"Tôi biết cậu ngưỡng mộ tôi, nhưng cho dù ngưỡng mộ tôi, cũng không thể dùng phương thức này,"
---------------------------
Từ khi sinh ra tới nay, Ngôn Khâu chính là một Alpha, khóa sinh lý của Omega đều lảng tránh.
Cậu lúc này mới hiểu được, bản thân lúc trước mang cái hạng quyển màu đen kia căn bản không phải như cậu loạn tưởng —— kia chỉ là vòng ức chế.
Vòng ức chế có thể che giấu tuyến thể sau cổ Omega, dùng để phòng ngừa tin tức tố khuếch tán, phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn, cơ hồ tất cả Omega chưa lập gia đình đều sẽ đeo.
Ngôn Khâu xấu hổ cười.
Hóa ra cậu trách oan Kỷ Tinh Lam, Kỷ Tinh Lam cũng không biến thái như vậy.
Nhưng mà, hiện tại Ngôn Khâu hối hận cũng đã muộn.
Thiếu vòng ức chế, tuyến thể yếu ớt sau cổ Omega liền sẽ hoàn toàn bại lộ trước không khí, còn sẽ không ngừng tản mát ra trong không khí hương vị điềm mỹ câu nhân.
Kỷ Tinh Lam là Alpha nguyên chủ tha thiết ước mơ, Ngôn Khâu vừa rồi cùng hắn ở chung một phòng, đã chịu tin tức tố ảnh hưởng phá lệ mãnh liệt.
Chẳng sợ Kỷ Tinh Lam không có cố tình phóng thích tin tức tố, nhưng trong lúc vô tình tản mát ra kia một chút hương vị, vậy cũng là thực trí mạng.
Ngôn Khâu ngửi hương vị này liền cảm thấy chân mềm, không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Cậu mơ hồ cảm giác được không khí trở nên có chút nóng, trong lòng cũng nôn nóng bất an, có loại hưng phấn không thể nói rõ.
Ngôn Khâu đem ánh mắt hướng về phía bên người thiếu niên.
Cậu ngửi được trên người hắn một loại nhàn nhạt lãnh hương, giống như rừng trúc dưới ánh trăng chảy xuôi một cổ ngọt lành băng tuyền, tựa hồ có thể nhẹ nhàng cởi bỏ áp lực khô nóng trong lòng cậu.
Ngôn Khâu ý thức được nguy hiểm, tận lực cầm giữ không dám dựa vào người hắn.
Nhưng cậu một bên kháng cự, phản ứng trong cơ thể lại càng ngày càng nghiêm trọng, tuyến thể tản mát ra tin tức tố Omega càng thêm nồng đậm, thơm ngọt ngon miệng, tựa hồ như đang khẩn cầu Alpha bên người đến chiếm hữu cậu.
Không có một Alpha nào có thể chống cự loại bản năng xâm chiếm này, cho dù năng lực khắc chế của Kỷ Tinh Lam mạnh hơn so với người bình thường, nhưng thình lình gặp phải loại tình huống này, cũng bị Ngôn Khâu câu đến đỏ đôi mắt.
"Cậu điên rồi?" Kỷ Tinh Lam ngửi thấy được hương vị ngọt ngào trong không khí, biểu tình ngẩn ra, nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Vòng ức chế đâu?"
"Ở......!Ném ở trên lầu." Ngôn Khâu gian nan nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, hận không thể vùi mặt vào trong lòng ngực thiếu niên Alpha tuấn mỹ trước mắt, để hắn tận tình mà an ủi mình.
Ngôn Khâu đứng ngồi không yên, đồng thời Kỷ Tinh Lam cũng như vậy.
Cho dù Ngôn Khâu không dám tới gần hắn, sinh lý khát cầu đối với Omega cũng làm Kỷ Tinh Lam khó có thể tự kiềm chế mà lại gần Ngôn Khâu.
Lúc Ngôn Khâu phát hiện quanh thân mình đã bị bóng đối phương bao phủ, khi đột nhiên ngẩng đầu, cậu thấy thái dương Kỷ Tinh Lam đã hơi đổ một tầng mồ hôi lạnh, tựa hồ nỗ lực khắc chế cổ xúc động trong nội tâm kia, trên mặt tuấn mỹ trắng nõn rốt cuộc có chút biểu tình dục vọng, so với bộ dáng lạnh như băng động lòng người hơn nhiều.
Tay Kỷ Tinh Lam nắm lấy lưng ghế, mu bàn tay dùng sức đến cơ hồ gân xanh bạo khởi, tận lực không cho chính mình làm ra chuyện không thể vãn hồi.
Hắn gắt gao cắn răng, gian nan mà từng câu từng chữ nói:
"Mau, cách xa tôi một chút."
Ngôn Khâu nhìn thấy biểu tình chật vật cùng bên tai ửng đỏ của hắn, sửng sốt một chút.
Nguyên lai Kỷ Tinh Lam còn sẽ mặt đỏ a.
Ngôn Khâu chưa từng yêu đương, cũng không rõ ràng lắm tác dụng tin tức tố có bao nhiêu khủng bố.
Ma xui quỷ khiến, cậu duỗi tay khảy vành tai người nọ một chút: "Kỷ thiếu gia, nguyên lai anh còn sẽ đỏ mặt a."
Mỗi ngày lạnh mặt Kỷ Tinh Lam cư nhiên còn có một mặt như vậy, đây thật đúng là hiếm lạ.
Ngôn Khâu kia chỉ tìm đường chết tay còn chưa thu lại, ở giữa không trung đã bị một cái tay khác gắt gao năm chặt cổ tay.
Kỷ Tinh Lam hiện tại cảm xúc có chút mất khống chế, thấp thấp mà thở phì phò, xuống tay không nhẹ không nặng, dùng lực đạo so vừa rồi còn dọa người, đau đến Ngôn Khâu vội không ngừng hắn hất tay hắn, "Ui" mà hít hà một hơi.
Lúc này cũng thật gây hoạ.
Omega phản kháng giống như kích thích chốt mở lang tính vậy, một chút lý trí của Kỷ Tinh Lam hoàn toàn sụp đổ, trực tiếp bắt lấy cổ tay của cậu cùng bả vai đẩy ra, đem người đẩy đến trên sô pha.
Trước kia Ngôn Khâu cùng Kỷ Tinh Lam hình thể không sai biệt lắm, nhiều lắm so với hắn lùn hơn một hai cm, nhưng mà hiện tại khối thân thể này so Kỷ Tinh Lam lùn một mảng lớn, khung xương tinh tế cũng là đặc trưng của Omega, hoàn toàn không có cách nào chống lại Alpha.
Thiếu niên sức lực lớn đến dọa người, giống như chỉ là tùy tay lôi kéo, cúc áo sơ mi trên người Ngôn Khâu liền đứt, rơi rụng trên mặt đất nhanh như chớp mà lăn hai vòng.
Kỷ Tinh Lam không để ý lắm mà đem mấy viên cúc áo kia đá văng ra, ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Khâu mặt đầy hoảng sợ.
Áo sơmi đen rộng thùng thình trên người không biết khi nào đã chảy xuống, lộ ra một bên vai trắng như tuyết cùng hơn phân nửa cần cổ mảnh khảnh.
Ánh mắt Kỷ Tinh Lam không tự giác mà bị hút lấy.
Hắn mới phát hiện, cổ Omega thế nhưng có thể tinh tế yếu ớt như vậy, giống như nhẹ nhàng uốn éo là có thể bẻ gãy.
Ngôn Khâu nhìn đôi mắt hắn đỏ lên, hoảng sợ, vội vàng duỗi tay đem áo sơ mi kéo chặt, gấp đến độ giơ tay liền phải đánh người: "Anh nhìn cái gì!"
Nhưng mà một cái tát tức muốn hộc máu còn chưa vung ra, Kỷ Tinh Lam đã đem cổ tay của cậu giữ chặn ấn ở trên chỗ tựa lưng.
Ngôn Khâu tức giận đến thất khiếu bốc khói, cậu biết Kỷ Tinh Lam vương bát đản này thích cùng mình đoạt nữ nhân, nhưng không nghĩ tới hắn dục cầu bất mãn tới loại tình trạng này rồi, đến cả tiện nghi của mình đều phải chiếm!
Kỷ Tinh Lam cúi đầu đánh giá thiếu niên Omega trước mặt.
Đuôi mắt cậu có một chút hồng, bởi vì tức giận lông mi còn nhẹ nhàng phát run, làm cho khuôn mặt nhỏ đơn thuần xinh đẹp vô cớ tăng thêm vài phần vũ mị, như vậy thật sự rất đẹp, có loại đẹp phá lệ trương dương.
Rõ ràng sợ hãi mình, còn bày ra bộ dáng muốn mạnh miệng, đặc biệt giống người kia.
Khóe môi Kỷ Tinh Lam không tự giác mà lộ ra một mạt ý cười.
Ngôn Khâu trơ mắt nhìn Kỷ Tinh Lam đã chịu tin tức tố ảnh hưởng mất đi lý trí, ma xui quỷ khiến mà cúi người xuống hôn.
Ngôn Khâu nhìn hắn dựa lại, hoảng sợ.
Kỷ Tinh Lam tựa hồ là muốn hôn cậu, Ngôn Khâu theo bản năng mà nghiêng đầu trốn tránh, môi ấm áp dừng ở trên má cậu.
Tức khắc, cả người Ngôn Khâu run rẩy giống như bị điện giật, mờ mịt mà giương mắt xác nhận người trước mặt một chút.
** má, cậu bị ai hôn?
Bị Kỷ Tinh Lam??
Cho dù chỉ là hôn mặt một cái, thế nhưng cũng đủ gặp quỷ! Toàn giáo nổi tiếng một đôi tử địch, hiện tại thế nhưng ở trên sô pha dây dưa!
Kỷ Tinh Lam tựa hồ đối với việc Ngôn Khâu né tránh rất bất mãn, đè cổ tay của cậu lại, một cái tay khác mạnh mẽ vặn cằm cậu không cho cậu lộn xộn.
Ngôn Khâu trơ mắt mà nhìn mặt hắn càng ngày càng gần, muốn đẩy hắn ra, lại cả người bủn rủn vô lực, cẳng chân không tự giác mà run lên, liền sức lực chạy trốn cũng đã không có.
Cậu cảm giác đã hoàn toàn bị tin tức tố vây kín, cậu trước nay chưa từng cảm thấy cùng Kỷ Tinh Lam gần sát có cảm giác thoải mái như vậy.
Ngôn Khâu tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, ở trong lòng chửi thề một tiếng.
Hiện tại kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, còn tiếp tục mặc kệ như vậy, vậy chắc chắn sẽ sảy ra chuyện lớn.
Trong lý tưởng của cậu lần đầu tiên chính là muốn để lại cho nữ Omega xinh đẹp nhất toàn đế quốc, mà không phải Kỷ Tinh Lam cái loại Alpha móc ra khả năng so với cậu còn lớn!
Không khí trong nhà bốc hơi nóng bỏng mà nhiệt liệt, hai cổ tin tức tố hùng hổ mà kịch liệt giao hòa chạm vào nhau, cơ hồ muốn đem nóc nhà đều lật lên.
Kỷ Tinh Lam hoàn toàn bị tin tức tố Ngôn Khâu gợi lên, hắn đem đầu Ngôn Khâu đặt ở trên vai mình, chóp mũi nhẹ nhàng ở trên tuyến thể của cậu cọ qua.
Mềm nhẹ hô hấp ở trên tuyến thể mẫn cảm nhất của Omega, ánh mắt Ngôn Khâu tan rã, hơi hơi run run, giống như con rối mặc người định đoạt bị người nọ dùng sức ôm vào trong ngực.
Ngay khi Ngôn Khâu mờ mịt mà nhìn trần nhà, bỗng nhiên cảm giác được tuyến thể sau cổ bị thứ hơi lạnh gì đó liếm một chút, đột nhiên rùng mình một cái.
Cậu ý thức được Kỷ Tinh Lam muốn làm cái gì.
Xuất phát từ bản năng, hắn khẳng định muốn đánh dấu mình.
Nhưng Kỷ Tinh Lam nếu cắn một ngụm này xuống, Ngôn Khâu liền trở thành Omega bị hắn đánh dấu, rốt cuộc không thể rời khỏi hắn.
Ngôn Khâu mắt thấy Kỷ Tinh Lam mất đi lý trí há mồm muốn cắn, lập tức giống như cá nằm trên thớt liều mạng giãy giụa.
Má ơi, nếu như bị cắn thì thật sự xong cmnr! Lúc này không chạy thì còn đợi khi nào!!
Lúc liều mạng giãy giụa, Ngôn Khâu dùng khuỷu tay chống lại thiếu niên dựa lại gần, chân cẳng đạp loạn, trong lúc vô ý một chân gạt ngã bàn trà.
Bình sứ sang quý trên bàn trà nặng nề mà nghiêng xuống đất, "Phanh" một tiếng nát đầy đất.
Đột nhiên thấy một tiếng vang lớn, đột nhiên đánh gãy không khí càng ngày càng nghiêm trọng trong nhà, làm hai người đều đoạt lại lý trí một lát.
Ở thời điểm Kỷ Tinh Lam ngây người, quản gia chờ ở cửa cũng đã nhận ra tín hiệu nguy hiểm, nhanh chóng gõ mở cửa.
"Thiếu gia, lão phu nhân sắp tới rồi, ngài mau chuẩn bị một chút đi."
Quản gia đối mặt hai người ở trên sô pha, thật giống như cái gì cũng chưa thấy, không dấu vết mà dùng đề tài che dấu qua đi.
Không khí trong lành từ ngoài cửa dũng mãnh tràn vào, hòa tan mùi hương tản loạn trong phòng, hai người lúc này mới từ trong hỗn loạn tránh thoát.
Ngôn Khâu đem ánh mắt vô cùng cảm kích hướng tới quản gia, thiếu chút nữa liền cho hắn thành phụ mẫu tái sinh mà quỳ xuống.
Kỷ Tinh Lam sắc mặt không quá đẹp, tự chủ của hắn luôn luôn rất mạnh, hôm nay nhắc tới Ngôn Khâu, hắn cũng không biết như thế nào mà liền mất khống chế.
Kỷ Tinh Lam từ Ngôn Khâu lui xuống trên người, yên lặng kéo ra án thư trong ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một cái hạng quyển mới, không nói hai lời mang lên cho Ngôn Khâu.
Trừ bỏ hốc mắt vẫn có chút phiếm hồng như cũ, Kỷ Tinh Lam đã khôi phục trấn định: "Loại sự tình này không thể lại có lần thứ hai, về sau cần thiết mang vòng ức chế."
Nói xong, hắn lại dặn dò quản gia vài chuyện.
Quản gia rất nhanh từ trên lầu tìm tới thuốc ức chế cùng ống tiêm.
Kỷ Tinh Lam cuốn tay áo Ngôn Khâu lên, tự mình tiêm thuốc ức chế vào cho Ngôn Khâu.
Nhìn chất lỏng màu lam nhạt từng chút rót vào trong cơ thể mình, cổ xao động mênh mông trong lòng Ngôn Khâu dần dần bị bình phục xuống.
"Cậu trở về trong phòng nằm.
Lúc mẹ tôi đến thăm cậu, nhớ rõ đừng nói chuyện lung tung."
Kỷ Tinh Lam cầm rượu sát trùng ấn ở trên miệng vết thương của cậu, lại dặn dò Ngôn Khâu vài câu, liền vội vàng để cậu lên lầu.
Giáo bá Ngôn Khâu lần đầu tiên trong đời suýt chút nữa bị dâm loạn cắn răng, âm thầm thề, nhất định phải chỉ thị tiểu đệ đem gia hỏa này trùm bao tải đánh một trận.
Không, đánh một trận chưa hết giận.
Ít nhất sáng trưa chiều một ngày ba trận.
Ngôn Khâu mới vừa chuyển đầu, Kỷ Tinh Lam sau lưng bỗng nhiên lên tiếng gọi cậu lại, biểu tình rõ ràng có chút tự trách:
"Lần này là tôi không khắc chế, tôi có sai."
Trong thoáng chốc, Ngôn Khâu cảm thấy bản thân có phải nghe lầm hay không.
Kỷ Tinh Lam cư nhiên còn sẽ xin lỗi.
Kỷ Tinh Lam cúi đầu ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm, tựa như một con chó lông vàng(kim mao khuyển) cỡ lớn ngoan ngoãn xinh đẹp, nhìn tựa hồ cũng không đáng giận như vậy.
"Tôi biết cậu ngưỡng mộ tôi, nhưng cho dù ngưỡng mộ tôi, cũng không thể dùng phương thức này," thiếu niên tóc vàng thái độ tựa hồ thực thành khẩn, nhưng lại nói đến mạc danh thực thiếu đánh, "Vạn nhất tôi không phụ trách đối với cậu, có hại vẫn là chính cậu."
"..." Mặt Ngôn Khâu nháy mắt suy sụp xuống.
Quả nhiên miệng chó phun không ra ngà voi.
Vẫn là tìm một cơ hội trùm bao tải đánh một trận đi.
Ngôn Khâu hướng hắn nghiến răng, xoay người lên lầu đi.
Trở lại trong phòng, Ngôn Khâu dựa theo yêu cầu của Kỷ Tinh Lam, không biết làm sao mà nằm vào giường lớn chất đầy món đồ chơi bằng lông nhung, đem chăn đơn công chúa màu hồng phấn kéo đến trên cổ, bĩu môi.
Cậu không nghĩ tới tin tức tố ảnh hưởng khủng bố như vậy, không biết về sau nếu là thật sự tới kỳ phát tình, nên xử lý như thế nào.
Thuốc ức chế rất nhanh có hiệu quả, nằm không trong chốc lát, Ngôn Khâu hoàn toàn khôi phục sức lực, không chịu nổi tịch mịch mà ở trên nệm mềm mại lăn một cái.
Cậu đợi nửa ngày, Kỷ Tinh Lam vẫn không đến.
Ngôn Khâu phỏng đoán hắn hơn phân nửa là đi xuống lầu gặp mẫu thân hắn, vì thế lăn long lóc từ trên giường ngồi dậy.
Chuyện vừa phát sinh ở thư phòng làm lòng cậu còn sợ hãi, ngay lúc tình huống nguy cấp đó, nếu không bị đánh gãy, hậu quả không dám tưởng tượng.
Ngôn Khâu cũng không nghĩ tới tin tức tố ảnh hưởng hiệu quả lại cường đại như vậy, vừa rồi thiếu chút nữa liền nhất thất túc thành thiên cổ hận*.
*Một lần sai thành hối hận nghìn đời.
Cũng may trừ bỏ kỳ phát tình, ảnh hưởng của tin tức tố đều là hữu hạn, chỉ cần chú ý mang vòng ức chế cho tốt liền không thành vấn đề.
Đến nỗi kỳ phát tình, đại bộ phận Omega đều là dựa vào thuốc ức chế vượt qua.
Nghĩ như vậy, Ngôn Khâu âm thầm ở trong lòng thề muốn cách Kỷ Tinh Lam xa một ít.
Hắn đường đường một Alpha, nếu thật sự bị coi thành Omega chơi, kia thật không bằng chế còn hơn.
Kỷ Tinh Lam là Alpha mới vừa thành niên, còn chưa khai trai, đúng là thời điểm nóng tính tràn đầy không chỗ phát tiết, xuống tay không nhẹ không nặng.
Ngôn Khâu lại là một Omega đáng yêu, cô A quả O ở chung một phòng, không khác đem con thỏ cùng sói đói vào cùng một cái lồng sắt, rất khó bảo đảm Kỷ Tinh Lam sẽ không làm gì cậu.
Mặc kệ nói như thế nào, hắn cách Kỷ Tinh Lam xa một ít, khẳng định không có sai.
Cậu không nghĩ làm cái gì mà Vị hôn thê của Kỷ Tinh Lam, càng không muốn cùng hắn kết hôn sinh con.
Cho nên trước mắt, việc cấp bách là né tránh Kỷ Tinh Lam, nhưng chỉ bằng mình cậu rất khó làm được.
Liền tính né tránh một đám người hầu kia, từ biệt thự chạy đi, cậu hiện tại cũng không có chỗ đi.
Omega vô chủ một mình chạy loạn ở bên ngoài, tuyệt đối là chuyện phi thường nguy hiểm.
Kỷ Tinh Lam ít nhất lớn lên đẹp trai, ăn ngay nói thật là O thì đều muốn ngủ, cậu không tính quá có hại, nhưng dã nam nhân bên ngoài thì không nhất định, mỗi năm án kiện nghe rợn cả người như vậy đều sẽ phát sinh rất nhiều.
Ngôn Khâu chưa từng có cô độc bất lực như vậy.
Cậu biết bản thân cần phải tìm người xin giúp đỡ, người thứ nhất nhớ tới chính là bằng hữu trước kia của cậu.
Người khác chưa chắc nhận ra được cậu, nhưng Ngôn Khâu có nắm chắc, Tạ Vũ từ nhỏ cùng cậu mặc chung một cái quần lớn lên khẳng định nhận ra cậu.
Cậu gọi điện thoại, để anh em cậu biết hiện trạng của mình.
Ngôn Khâu một mình ở trong phòng to như vậy tìm tìm kiếm kiếm, sau khi từ trong ngăn tủ lấy ra tới một đống lớn đồ trang điểm cùng mỹ phẩm dưỡng da có tên tuổi, rốt cuộc ở tủ đầu giường tầng dưới cùng tìm được thiết bị đầu cuối *(?) của nguyên chủ.
*终端(zhōngduān) dịch ra là Đầu cuối??? Mình chẳng hiểu nó là cái của nợ gì nữa? Điện thoại à? Cầu giúp đỡ!!!
Đầu cuối còn có điện, sau khi Ngôn Khâu ấn mở nguồn điện khởi động máy, dùng vân tay mở khóa.
Nhưng khi nhìn quay số điện thoại trên màn hình, Ngôn Khâu sửng sốt một lát.
ĐM, cậu không nhớ số của Tạ Vũ.
............!
Ngôn Khâu bấm liều vài dãy số đều không đúng, gãi gãi đầu.
Mới đem đầu cuối ném đến một bên, cửa phòng bỗng nhiên liền mở ra, có phụ nhân trung niên bộ dáng quý cả người mang theo vị son phấn, như một trận gió tiến vào.
"Tiểu Khâu đáng thương của ta......"
Kỷ phu nhân bổ nhào vào mép giường, làn váy đều kéo dài tới đất, một đôi tay đeo đầy vòng vàng ôm cổ Ngôn Khâu không bỏ.
Ngôn Khâu vẻ mặt mơ hồ, nhưng đối phương gắt gao ôm cậu không buông tay, một bên kêu rên, một bên xôn xao mà chảy nước mắt, nước mắt như không cần tiền mà chảy loạn, làm quần áo của cậu đều làm ướt.
Thời điểm Kỷ Tinh Lam vào cửa, vừa lúc thấy Ngôn Khâu bị bà ôm đến độ mau trợn trắng mắt le lưỡi, vội vàng kéo bà ra.
Ngôn Khâu khụ hai tiếng, cảm giác thiếu chút nữa ngũ tạng lục phủ đều lòi ra.
Hắn một bên xoa ngực mình, một bên đánh giá phụ nhân ngồi ở đầu giường.
Kỷ phu nhân tuy rằng đã đến trung niên, nhưng trên mặt hơi hiện nếp nhăn vẫn như cũ có thể nhìn ra đã từng mỹ diễm.
Nhìn kỹ bà một đầu tóc vàng cùng hốc mắt thâm thúy, mũi cao thẳng tắp, là có thể phát hiện Kỷ Tinh Lam mỹ mạo hơn phân nửa là kế thừa từ bà.
Kỷ Tinh Lam dùng ánh mắt ý bảo Ngôn Khâu nói chuyện, Ngôn Khâu không biết mở miệng như thế nào, vì thế ngượng ngùng mà kêu một tiếng: "Dì......"
Kỷ phu nhân sửng sốt một chút, biểu tình cổ quái mà nhìn cậu.
Kỷ Tinh Lam đành phải giành trước giải thích nói: "Cậu ấy té ngã một cái, mất trí nhớ."
Kỷ Tinh Lam cố tình che giấu trình độ té ngã thảm thiết của Ngôn Khâu, không nói cho bà là từ trên lầu ngã xuống, chỉ nói là té ngã một cái, nhưng Kỷ phu nhân vẫn là ôm ngực, khẩn trương đến muốn mạng.
Vừa nghe nói Ngôn Khâu mất trí nhớ, bà thật vất vả ngừng nước mắt lại bắt đầu chảy.
Kỷ phu nhân lấy ra khăn tay tới khóc sướt mướt mà lau nước mắt: "Bảo bối đáng thương của ta a......!Như thế nào kêu ta là dì chứ, con trước kia đều kêu ta là mẹ......"
Ngôn Khâu nhìn nàng khóc đến quá lợi hại, thật sự không có biện pháp khác, đành phải ngượng ngùng xoắn xít mà mở miệng, thử kêu một tiếng "Mẹ".
Sau khi gọi xong, Ngôn Khâu còn cảm thấy có chút biệt nữu.
Cậu từ nhỏ bị vứt bỏ, là ở trong cô nhi viện lớn lên, trước nay chưa từng được gọi tiếng mẹ.
Kỷ phu nhân nghe xong nín khóc mỉm cười, xoa xoa nước mắt, cao hứng mà lên tiếng.
"Có chuyện gì đều cùng mẹ nói, Kỷ Tinh Lam nếu như bắt nạt con, ta giúp con đánh hắn."
Ngôn Khâu trong mắt tức khắc phát sáng.
"Thật sự?!"
Kỷ Tinh Lam trừng mắt liếc cậu một cái, Ngôn Khâu lập tức túng, nuốt nuốt nước miếng, cười mỉa nói: "Không cần, Kỷ thiếu gia hắn đối với con......"
Nhìn ánh mắt uy hiếp của Kỷ Tinh Lam, Ngôn Khâu trái lương tâm mà nói ra hai chữ cuối cùng kia: "Rất tốt."
"Vậy là tốt rồi." Kỷ phu nhân thấy nhi tử hỗn trướng rốt cuộc để bụng vị hôn thê, vô cùng vui vẻ.
"Hiện tại cảm giác thân thể thế nào?" Kỷ phu nhân nắm tay Ngôn Khâu, quan tâm hỏi.
Có rất ít người quan tâm mình như vậy, Ngôn Khâu có chút ngượng ngùng bán thảm, sờ sờ cái mũi: "Không có gì trở ngại."
Kỷ phu nhân gật gật đầu, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười xuân phong ấm áp, trong miệng lại hộc ra một tin tức sét đánh giữa trời quang:
"Vậy mẹ liền an tâm rồi.
Tiểu Khâu, chờ tháng sau con dưỡng tốt thân thể, liền cùng Tinh Lam kết hôn đi."
- ------------------
-EDITOR: ~Mình phải đi làm xa nhà rồi nên không chạm vào máy tính mà edit truyện thường xuyên được >.< Hôm nay về nhà mới để ý mình được hơn 1000k Follow rồi nên thôi thì cố edit 1 chương cho mọi người.