Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Đam Mỹ Ta Ngược Hết Cả Đám


Mùng 2 Tết năm nay trùng với ngày lễ tình nhân, vì vậy hai người sau khi dưỡng thương xong đã nhanh chóng gặp lại nhau theo sự sắp xếp của ông chủ nhà họ Thẩm.

Thẩm Sơ Đường đối với Ôn Dương là hận đến cực điểm, nghĩ đến lịch trình ngày hôm nay càng thêm kháng cự nhưng vì uy nghiêm của ông cụ nên anh ta chỉ có thể giống như một con mèo bị người ta bóp gáy, suốt dọc đường kéo mặt dài ra nói thẳng là xui xẻo.

Ôn Dương cũng chẳng khá hơn là bao, cô chỉ mong Thẩm Sơ Đường mãi mãi coi cô như người vô hình.

Ông chủ nhà họ Thẩm không chỉ giữ lời hứa trả trước một triệu, còn gửi cho cô một lịch trình hẹn hò đơn giản - ban ngày xem phim, ăn cơm, đi dạo phố, buổi tối xem bắn pháo hoa ở bờ biển.

Nếu đổi thành một cặp đôi bình thường thì trải qua một ngày như vậy cũng khá lãng mạn nhưng mối quan hệ của cô và Thẩm Sơ Đường nói là kẻ thù cũng không quá đáng, quả thực là hơi miễn cưỡng.


Cuối lịch trình, ông chủ nhà họ Thẩm còn đặc biệt bổ sung rằng sẽ có thám tử tư giám sát từng cử động của họ, những lịch trình này phải thực hiện đầy đủ, nếu xảy ra ngoài ý muốn thì sẽ không đưa cho cô một triệu còn lại.

Ôn Dương đọc đến đây thì thầm cắn răng, quyết tâm nhẫn nhịn chịu đựng qua một ngày tồi tệ này, nói trắng ra thì lòng tự trọng chẳng đáng giá gì trước tiền bạc, cô chỉ là một người ở tầng lớp thấp, không thể cao ngạo được, hai triệu đủ để cô sống tự do tự tại trong cuốn sách này cả đời rồi.

Đúng vậy, cô định bỏ trốn rồi, trêu chọc không nổi thì cô trốn, hệ thống rác rưởi bắt cô là con gái đi cưa cẩm một thằng gay chết tiệt đúng là mơ giữa ban ngày, hơn nữa cô là trẻ mồ côi không vướng bận gì, ở thế giới nào chẳng giống nhau sao?
Hơn nữa, gia đình của nguyên chủ vốn định đoạn tuyệt quan hệ với cô, vậy thì cô cũng không cần phải thay nguyên chủ báo hiếu nữa.

Nghĩ như vậy, tinh thần căng thẳng của Ôn Dương cũng thả lỏng đôi chút, hôm nay kết thúc, mọi thứ đều là bắt đầu mới.

Ôn Dương tưởng rằng nhà họ Thẩm sẽ giống như những người giàu có trong phim truyền hình, hào phóng bao trọn cả rạp chiếu phim nhưng không phải, khu vực công cộng của rạp chiếu phim có khá nhiều người, Thẩm Sơ Đường đứng bên cạnh cô với vẻ lười biếng, toàn thân mặc đồ tối màu, cánh tay phải còn đeo nẹp cố định xương gãy, sống mũi cao thẳng đeo một chiếc kính râm gọng đen, che đi đôi mắt sắc bén, ăn mặc vô cùng giản dị.

Dù vậy cũng không hề làm giảm đi phong thái tiêu sái cao quý và vóc dáng cao ráo nổi bật của anh ta, giống như người mẫu trên áp phích, tự nhiên mà thu hút ánh nhìn.

Thẩm Sơ Đường vô cùng ghét ánh mắt của người ngoài, cau mày thúc giục: "Vé đâu?"
"Không có.


"
Ôn Dương rất xấu hổ, cô chưa bao giờ vào rạp chiếu phim, một nơi xa xỉ đối với cô, không biết quy trình ở đây, cũng rất sợ Thẩm Sơ Đường sẽ sai cô đi mua vé, ngay lúc cô còn đang do dự thì Thẩm Sơ Đường có lẽ đã mất kiên nhẫn, trực tiếp đi đến quầy bán vé.

Bộ phim là một bộ phim kinh dị, tên là "Bút tiên đại chiến Sở Nhân Mỹ", ngoài việc phục trang, đạo cụ và hóa trang vô cùng rùng rợn, liệp kì thì nội dung quả thực kỳ quái và não tàn đến mức độ chắc chắn, cứng nhắc biến một bộ phim kinh dị thành hiệu ứng hài hước.

Là một người bình thường sẽ không chọn xem một bộ phim siêu dở như vậy vào ngày lễ tình nhân, vì vậy trong rạp chiếu phim tối om chỉ có Ôn Dương và Thẩm Sơ Đường.

Thẩm Sơ Đường không biết bút tiên và Sở Nhân Mỹ là thần thánh phương nào, anh ta cũng không thực sự muốn xem phim, tùy tiện đối phó cho xong.

Nhưng khi anh ta tháo kính râm định nhắm mắt dưỡng thần một lát thì một khuôn mặt quỷ dữ tợn đột nhiên xuất hiện chiếm trọn màn hình, trong nháy mắt khiến anh ta toát mồ hôi lạnh.

Thẩm Sơ Đường nhắm chặt mắt cố gắng quên đi cảnh tượng vừa rồi nhưng hiệu ứng âm thanh giật gân cùng với môi trường tối tăm trống trải khiến anh ta càng ngồi như trên đống lửa, đến mức không thể chịu đựng được nữa, anh ta giơ chân đá vào lưng ghế của Ôn Dương ở hàng trước.


Lúc đầu Ôn Dương xem rất say mê, sau đó không tự chủ được mà buồn ngủ, cảm nhận được sự xóc nảy ở phía sau, cô dụi mắt quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Sơ Đường nghiêng mặt, vẻ mặt tối tăm khó hiểu: "Đi ăn cơm, tôi đói rồi.

"
Ôn Dương cho rằng Thẩm Sơ Đường có lẽ thực sự đói lắm, nghiêng mặt cũng tái nhợt như vậy, đành phải theo anh ta ra khỏi rạp chiếu phim, mặc dù cô rất muốn biết kết cục là con quỷ nào sẽ thắng.

Bữa trưa được đặt tại một nhà hàng Tây sang trọng và thanh lịch, trang trí trong phòng riêng mang đậm phong cách nước ngoài, trên tường treo một bức tranh sơn dầu về thần tình yêu Victoria, sống động đến mức như thể nhìn thần tình yêu nhiều hơn một chút sẽ bay ra khỏi bức tranh và bắn một mũi tên tình yêu vào hai người.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận