Ngày hôm sau, trời lên ba sào Quý Dữ mới tỉnh dậy, nhưng mở mắt ra vẫn cảm thấy mỏi mệt.
Bởi vì tối qua hắn suy nghĩ một đêm về chuyện có thích hay không cùng với thân thể bị xao động, lăn qua lộn lại, thẳng đến rạng sáng hơn ba giờ mới ngủ, trong lúc ngủ lại mộng mộng tỉnh tỉnh, chất lượng giấc ngủ phi thường kém.
Hắn mở to mắt, vẻ mặt trống rỗng mà nhìn trần nhà, vươn tay vói vào gối đầu, sờ sờ bên này sờ sờ bên kia, không có kết cấu mà sờ soạng một hồi lâu mới sờ đến điện thoại, tiếp theo giơ đến trước mặt mở lên.
Một cái tin nhắn xuất hiện ở giữa màn hình ——
【Cảnh cáo lần thứ ba.】
Lại nhìn thời gian, tám giờ sáng gửi tới đây.
Quả nhiên.
Quý Dữ giật nhẹ môi, cười nhạt một tiếng.
Đem điện thoại tùy ý mà ném tới một bên, hắn duỗi eo lười biếng ngồi dậy.
Đi vào phòng tắm, Quý Dữ cởi quần ra.
Trên khăn tay vẫn còn dấu vết dính ướt, nhưng so với tình huống lũ lụt ngày hôm qua thì tốt hơn nhiều lắm, thân thể cũng vậy, bủn rủn uể oải, nhưng không có phát ngứa nhộn nhạo nữa.
Quý Dữ nhẹ nhàng thở ra, xem ra tình hình này hắn không cần tính tới chuyện vứt luôn mặt mũi đi mua băng vệ sinh.
Thật đáng mừng.
Sau khi xử lý tốt dấu vết trên quần, đánh răng xong hắn đi vào phòng ngủ cầm điện thoại, mở WeChat, nhìn cái hình đại diện đen thui hồi lâu, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài đầy vị bạc hà.
Rốt cuộc quan hệ giữa hắn và Hạ Trụ bây giờ là gì?
Bạn bè? Anh em? Hay là người theo đuổi cùng bị người theo đuổi? Kế tiếp bọn họ rốt cuộc nên ở chung thế nào đây?
Mấy vấn đề này hắn suy nghĩ một đêm cũng nghĩ không thông.
Ngón tay do dự trên nút trò chuyện thật lâu, cuối cùng vẫn thu trở về.
Rửa mặt xong, Quý Dữ thay quần áo xuống lầu ăn sáng.
Xuống được một nửa, bước chân liền đình trệ, hắn ngẩn người một giây mới đi tiếp.
“Sớm.” Quý Dữ ngồi xuống ghế.
Tiết Túng đang nhìn máy tính ngẩng đầu, mỉm cười trả lời: “Sớm.”
Quý Hằng khinh miệt mà liếc Quý Dữ, hắn dựa gần Tiết Túng, gấp lên một miếng sủi cảo tôm uy đến bên môi Tiết Túng.
Tiết Túng tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn mở miệng ăn.
Quý Dữ rũ mắt, cúi đầu chuyên tâm ăn sáng.
Hắn lấy điện thoại ra, ấn mở màn hình, bây giờ đã là mười giờ mười lăm.
Hai người này vậy mà còn ở đây ăn sáng?
“Cậu thức dậy thật trễ.” Quý Hằng khóe miệng ngậm một mạt cười nhạo.
Quý Dữ: “Hai người cũng vậy.”
“Chiều hôm qua đi đâu?”
Quý Dữ ngước mắt, ngữ khí nhàn nhạt: “Cần phải báo cáo lại với cậu sao?”
Không chờ Quý Hằng cãi lại, Tiết Túng liền ở sau lưng hắn vỗ nhẹ: “Có thể.”
Quý Hằng nhíu mày trừng mắt Tiết Túng: “Cái gì có thể?!”
Tiết Túng không đáp, hắn đứng lên sửa sửa vạt áo, khép máy tính lại nói với Quý Hằng: “Anh no rồi, còn chuyện phải làm, đi trước, buổi chiều lại trở về bồi em.”
Nói xong hắn sờ sờ đầu Quý Hằng, gật nhẹ đầu với Quý Dữ.
Quý Dữ cũng gật đầu.
Tiết Túng thu thập xong liền rời đi, lưu lại Quý Hằng sắc mặt khó coi mà ngồi tại chỗ.
Thời gian tiếp theo Quý Dữ cúi đầu ăn bữa sáng, Quý Hằng khoanh tay trước ngực, ngồi đối diện không rên một tiếng mà nhìn chằm chằm hắn.
Quý Dữ không chút khó chịu, vẫn ăn thật thoải mái.
