừa đi vừa nói: "Đúng là trùng hợp a.

"
Hứa Nhất Nặc: "......"
Mẹ nó, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, Triệu Diệc Tinh còn đặc biệt quay đầu lại nhìn cô một cái.

Xong đời, bia đỡ đạn của nam chính có phải bắt đầu hoạt động hay không? Mục tiêu của anh ta là cô?
Bọn họ thực sự không làm điều gì trái với lương tâm!!
Lâm Song Song và Tiểu Lam từ khiếp sợ nhanh chóng chuyển sang mừng như điên, ngày hôm nay không hỏi thăm hành trình của anh trai nhưng lại tình cờ gặp ở sân bay, điều này chứng tỏ cái gì?! Duyên phận! Ý trời ơi! Bọn họ nhất định phải ở cùng một chỗ...!Ồ không, họ được sinh ra để đi theo bước chân của hần tượng.
Đoàn đội đi sang bên trái, Lâm Song Song và Tiểu Lam từ trong túi lấy ra máy ảnh muốn đuổi theo để chụp, Hứa Nhất Nặc: "Nếu không chúng ta đi bên phải trước để tránh hiềm nghi, vừa rồi người đại diện còn nghi ngờ chúng ta là mấy kẻ bám đuôi.

"
"Không cần quan tâm đến anh ta, đây đều là chuyện ông trời an bài, kể cả là mụ dì ghẻ ác độc cũng không thể đem chúng ta cùng anh trai chia cắt."
"............"
Lời đề nghị của Hứa Nhất Nặc không có kết quả nên cô đành đi theo hai người còn lại.

Dù sao các cô cũng không chột dạ, đường ra máy bay cũng chỉ có một đường, cái gì cần giải thích cô đã giải thích qua, Trần Lạc có tin hay không cô cũng không quan tâm.
Hơn nữa, chuyến bay nhiều như vậy, chắc chắn bọn họ không phải cùng một chuyến bay.
Bởi vì là hành trình tạm thời, cho nên không có fan theo ra máy bay, ba người hưởng thụ góc chụp gần như độc quyền, ảnh sân bay cấp độ vip, cho dù mấy ngày sau không chụp được ảnh ở phim trường cũng tuyệt đối đủ để "Ngôi sao Nam Cực" thống trị trong một thời gian dài.
Một đường đi theo đến cửa lên máy bay, Triệu Diệc Tinh ngừng lại, xác nhận thời gian đăng ký, liền cùng đoàn đội ngồi xuống chờ một chút.
Các cô gái cuối cùng đã chụp đủ, Hứa Nhất Nặc dừng lại và hỏi: "Gần đến thời gian bay rồi, chúng ta đến cổng số mấy."
Lâm Song Song: "À, số 21, đi bên nào......!Hả? "
Tiểu Lam: "!!!! "
Hứa Nhất Nặc: "......"
Trần Lạc lười biếng nâng mí mắt lên, nhìn lướt qua số trên cửa lên máy bay: 21..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui