Lại nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, cuối cùng thời gian hai người phải đi học lại cũng tới.
Sáng sớm 6 giờ 40 phút.
Quý Dữ còn buồn ngủ bước đi tập tễnh xuống lầu, một bên ngáp một bên cài cúc áo, trong miệng phát âm thanh lười biếng lại tang thương ——
“Thật không muốn đi học……”
“Vậy ngươi muốn làm gì?”
Cái miệng đang ngáp nháy mắt bị dọa ngậm lại, Quý Dữ nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh, là Hạ Hùng.
Chỉ thấy hắn mặc một bộ đồ luyện công, ngồi ở chính tọa, bên tay trái là Hạ Kiều, bên tay phải là Hạ Trụ, Tiểu Vũ Trụ ngồi trên ghế trẻ con bên cạnh Hạ Trụ, trong tay bắt lấy khối bánh bí đỏ, ăn đến đôi mắt cong cong, hai bàn chân nhỏ lắc qua lắc lại.
Quý Dữ cưỡng chế buồn ngủ, nói đùa: “Buổi sáng tốt lành a, mọi người dậy sớm quá.”
Là hắn sơ sót, đã quên Hạ tướng quân còn ở nhà.
Hơn nữa trong kỳ nghỉ Hạ Kiều luôn dậy rất trễ, hoặc là sáng sớm liền ra cửa, bọn họ không thể nào chạm mặt nhau, cho nên hắn quen tính mà cho rằng trong nhà chỉ có hai người là hắn và Hạ Trụ.
“Sớm.
Ngồi cạnh tôi này.” Hạ Trụ vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh.
Quý Dữ vội vàng tới ngồi xuống, lúc đi ngang qua Tiểu Vũ Trụ lúng túng mà nhéo nhéo mặt nó, che dấu xấu hổ.
Tiếp theo hắn vùi đầu húp cháo, mắt nhìn thẳng.
Trên bàn cơm an an tĩnh tĩnh, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe tiếng đũa đụng vào chén phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Cũng may bên cạnh còn có Tiểu Vũ Trụ giúp không khí bớt căng thẳng, nó ăn đến cao hứng sẽ lẩm bẩm hai câu, giúp bữa cơm thêm chút thoải mái.
Một lát sau, Hạ Kiều ăn xong trước, cô ra cửa lên xe đầu tiên.
Tiếp theo là Hạ Hùng, hắn buông đũa, cũng đứng dậy.
Lúc này, Quý Dữ trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên lên tiếng nói: “Bác, người chờ một chút, con muốn nói với bác chuyện này.”
“Nói.” Hạ Hùng ngắn gọn đáp.
Quý Dữ buông đũa, đứng lên: “Lúc con và Hạ Trụ không ở cạnh, Tiểu Vũ Trụ liền nhờ bác.
Cái kia, ngàn vạn không cần đem nó đưa tới nơi có quá nhiều người.”
Đối mặt với ánh mắt Hạ Hùng, Quý Dữ uyển chuyển lại hàm súc mà tiếp tục nói “Dù sao nó cũng là con sinh ra, con lo lắng nó có khả năng sẽ di truyền biến dị gien, cho nên phòng ngừa có biến hóa……”
Chân mày Hạ Hùng động một cái, đánh gãy lời Quý Dữ nói: “Ta đã biết.”
Quý Dữ dừng một chút: “Vậy bác xem, bằng không để con xin nghỉ……”
“Xin nghỉ cái gì? Nên đi học phải đi học.”
Khuôn mặt Hạ Hùng nghiêm túc, “Ta hiểu ý ngươi, giao cho ta là được.
Việc này hôm qua Hạ Trụ đã nói với ta rồi, ngươi yên tâm đi.”
Quý Dữ cả kinh: “Thật sao?”
Hạ Trụ duỗi tay đặt lên bả vai Quý Dữ, cười nói: “Đúng vậy, tôi nói rồi.”
“Khi nào?”