Lúc hắn còn trong trường, một ngày cả ba bữa đều ăn thật nhiều.
Hắn còn vừa ăn vừa xem video có bài tập thể dục giúp tăng thể trọng, cho dù đã hạ thấp âm lượng, điện thoại vẫn có tiết tấu “Một hai ba bốn” phiêu vào tai Quý Hằng.
Biểu tình Quý Hằng trầm xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được, ngực cũng bắt đầu phập phồng phập phồng.
“Quý Dữ.” Hai chữ này hắn niệm đến nghiến răng nghiến lợi.
Quý Dữ cũng không ngẩng đầu lên: “A? Làm phiền cậu sao? Tôi lại giảm âm lượng một chút.”
Nói, hắn lại hạ âm lượng xuống một bậc, sau đó coi như không có việc gì phát sinh tiếp tục cúi đầu xem.
Quý Hằng: “……”
Hắn hít sâu, lại muốn mở miệng, Quý Dữ vào đúng lúc này bỗng nhiên buông đũa đứng lên: “Tôi ăn xong rồi, có chút việc, đi đây, cậu từ từ ăn.”
Dứt lời hắn cất bước, cũng không thèm nhìn tới Quý Hằng liền xoay người lên lầu.
Nghe dưới lầu truyền đến tiếng chén đĩa vỡ, Quý Dữ không tiếng động mà cười cười, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.
Tin nhắn uy hiếp sáng nay chứng thực suy đoán tối qua của hắn, cái người đứng sau kia quả nhiên là Quý Hằng, xem ra hắn vẫn luôn cho rằng Tiết Túng có một chân với mình, còn tưởng rằng mình tẩy ký hiệu là vì thông đồng với Tiết Túng.
Quả thực không thể hiểu được.
Quỹ đạo sinh hoạt của nguyên chủ căn bản không có xuất hiện dấu vết của Tiết Túng, sau khi hắn xuyên tới cũng chưa từng thấy qua Tiết Túng, căn bản nghĩ không ra căm thù cừu hận của Quý Hằng từ đâu mà đến.
Huống hồ trước đây thân thể hắn hoàn toàn bị ký hiệu, tương đương với nhận chủ, hoàn toàn vô pháp tiếp nhận bất luận Alpha nào khác, làm sao có thể có một chân với Tiết Túng?
Trừ phi…… Tiết Túng đơn phương yêu thầm nguyên chủ.
Trở lại phòng ngủ, Quý Dữ nghĩ nghĩ vẫn là đem tin tức biết được nói với Hạ Trụ.
Không quá năm giây, Hạ Trụ liền nhận cuộc gọi.
Hạ Trụ: “Là Quý Hằng sao?”
Quý Dữ: “Số điện thoại của cậu/anh là bao nhiêu?” Bọn họ vẫn luôn liên hệ bằng WeChat, dù sao vẫn không tiện liên hệ trực tiếp bằng điện thoại.
Hai âm thanh đồng thời vang lên, hai người đều sửng sốt.
Hạ Trụ: “Lát nữa tôi gửi cho cậu/anh.”
Quý Dữ: “Được.”
Hai người đồng loạt trả lời, lại đồng loạt trầm mặc, tiếp theo ở hai đầu điện thoại đồng loạt bật cười.
Cứ cười như vậy, không khí tức khắc nhẹ nhàng rất nhiều.
Lời nói rối rắm trong lòng phai dần, nét mặt Quý Dữ thả lỏng, ngữ khí tùy ý nói: “Tối qua trước cửa phòng Quý Hằng tôi nghe được một việc, sắp tới hắn cùng Tiết Túng kết hôn.”
Hạ Trụ ừ một tiếng: “Trong dự đoán, Quý Viễn Sinh vốn dĩ tính đem Quý Hằng gả cho Tiết Túng.
Còn chuyện gì khác không?”
“Tối hôm qua hai người bọn họ cãi nhau một trận, Quý Hằng tựa hồ nhận định Tiết Túng ngoại tình với tôi, lại còn cho rằng chiều hôm qua là tôi đi ra ngoài lêu lổng với Tiết Túng, còn cùng Tiết Túng nói muốn hủy hoại tôi.
Sau đó sáng nay tôi nằm trên giường đã nhận được uy hiếp của hắn, cho nên tôi nghĩ người đứng sau kia chính là Quý Hằng không sai được.”
Quý Dữ hỏi “Kế tiếp muốn làm như nào?”
Hạ Trụ nói: “Cái này giao cho tôi xử lý được rồi.”
“Đúng rồi, có chuyện muốn nói với cậu, điển lễ khai trương ngày mai gia đình tôi không đi, Tiểu Vũ Trụ cũng sẽ không đi, cậu có thể yên tâm.
Cậu nhớ chú ý an toàn, cách Quý Viễn Sinh cùng Tiết Túng xa một chút, tìm cớ rời đi sau khi điển lễ ngày mai kết thúc, đến lúc đó gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đi đón cậu.”
“Được, tôi biết rồi.”
Quý Dữ dừng một chút, lại nói “Cảm ơn.”
Đối diện tức khắc không lên tiếng, trầm mặc thật lâu sau mới trở về câu: “Cậu không cần nói cảm ơn với tôi.”
Quý Dữ: “……”
Không khí lạnh xuống trong chớp mắt.
Cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt, Quý Dữ cũng cảm thấy xấu hổ, hắn sờ sờ lỗ tai, nói: “Đã hiểu, vậy đi, ngày mai tùy hoàn cảnh mà giải quyết, ừm…… Tôi cúp ——”
Hạ Trụ bỗng nhiên mở miệng: “Hôm nay không tới sao?”
Quý Dữ sửng sốt, nhìn thời gian: “Không được nữa, quá muộn, tôi không cẩn thận ngủ quên, vẫn là chờ sự tình xong xuôi lại tới chỗ anh.”
“Vậy đồ cậu đưa ba tôi nói làm sao đây?”
“Anh cứ nói là anh mua đi.”
Đối diện lại trầm mặc một hồi, trả lời: “Ừm, có việc gì thì gọi tôi.”
“Được.”
Cuối cùng cuộc gọi lúng túng này cũng kết thúc, Quý Dữ thở ra một hơi thật dài.
Hắn đi đến mép giường ngồi xuống, nhướng mi ngẩng đầu lên, nhìn ra cửa sổ phát ngốc, cuối cùng giống như từ bỏ mà tê liệt ngã xuống giường, bực bội mà lăn hai vòng.
Quá khó khăn!
Xử lý cảm tình gì đó quá khó khăn!
Làm một trăm bài thi cũng không lao lực như vậy! Không in relationship (trong mối quan hệ) vẫn thích hợp với hắn hơn!
Cả buổi chiều, đầu óc Quý Dữ đều lộn xộn, cuối cùng vẫn dựa vào làm bài tập mới bình ổn được tâm tình.
Cả ngày nay hắn cũng chưa ra cửa, cơm chiều cũng không xuống lầu ăn, để người hầu bưng lên.
Trong những ngày sau cũng không có bất luận kẻ nào tới tìm hắn, mặc dù không ra cửa, nhưng coi như mỗi ngày thuận lợi ngơ ngác trôi qua, chỉ cần lại ngốc ở đây một ngày, hắn có thể thành công lui thân.
Chỉ là……
Kế hoạch tựa hồ vĩnh viễn không ngăn được có biến hóa.
Cùng ngày mở điển lễ, Quý Viễn Sinh, Quý Hằng, Tiết Túng còn có Quý Dữ tám giờ liền tập trung trong phòng khách.
Trừ bỏ Văn Ngữ Vi vẫn luôn không xuất hiện.
Mỗi người ở đây đều ăn mặc đến phi thường xuất chúng.
Quý Viễn Sinh trước nay thờ ơ vậy mà đem tóc chải về sau đầu, buộc thành một cái đuôi ngựa, đừng bàn tới trâm cài trước ngực, bộ tây trang đen cũng chỉ làm nền cho dáng người cao lớn của hắn, phá lệ vô cùng có mị lực.
Quý Dữ cũng thay tây trang người hầu đưa qua, màu xanh da trời, rất vừa người.
Hắn đổi xong quần áo, lại đeo tốt nơ, trước khi xuống lầu cũng soi gương thật lâu, nhìn thế nào cũng thấy mình thành thục hơn nhiều, thoạt nhìn cũng hết sức có hương vị nam nhân.
Quả nhiên nam nhân mặc tây trang là có khí chất nhất.
Đối với điểm này, Quý Dữ không khỏi càng thừa nhận.
Đại khái là có một loại cảm giác “Cuối cùng việc này cũng kết thúc”, tâm trạng Quý Dữ vào sáng sớm đều thực không tồi, thậm chí ngược lại vô cùng chờ mong điển lễ, muốn kết thúc thật sớm.
Ăn xong bữa sáng, hắn đi theo Quý Viễn Sinh ra cửa.
Mấy chiếc xe hơi ngoài cửa xếp thành một hàng dài, Quý Viễn Sinh đương nhiên ngồi trên chiếc xe xa hoa nhất, Quý Dữ phải theo sau Quý Hằng, cùng hắn ngồi chung một chiếc khác.
Thời điểm hắn lên xe, quản gia bước nhanh tới, duỗi tay ngăn cản hắn: “Thiếu gia, lão gia mời ngài qua bên kia.”
Quý Dữ dừng lại, chỉ chỉ chính mình: “Tôi?”
