Kỷ Tinh Lam chỉ là ôn hòa mà sờ soạng cậu một chút, Ngôn Khâu lại như bị sét đánh giữa trời quang.
Ngôn Khâu cơ hồ là trợn tròn đôi mắt nhìn về phía bụng mình.
Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, giờ phút này cậu thế nhưng thật sự cảm giác bụng nhỏ khác thường khó chịu.
Đờ mờ nó!
Đôi cẩu nam nam này làm cái gì!!
Ngôn Khâu hỏng mất mà lắc đầu: "Không phải đâu! Không có khả năng! Anh đừng gạt tôi!!"
"Lừa em làm gì?" Kỷ Tinh Lam hơi hơi nhíu mày, tựa hồ thực thành khẩn.
Vẻ mặt của hắn vẫn trấn định trước sau như một, thật giống như chẳng qua là trình bày một đề tài bình thường giống như ăn cơm đi ngủ vậy.
Tay giấu trong cổ tay áo của Ngôn Khâu run nhè nhẹ, khóe mắt muốn nứt ra mà trừng hắn:
"Anh không phải không thích tiểu —— phi, không thích tôi sao! Tôi sao có thể sẽ mang thai!"
"Chậc.
Lên giường mà thôi, một hai phải thích sao?" Kỷ Tinh Lam ác ý mà nói, nói xong, hắn còn cố tình duỗi tay vuốt vuốt tóc, diễn xuất một bộ phong lưu công tử.
( Alo ở đây có tra nam:))))
Từ trước đến nay chỉ có Ngôn Khâu cậu phong lưu người khác, không nghĩ tới một ngày thế nhưng bị người khác phong lưu.
Ngôn Khâu khó có thể tin mà nhìn hắn, cắn răng thật mạnh, nghẹn cổ khí nói:
"......!Vậy anh thật đúng là cái vương bát đản."
Nghe vậy, Kỷ Tinh Lam cười, ngồi xuống bên người Ngôn Khâu, sô pha trong giây lát nhiều chịu tải trọng lượng một Alpha thành niên, hõm sâu xuống, Ngôn Khâu nhẹ nhàng trọng tâm bất ổn, thiếu chút nữa liền nghiêng người chui vào trong lồng ngực hắn.
Thiếu niên tóc vàng đỡ bờ vai của cậu, đối với vành tai hồng hồng của Ngôn Khâu thổi khí.
"Em mới biết được à."
Giống như Ngôn Khâu càng sốt ruột, hắn lại càng vui vẻ.
Thấy Ngôn Khâu lạnh mặt, thiếu niên tóc vàng lộ ra một nụ cười nhạt thuần lương vô hại, dưới quang ảnh tân trang, lông mi thật dài của hắn đều là lưu kim:
"Nói giỡn, tôi thích nhất tiểu Khâu."
Nghe xong những lời này, Ngôn Khâu biết rõ hắn đang nói dối, nhưng giống như ăn một khối mật đường có độc vậy, vẫn như cũ lạnh sống lưng cả người nhịn không được rùng mình một cái.
Không ai có thể ngăn cản được tóc vàng mỹ thiếu niên làm nũng nói thích.
Chẳng sợ gia hỏa này quả thực là cái ác ma.
So với thích mình, Ngôn Khâu càng có khuynh hướng tin tưởng những câu trước kia mới là lời nói thật.
Cậu hỏng mất nói: "Dù sao tôi không tin!"
Kỷ Tinh Lam lùi lại phía sau, vắt chéo đôi chân dài nghịch thiên, giống như cũng lười giải thích, không đàng hoàng mà "Sách" một tiếng:
"Omega có chủ mang thai chẳng lẽ không phải là chuyện rất bình thường.
Em muốn nhìn giấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ của em sao?"
Nói, Kỷ Tinh Lam từ trong ngăn kéo phía trước cửa sổ bàn làm việc lấy ra một tập giấy báo cáo gấp chỉnh tề.
"Đây là sau khi em từ cửa sổ nhảy xuống, đi bệnh viện làm kiểm tra," Kỷ Tinh Lam dùng miệng lưỡi hơi mang trách cứ nói, "Mang thai vì cái gì còn không cẩn thận như vậy? May mắn con không có chuyện gì."
Mặc dù người trước mắt nói đến ngôn chi chuẩn xác, trong ánh mắt Ngôn Khâu như cũ lộ ra thật sâu không tín nhiệm.
Nếu Kỷ Tinh Lam cố ý lừa cậu, mấy thứ này làm bộ khẳng định là quả thực dễ như trở bàn tay —— bất quá vô luận nghĩ như thế nào, Kỷ Tinh Lam tựa hồ cũng không cần làm vậy.
Lừa cậu mang thai làm gì, như vậy định phụ trách với cậu sao?
Ngôn Khâu rũ mắt, tay cầm giấy báo cáo phát run: "Tôi không tin."
Kỷ Tinh Lam chú ý tới cảm xúc của cậu quá mức kích động, đánh một cái tát xoa ba cái, vuốt ve sống lưng cậu thấp giọng trấn an: "Tôi biết em không nhớ rõ.
Mẹ tôi tạm thời cũng không biết chuyện em mang thai, muốn tôi nói cho bà sao? Bà vẫn luôn rất thích em, cũng rất muốn có cháu, nếu bà mà biết, nhất định sẽ thúc giục chúng ta kết hôn......"
"Không được," Ngôn Khâu nuốt nuốt nước miếng, gian nan mà nói, "Đừng, đừng nói cho mẹ anh."
Nếu Kỷ phu nhân còn chưa biết, như vậy hết thảy đều còn có đường sống vãn hồi.
Xoá sạch hoặc là sinh ra, chỉ cần không cần cùng Kỷ Tinh Lam kết hôn, vậy hết thảy đều dễ nói.
"Nếu không muốn cho mẹ tôi biết, ngày mai bắt đầu để bác sĩ tư nhân tới nhà kiểm tra cho em." Kỷ Tinh Lam nói.
Ngôn Khâu đem đầu tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Hôm nay đã chịu đả kích thật sự là quá lớn.
Sau một lúc lâu, cậu chậm rãi phun ra một chữ: "Được."
Tuy rằng tạm thời thỏa hiệp, thái độ Ngôn Khâu thực tế vẫn không tin như cũ.
Cũng không phải nói hắn cảm thấy Kỷ Tinh Lam sẽ cố ý lừa mình, lấy thứ này áp chế hắn kết hôn cùng mình.
Kỷ Tinh Lam lại không thích cậu, đây là căn bản không có khả năng.
Xét đến cùng, cậu kỳ thật chính là vô pháp tiếp thu hiện thực bản thân có khả năng mang thai, nghĩ có khi nhầm chỗ nào đó.
Cậu là một Alpha chính trực đang trong thời gian tươi đẹp nhất, bỗng nhiên thành vị hôn thê Omega của đối thủ một mất một còn của cậu, còn đã mang thai, chuyện này là thế nào hả?
Chính là việc đã đến nước này, cũng không có biện pháp khác.
"Thời gian không còn sớm, ngủ đi." Kỷ Tinh Lam nhìn thời gian, đã là 11 giờ đêm.
Ngôn Khâu gật gật đầu, tâm sự đầy cõi lòng mà đi đến phía cửa, bỗng nhiên bị người bắt lấy cánh tay túm trở về ném lên giường.
"Em đi đâu đó."
Ngôn Khâu ngửa mặt nằm ở trên giường mềm mại, bị đèn treo trên trần nhà chói đến không mở được đôi mắt.
Chờ cậu nheo lại đôi mắt thích ứng ánh sáng, thấy Kỷ Tinh Lam đứng ở đầu giường, không nhanh không chậm mà cởi áo khoác trước mặt cậu.
** má.
Ngôn Khâu thầm mắng một tiếng, té ngã lộn nhào mà lăn vào góc tường, hơi hơi co rúm lại.
Kỷ Tinh Lam nhìn bộ dáng cậu phát run, không khỏi cười lên tiếng.
"Em sợ tôi làm gì, tôi sẽ ăn thịt người sao."
Nói xong, hắn bất đắc dĩ mà lắc đầu, treo áo khoác lên, lập tức đi vào phòng tắm, mở đèn lên.
Ngôn Khâu run bần bật mà ôm chăn, nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước "Ào ào", lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tên kia đương nhiên không ăn thịt người, nhưng mà hắn sẽ làm Omega mang thai, quả thực thật là đáng sợ!
Ngôn Khâu nằm trên giường lớn mềm mại, cả người thoải mái, thần kinh căng chặt một ngày rốt cuộc thả lỏng lại, dứt khoát nhắm hai mắt lại.
Cậu hiện tại cái gì đều không nghĩ, chỉ muốn hảo hảo ngủ một giấc.
Tại thời điểm cậu mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm phòng tắm bị mở ra.
Ngôn Khâu lười biếng mà nâng nâng mí mắt.
Ngược ánh sáng, cậu thấy thiếu niên tóc vàng bọc dục bào, tóc nửa ướt mang theo một thân hơi nước từ trong phòng tắm đi ra, dục bào ngắn ngủn màu trắng căn bản không che được cặp chân dài nghịch thiên kia, tận tình thể hiện ra ngoài.
Ngôn Khâu ghen ghét mà nhìn chằm chằm đường cong cơ bắp trên người hắn, hâm mộ đến đôi mắt đều sắp đỏ.
Từ khi nào, hắn cũng có một thân cơ bắp mạnh mẽ lại không khoa trương như vậy.
Kỷ Tinh Lam còn tưởng rằng cậu là bị chính mình mê hoặc choáng váng, ánh mắt không e dè thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm mình, vì thế cười với tiểu Omega của hắn một chút, nhấc chăn lên nằm vào.
Hắn trở mình, vươn tay ra.
Đầu ngón tay mới vừa chạm được một mảnh bóng loáng mềm mại, đối phương liền co rúm lại một chút, lập tức cuốn chăn lăn đến quay cuồng vào góc tường.
"Làm......!Làm gì?"
Ngôn Khâu đem chăn trên người bọc vô cùng chặt, chăn kéo cao vô cùng che khuất khuôn mặt nhỏ, chỉ lộ ra hai con mắt đào hoa xinh đẹp, đuôi mắt đỏ bừng, lại thẹn lại bực mà trừng Kỷ Tinh Lam.
Cảm giác được khẩn trương cùng địch ý trong mắt Ngôn Khâu, Kỷ Tinh Lam không chút để ý mà cười một chút, ý niệm chơi xấu càng sâu: "Em nói đi."
"Tôi, tôi không biết."
Ngôn Khâu theo bản năng cảm giác không ổn, dùng sức rụt rụt về phía góc tường.
Cô A quả O ở chung một phòng, Kỷ Tinh Lam phong lưu đa tình, vừa thấy liền biết không giống loại người biết kiềm chế.
Ngôn Khâu bị hắn nhìn chằm chằm đến ứa ra mồ hôi lạnh, sợ mình vô ý một cái, đã bị Kỷ Tinh Lam nhìn ra gì đó.
Nguyên chủ thực sự thích Kỷ Tinh Lam, nếu gặp được loại tình huống này, dùng mông ngẫm lại đều biết hướng đi kế tiếp sẽ có bao nhiêu trẻ em không nên nhìn.
Nhưng mà Ngôn Khâu không vui.
"Không được, tôi......!Thân thể không thoải mái."
Kỷ Tinh Lam rũ mắt đánh giá cậu, bộ dáng khóe miệng mang theo một mạt ý cười đặc biệt đẹp, lời nói ra lại không tốt chút nào: "Là muốn tôi giúp em 'thoải mái' một chút?"
Một câu nhẹ nhàng chui vào lỗ tai cậu, Ngôn Khâu mặt "Xoát" một chút đỏ, cũng mặc kệ Kỷ Tinh Lam có thể sinh ra hoài nghi đối với thân phận của cậu hay không, trực tiếp kéo chăn che lại toàn bộ đầu.
"Thân thể tôi thật sự không thoải mái!" Ngôn Khâu tức giận mà qua loa lấy lệ nói.
"Ngày thường nháo muốn tôi, như thế nào hôm nay lại không muốn."
Kỷ Tinh Lam thò tay vào trong chăn, một chút một chút mà khẽ vuốt sống lưng cậu.
Ngón trỏ hắn đeo một chiếc nhẫn, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ qua sống lưng thiên gầy của Ngôn Khâu, nội tâm Ngôn Khâu bất an xao động thế nhưng bình ổn lại, thay thế chính là một loại cảm giác thoải mái an toàn.
Lực ảnh hưởng của Alpha đối với Omega thật sự rất kỳ diệu.
"Hôm nay liền buông tha em, chờ thân thể em tốt lên lại nói.
Bất quá, đừng làm cho tôi chờ lâu."
Kỷ Tinh Lam thu hồi tay lại, giơ tay tắt đèn.
Phòng tức khắc rơi vào bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở mềm nhẹ.
Ngôn Khâu cười khổ.
Vậy cậu tình nguyện thân thể vĩnh viễn đều không cần tốt lên.
Ý tứ thăm dò của Kỷ Tinh Lam đã phi thường rõ ràng, Ngôn Khâu cũng không biết trong đó rốt cuộc là nơi nào sai.
Nếu là Ngôn Khâu năm lần bảy lượt mà thoái thác, Kỷ Tinh Lam khẳng định sẽ càng thêm hoài nghi cậu.
Trốn được qua mùng một tránh không khỏi mười lăm, chẳng lẽ cậu thật sự muốn xả thân lấy nghĩa......!
Đều do cái tên Tiểu Khâu này quá không có mắt, thích ai không tốt muốn đi thích Kỷ Tinh Lam!
Ngôn Khâu thở dài.
Đôi mắt cậu tạm thời chưa thể thích ứng bóng tối, nín thở ngưng thần mà đợi một lát, tầm nhìn rất nhanh trở nên rõ ràng.
Kỷ Tinh Lam nằm ở bên cạnh đã nhắm mắt lại.
Hắn từ nhỏ tiếp thu huấn luyện quân sự, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi đều rất quy luật, dính giường liền ngủ.
Ngôn Khâu mỏi mệt bất kham lúc này mới chầm chậm mà trở mình, đưa lưng về phía Kỷ Tinh Lam nhắm mắt lại.
Thật hy vọng ngày mai tỉnh lại cậu liền một lần nữa biến trở về thành Alpha.
Cả ngày hôm nay trải qua đối thể lực cùng trí nhớ của cậu tiêu hao đều quá lớn, Ngôn Khâu thực mau nặng nề mà ngủ.
.............!
Thời điểm tỉnh lại sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn Khâu phát hiện mình đã không nằm ở nửa bên giường chỗ cũ.
Cả người cậu đều rúc vào trong lòng ngực Kỷ Tinh Lam, bày biện ra một loại tư thái ỷ lại không hề phòng bị, đầu gối lên trên cánh tay hắn, thậm chí tứ chi trong chăn còn thực không có phong độ mà dính trên người người ta, giống như đem Kỷ Tinh Lam trở thành gối ôm hình người.
Ngôn Khâu vừa động một chút, dục bào không không che khuất chân của hai người liền lộ ra, dọa cậu giật mình, cuống quít đem chân mình thu về.
"Em ngủ còn rất không thành thật."
Nhìn phản ứng gào gào thét thét của Ngôn Khâu, Kỷ Tinh Lam vuốt tóc một chút, giương mắt đánh giá cậu.
Sáng sớm tỉnh lại, trừ bỏ tóc có chút loạn, mặt hắn thế nhưng một chút cũng không phù phũng, vẫn đẹp anh khí giống bình thường, không chộp tới chụp bìa tạp chí thời trang thật đáng tiếc.
Cảm giác được ánh mắt Ngôn Khâu, ánh mắt Kỷ Tinh Lam có điểm tà tính mà phản trừng lại, Ngôn Khâu thiếu chút nữa bị hắn nhìn đến mặt đều đỏ, rũ mắt ngượng ngùng đi nhìn xương quai xanh cổ áo dục bào thiếu niên lộ ra.
"Không có nhá, tư thế ngủ của tôi rất tốt." Ngôn Khâu thấp giọng tranh luận.
Cậu ngủ từ trước đến nay rất an phận, cả kiểu tóc đều sẽ không làm rối.
Nhưng mà nhìn biểu tình thề son thề sắt của Kỷ Tinh Lam, cậu bỗng nhiên lại vô pháp đúng lý hợp tình như vậy.
Chắc không có khả năng là Kỷ Tinh Lam cố ý muốn ôm cậu đi, ha ha.
Ngôn Khâu chần chờ mà nghĩ, có lẽ thật là tư thế ngủ của cậu không tốt?
"Nga, không phải tư thế ngủ không tốt, đó là cố ý nhào vào trong ngực?" Kỷ Tinh Lam ôm tay dựa vào đầu giường, nhướng mày.
"Không không, chính là tư thế ngủ của tôi không tốt." Ngôn Khâu đem đầu lắc như cái trống bỏi, nói năng có khí phách mà tiếp nhận tiếng xấu này.
Hai người liền như vậy ở trên giường nằm nửa ngày, Ngôn Khâu phát giác loại sự tình này sau sáng sớm bầu không khí không đúng lắm, vì thế từ trên giường bò dậy trước, vào buồng vệ sinh rửa mặt.
Trong phòng vệ sinh mở kính đèn, Ngôn Khâu đem khăn lông dính ướt lau mặt.
Cậu nhìn khuôn mặt nhỏ thanh tú xinh đẹp trong gương kia, biết nguyện vọng sau một giấc ngủ dậy biến trở về Alpha của mình tan biến.
Ngôn Khâu lau mặt xong, vắt khăn lông về trên giá, thuận tay từ trên kệ rửa mặt cầm lấy dao cạo râu chạy bằng điện.
Nhưng mà nhìn khuôn mặt trắng nõn không tì vết này của mình, tay cầm dao cạo râu treo ở giữa không trung, thở dài lại đem dao cạo râu thả về.
Đều quên, cậu hiện tại căn bản không cần cạo râu.
Ngôn Khâu uể oải mà đem kem đánh răng bôi ở bàn chải đánh răng chạy bằng điện, nhìn bồn nước lau đến bóng lưỡng, đột nhiên đáy lòng dâng lên một cổ buồn nôn nói không nên lời.
Đốt ngón tay cậu run rẩy có chút trắng bệch, nắm chặt bệ rửa mặt nôn khan trong chốc lát, cái loại cảm giác ghê tởm này mới dần dần áp xuống một ít......!
Thời điểm Kỷ Tinh Lam mặc xong quần áo đi vào buồng vệ sinh rửa mặt, thấy chính là hình ảnh Ngôn Khâu ôm bồn cầu ói mửa thảm thiết.
Lần đầu tiên "làm cha" thiếu niên cũng không có kinh nghiệm, khiếp sợ, vội ngồi xổm xuống khẽ vuốt sống lưng Ngôn Khâu, sau khi chờ cậu hoãn lại, lúc này mới đem người phun đến gần như hư thoát đỡ lên.
"Làm sao vậy?" Kỷ Tinh Lam nhíu mày hỏi.
Ngôn Khâu sắc mặt tái nhợt, khí sắc thật không đẹp.
Cậu sợ tới mức đều nói lắp, quay đầu hỏi Kỷ Tinh Lam: "Không, không phải nôn nghén đi."
Ngôn Khâu trong ánh mắt bao hàm chờ mong, giống như bệnh cấp tính loạn chạy chữa mà đi hỏi Kỷ Tinh Lam, tựa hồ là chờ mong đối phương có thể cho cậu một đáp án phủ định.
Kỷ Tinh Lam cũng rất biết điều, theo cậu nói.
"Tôi không biết a" Kỷ Tinh Lam phúc hắc mà nhún nhún vai, "Khả năng em tối hôm qua ăn quá nhiều."
Đúng, rất có thể là tối hôm qua ăn quá nhiều.
Ngôn Khâu phụ họa gật đầu.
Đầu Ngôn Khâu choáng váng, nghe không ra Kỷ Tinh Lam rốt cuộc câu nào thật câu nào giả, câu nào là đùa cậu, tự mình nói: "Dù sao khẳng định không phải nôn nghén."
Nhưng mà cảm giác được đầu ngón tay mình dần dần trở nên lạnh lẽo.
Sự thật giống như đã bày ở trước mặt, chẳng qua dư lại một tầng khăn che mặt mỏng manh còn không có chọc phá.
............!
Thời điểm ăn cơm sáng, Ngôn Khâu ốm yếu không có khẩu vị, ngồi trước bàn ăn dùng cái muỗng đảo chén cháo gà trước mặt.
Gà ti tươi mới vàng óng ánh, cháo hầm rất mềm, nổi hai ba hạt dầu mè màu vàng cùng một chút hành thái, hương khí nồng đậm xông vào mũi, mê người đến muốn mạng.
Trước mặt còn bày mấy đĩa món ăn nguội ăn sáng, đều là Ngôn Khâu thích ăn.
Nhưng mà Ngôn Khâu hiện tại không có khẩu vị, chỉ là cầm lấy cái thìa, không ngừng đảo chén cháo kia, động tác máy móc đến giống một người công nhân, muỗng bạc trong tay kia tựa như một máy trộn bê-tông không có cảm tình, đem một chén cháo đều trộn lạnh.