“Lúc cậu tận tình khuyên bảo giáo dục Tiểu Vũ Trụ.” Hạ Trụ nhớ tới lại cảm thấy buồn cười.
Quý Dữ lo lắng bọn họ vừa rời đi Tiểu Vũ Trụ liền đem cái đuôi lộ ra, cho nên lại uy hiếp dụ dỗ nó một phen, thậm chí xin gia gia mách nãi nãi đều lôi ra, cuối cùng dụ được Tiểu Vũ Trụ gật đầu.
Quý Dữ: “……” Hắn còn tưởng không ai thấy đó.
Hạ Trụ lại nói: “Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì.”
Nói hắn hướng ra ngoài ý bảo “Đi thôi, xe còn đang chờ.”
Ánh mắt xoay chuyển nhìn hai cha con Alpha phi phường đáng tin cậy, Quý Dữ rốt cuộc trấn định, gật gật đầu: “Vậy được rồi, chào bác, Tiểu Vũ Trụ gặp lại con sau.”
Hạ Hùng gật đầu: “Đi đi.”
Tiểu Vũ Trụ giơ lên tay nhỏ, quơ a quơ: “Bai bai ~”
Tạm biệt Hạ Hùng cùng Tiểu Vũ Trụ, hai người ngồi lên xe.
Hạ Kiều dựa vào ghế sau ngủ thêm một lúc, Quý Dữ lên xe rồi cũng không hé răng nữa.
“Chợp mắt một hồi đi?” Hạ Trụ hỏi.
Quý Dữ lắc đầu.
Hắn nhìn Hạ Trụ một cái, đột nhiên tâm tư động đậy, lấy điện thoại ra, thuần thục truy cập vn, dịch từ ngữ nước ngoài trong trang.
“Cậu tìm gì đó?”
Hạ Trụ quả nhiên bị hấp dẫn.
Quý Dữ rũ mắt, thấp giọng nói: “Tôi muốn nhìn một chút xem nước ngoài có tin tức gì mới không.”
Đáp án là không có.
Hắn xem hết một lượt các trang web tin tức nổi tiếng, một chút tin tức về người biến dị cũng chưa nhìn thấy.
Như vậy……
Hình ảnh của Hạ Trụ là từ đâu tới?
Video tối đó hắn xem là từ chỗ nào?
Chỉ nghĩ thoáng qua, hình ảnh đêm đó đã chen chúc trào lên.
Quý Dữ hít sâu một chút, giống như tùy tiện hỏi: “Đúng rồi, lần trước những tin tức đó anh thấy được ở đâu?”
“Tin tức gì?”
“Cái ngày theo tôi đi gặp Tạ Vũ Tinh trở về anh cho tôi xem ấy.”
Hạ Trụ nhớ tới: “Ở trên mạng.
Có lẽ chuyện hôm đó phát sinh ngoài ý muốn, cho nên hình ảnh truyền ra được.
Bất quá rất nhanh đều bị xóa hết, sau đó tôi cũng không thấy được tin tức gì mới.”
Quý Dữ giương mắt nhìn hắn: “Vậy sao?”
“Ừm.”
“Được rồi.” Quý Dữ đóng điện thoại, dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạ Trụ nhìn hắn một cái, cân nhắc trong chớp mắt, an ủi nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, sẽ không có việc gì, Tiểu Vũ Trụ thực an toàn.”
Quý Dữ gật gật đầu: “Tôi biết.”
—
“Hắc, sao cậu thoạt nhìn tâm sự nặng nề thế?”
Quý Dữ nằm trên bàn phát ngốc, bên tai bỗng nhiên toát ra một thanh âm hoạt bát.
Hắn nghiêng đầu, là Tống Trình.
Một kỳ nghỉ không thấy, Tống Trình nhìn nhiệt tình hơn rất nhiều.
Quý Dữ nghĩ nghĩ, nhìn quanh bốn phía rồi ngoắc ngón tay: “Tới, cậu lại đây, tôi hỏi cậu chút chuyện.”