Quản gia gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Quý Dữ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là đi theo sau quản gia tới bên chiếc xe của Quý Viễn Sinh.
Bên trong xe, Quý Viễn Sinh hạ cằm: “Tiến vào.”
Quý Dữ chớp mắt, mặt không đổi sắc mà nghe lời tiến vào trong xe.
Sau khi vào hắn mới phát hiện trong xe không chỉ có Quý Viễn Sinh, Tiết Túng cũng ở đây.
Tiết Túng cười gật đầu xem như chào hắn.
Quý Dữ cũng gật đầu đáp lại.
Đợi hắn ổn định ngồi xuống, cửa xe đóng lại.
Không gian bên trong phi thường rộng, cho dù ngồi ba người thì vẫn còn chỗ trống, nhưng Quý Dữ lại mạc danh có cảm giác mình bị nhốt lại, ảo giác thấy mình như dê vào miệng cọp.
Hắn nghĩ nghĩ, biểu tình tùy ý hỏi: “Vì sao đột nhiên để tôi ngồi trên chiếc xe này? Tôi còn cho rằng mình phải ngồi cùng Quý Hằng.”
Tiết Túng cười nói “Đợi lát nữa chúng tôi muốn đi làm một chuyện, có khả năng cần cậu trợ giúp.”
Trong lòng Quý Dữ lộp bộp một tiếng, trên mặt lại bất động thanh sắc: “Chuyện gì phải cần tới tôi?”
Tiết Túng cười cười, không nhiều lời.
Ngược lại là Quý Viễn Sinh chủ động mở miệng nói: “Đi đón một người.”
Quý Dữ nói: “Ai?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Nói xong, Quý Viễn Sinh cười nhẹ, liếc mắt sâu xa nhìn Quý Dữ, tiếp đến đem hai tay đan vào nhau đặt lên gối, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiết Túng cũng không lên tiếng, hắn một tay bưng cà phê, một tay lật xem báo cáo, ngẫu nhiên lấy bút viết gì đó, biểu tình bình thản ung dung.
Quý Dữ trở thành người bất bình tỉnh nhất trong cả ba.
Tâm tình thật tốt ban sáng không còn sót lại một mống, Quý Dữ có điểm đứng ngồi không yên.
Nhà Hạ Trụ đã cự tuyệt lời mời của Quý Viễn Sinh, vậy bọn họ hẳn là không phải đi tới Hạ gia đón người, nhưng…… Vạn nhất thì sao? Cho dù không đón người Hạ gia, Quý Viễn Sinh vẫn có thể đi đón cháu ngoại của mình, nếu không sao có thể cố ý mang hắn theo?
Quý Dữ quay đầu đi, làm bộ thưởng thức phong cảnh ngoài cửa kính.
Nhưng càng nhìn trong lòng hắn càng cảm thấy bất an, bởi vì con đường này hắn mới đi hôm qua, cực kì quen mắt, chính là đường tới Hạ gia!
Người họ Hạ có thể từ chối Quý Viễn Sinh, không đi tham gia điển lễ, nhưng Tiểu Vũ Trụ ở nhà bọn họ, mẹ cùng ông ngoại đều đã tới muốn đón đứa bé đi, bọn họ còn có lý do gì không đem đứa bé giao ra đây?
Tính đến tính đi vẫn là tính lọt chuyện này!
Quý Dữ không dấu vết mà hít sâu, từ trong túi móc ra điện thoại.
Hắn bình tĩnh mà cúi đầu, làm bộ chơi điện thoại, kết quả mở ra toàn bộ “Không thể kết nối server”, lại xem phía trên góc trái, một cục tín hiệu cũng không có, trực tiếp biểu hiện “Không phục vụ”.
Thao!
Tâm tình Quý Dữ hoàn toàn rối loạn.
Rõ như ban ngày, trong nội thành, không ở khu vực bị cấm tín hiệu, sao có thể mất kết nối nhà mạng? Nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định là Quý Viễn Sinh giở trò quỷ!
Trong một cái chớp mắt, lòng bàn tay đã sầm ra tầng mồ hôi mỏng.
Quý Dữ ngẩng đầu, phát hiện Quý Viễn Sinh không biết khi nào mở bừng mắt, thẳng thắn nhìn mình mỉm cười.
Thấy hắn nhìn lại, Quý Viễn Sinh mở miệng nói: “Sắp tới rồi, nơi chúng ta muốn đến ——”
Hắn cười khẽ “Có vẻ là nơi hôm qua ngươi vừa qua.”
Quý Dữ bỗng chốc nắm chặt điện thoại, cố gắng trấn định mà nhìn ra ngoài cửa kính.
Nơi xa, tường trắng ngói đen quen thuộc nhảy vào tầm nhìn..