Kỷ thiếu gia dùng bữa sáng xong lau miệng, phát hiện Ngôn Khâu thế nhưng còn một ngụm cũng chưa động, cháo trước mặt đã lạnh đến kết khối.
Kỷ Tinh Lam vẫy vẫy tay để người hầu một lần nữa mang một chén lại đây, tự tay múc nửa muỗng cháo, đưa tới bên miệng Ngôn Khâu.
"Ăn cơm."
Ngôn Khâu nhìn hắn một cái, biểu tình chất phác không muốn há mồm.
Thấy thế, Kỷ Tinh Lam ghé sát vào bên tai cậu, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được thấp giọng hài hước nói: "Chán ăn, dấu hiệu mang thai."
Nghe vậy, Ngôn Khâu biểu tình cứng đờ, lập tức há mồm, ngoan ngoãn uống cháo.
Kỷ Tinh Lam đối tiểu kiều thê biểu hiện phi thường vừa lòng, đút Ngôn Khâu ăn hơn phân nửa chén cháo, lúc này mới buông cái muỗng.
Ngôn Khâu nghĩ, có lẽ là do mình mang thai, Kỷ Tinh Lam lúc này biểu hiện thế nhưng thật săn sóc, hoàn toàn không có khí thế bức người khi mới vừa gặp mặt.
Nửa chén cháo xuống bụng, Ngôn Khâu khí sắc đã tốt không ít, trong bụng ấm áp thoải mái một ít, môi cũng hồng nhuận sáng bóng.
"Anh muốn đi ra ngoài?"
Ngôn Khâu nhìn Kỷ Tinh Lam đứng ở huyền quan sửa sang lại quần áo.
"Đi chỗ nào?"
Ngôn Khâu nhớ tới hắn ngày hôm qua nói đi nghĩa trang tế điện mình, chính mình cũng muốn tận mắt nhìn thấy bia mộ của mình.
Nhưng mà hiển nhiên Kỷ Tinh Lam không có khả năng mỗi ngày đều đi.
"Đi đến trường đó." Kỷ Tinh Lam sửa sang lại quần áo xong, hướng đầu Ngôn Khâu nhàn nhạt mà liếc mắt một cái, "Như thế nào, luyến tiếc tôi như vậy?"
Kiểu tóc Kỷ Tinh Lam xử lý đến không chút cẩu thả, mặc quân trang màu trắng, phác hoạ ra vòng eo đĩnh bạt, mặt trên cúc áo được khảm kim sắc cùng đai an toàn, quân ủng không nhiễm một hạt bụi giúp bao lấy một đôi cẳng chân thẳng tắp, phối hợp khôn mặt tuổi trẻ kia, thế nhưng đem thân quân trang này mặc đến loại mạc danh thời thượng.
Nhìn dáng người hắn, Ngôn Khâu trong lòng lại nhịn không được mà trào ra một chút ghen tỵ, nhưng mà Kỷ Tinh Lam tự nhiên mà đem loại ánh mắt này của cậu lý giải thành hâm mộ.
Kỷ Tinh Lam ra cửa, bỗng nhiên nói với Ngôn Khâu: "Em ở nhà nghỉ ngơi, qua hai ngày lại trở về đến trường."
Ngôn Khâu lúc này mới nhớ tới, nguyên chủ còn trẻ như vậy, khẳng định cũng vẫn là độ tuổi đi học.
Tuy rằng Ngôn Khâu đi học ngủ tan học đá cầu, ngẫu nhiên còn trèo tường trốn học chơi game, nhưng mà anh em tốt đều ở trong trường học, cùng nhau phạt đứng viết kiểm điểm đều rất có lạc thú.
Trách không được cảm giác vắng vẻ, nguyên lai là bởi vì không đi đến trường.
Thật là một ngày không học tập liền cả người khó chịu.
Ngôn Khâu ở trong lòng nghĩ, không cần cả ngày đối mặt Kỷ Tinh Lam, rất hợp ý cậu.
Đứng ở bên cửa sổ nhìn hào môn thiếu gia dưới lầu lên chiếc Maybach giấy phép "88888" chậm rãi khởi động, Ngôn Khâu ở trong lòng đem bàn tính đánh đến đùng vang..