Tống trình lập tức kéo ghế ngồi xuống cạnh Quý Dữ: “Chuyện gì a?”
Quý Dữ liếm môi dưới, nhỏ giọng thì thào: “Tôi có một người bạn, hắn mang thai, đứa bé đại khái là xuất hiện dị dạng.
Tôi muốn hỏi, nếu là cậu, cậu có sinh đứa bé không?”
Tống Trình cả kinh nói: “Cậu mang thai?”
Quý Dữ nhăn mi: “Không phải, cậu nghĩ cái gì đấy? Tôi nói tôi mang thai khi nào?”
Tống trình gãi gãi ót: “Loại này chuyện xưa, ‘có người bạn’ không phải tương đương ‘tôi’ sao?”
Quý Dữ cả giận nói: “Còn nghe hay không?”
“Nghe chứ nghe chứ!”
“Kia nếu là cậu, cậu sinh hay không?”
“Khẳng định không sinh a, đứa trẻ dị dạng sinh làm gì? Nhỡ đâu thiếu cái tay thiếu cái chân, không phải đem cả đời đứa nhỏ hủy hết sao.
Không, cũng không thể nói như vậy, mất tay chân có thể lắp vào, nhưng mà lỡ như thiểu năng hoặc liệt cơ thể vân vân thì làm sao đây? Dù sao cũng phải nói, người như vậy mặc kệ là khi còn nhỏ, hay là trưởng thành, tóm lại đều yếu thế, dễ bị thua thiệt, cũng dễ bị bắt nạt.
Là tôi tôi khẳng định không sinh, tôi mới không để đứa bé chịu loại thống khổ này.”
“Tôi đây hỏi lại cậu, nếu chồng cậu rất muốn đứa bé thì làm thế nào bây giờ?”
Quý Dữ đem thanh âm ép tới càng nhỏ “Hơn nữa nhà chồng cậu vô cùng có quyền có tiền, dù là đứa bé bại não hay có biến dị, cũng có thể bảo vệ nó cả đời, như vậy cậu sinh hay không?”
“Không sinh a.” Tống Trình chớp chớp mắt, “Có quyền có tiền có thể làm bộ phận dị dạng trở lại bình thường sao?”
“Nếu như sinh ra phát hiện dị dạng phải tận lực trị liệu, phụ trách đến cùng, còn không sinh thì chính là không sinh.
Con mình tự mình đau lòng, nhưng người khác sẽ không như vậy, bọn họ chỉ biết lộ ra ánh mắt khác thường, sẽ xa lánh, sẽ khi dễ.
Thật sự không cần thiết phải sinh, ngược lại sẽ hại đứa bé.”
“Đúng a! Cậu nghĩ giống tôi!”
Quý Dữ vỗ đùi “Tôi cũng cảm thấy như vậy! Hà tất gì phải sinh đứa bé? Hơn nữa ai biết rốt cuộc là nơi nào dị dạng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!”
“Cậu có đi làm xét nghiệm sàng lọc trước khi sinh* không?”
(*xác định trẻ có nguy cơ mắc hội chứng Down không – baidu)
Ánh mắt Quý Dữ thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Tống trình, tươi cười trên mặt dần dần biến mất.
Tống Trình lập tức sửa lời: “Nga nga, đúng đúng đúng, bạn cậu đã đi làm sàng lọc chưa? Nếu không yên tâm còn có thể chọc ói*, cái này nhất định sẽ chuẩn.”
(*Chọc ối để làm nhiễm sắc thể đồ là kỹ thuật mang lại độ chính xác cao khi xác định nguy cơ dị tật bẩm sinh ở thai nhi – medlatec)
“Được rồi, tôi sẽ chuyển lời với hắn.”
Quý Dữ nắm lấy cổ tay Tống Trình “Chuyện tôi đã nói với cậu đừng truyền ra ngoài, biết không?”
Tống Trình khoát tay: “Haiz, ba ba còn không tin tưởng tôi sao?”
Quý Dữ vui vẻ, cười mắng cút đi.
Chờ Tống Trình trở về vị trí, nụ cười trên mặt Quý Dữ đã hoàn toàn không có bóng dáng.
Đứa bé trong bụng hắn đại khái là không bình thường.
Tiểu Vũ Trụ năm tháng sinh, mà đứa bé này nếu tính không sai đã ngây người trong bụng mười bốn tháng, thế nào thì cũng đến bốn năm tháng nữa mới có thể sinh, vậy thì mang thai trên dưới hai mươi tháng.
Hai mươi tháng, là cái khái niệm gì?
So với thai bình thường nhiều gấp đôi, so với Tiểu Vũ Trụ nhiều gấp bốn lần!
Trước mắt lại lần nữa hiện lên hình ảnh trong video, con ngươi Quý Dữ càng trầm.
Hạ Trụ rõ ràng biết kết cục của những người biến dị đó, nhưng mỗi lần nhắc tới, hắn đều nói không có việc gì, đều bình tĩnh hết sức.
Hắn nói hắn sẽ bảo vệ đứa bé cả đời, hắn thật sự có năng lực và vốn liếng.
Nhưng loại ‘bảo vệ’ này, rốt cuộc phải ‘bảo vệ’ thế nào?
Hai tư giờ bên cạnh nó sao?
Này khẳng định không có khả năng.
Huống hồ có thể giết người không chỉ có đao thương và nắm đấm, còn có ngôn ngữ, ánh mắt, dư luận, bạo lực ngầm……
Những thứ đó làm sao phòng ngừa?
Sau một lúc lâu, Quý Dữ lấy điện thoại ra, mở trang web, nhập chữ vào ——
【Thời gian mang thai trước mắt lâu hơn một tháng, xin hỏi nên dùng cách gì tiễn đứa bé đi một đoạn?】
Gõ xong, ngón tay ở không trung dừng một chút.
Do dự một lát, hắn vẫn ấn xuống Enter.
—
Buổi tối.
Quý Dữ tắm rửa cho Tiểu Vũ Trụ xong, mới từ phòng tắm ra tới, liền phát hiện trong phòng lại nhiều thêm một người.
Hắn không chút kinh ngạc, vừa lau tóc cho Tiểu Vũ Trụ vừa nói: “Cuối tuần này tôi tính đi bệnh viện một chuyến.”
“Đi làm gì?”
Quý Dữ rũ xuống: “Kiểm tra sức khỏe.”
“Được, tôi đi với cậu.” Hạ Trụ đem quần áo cởi xuống.
Quý Dữ sửng sốt: “Không cần, anh ở nhà nhìn Tiểu Vũ Trụ là được rồi.”
Tiểu Vũ Trụ lập tức bẹp miệng, đáng thương hề hề mà nhìn Quý Dữ.
Hạ Trụ cảm thấy buồn cười, duỗi tay gõ cái mũi Tiểu Vũ Trụ: “Chuyện còn chưa giải quyết xong, một mình cậu ra đường tôi không yên tâm, vẫn là cùng nhau đi đi.”
Nhìn Tiểu Vũ Trụ dẩu cái miệng nhỏ, hắn lại bổ một câu, “Đem cả Tiểu Vũ Trụ theo nữa.”
Vừa nghe lời này, Tiểu Vũ Trụ lập tức tán đồng gật gật đầu nhỏ.
Quý Dữ cũng không cố chấp, đồng ý nói: “Được rồi, vậy cùng đi.”
Khi nói chuyện, Hạ Trụ đã đem quần áo đều cởi ra hết, hắn nhìn Quý Dữ: “Vào không?”
Ngay từ đầu vẫn luôn nhờ giúp đỡ, mới hai ngày liền biến thành trực tiếp mời vào.
“Không vào, anh tưởng bở, tự mình tắm đi.” Quý Dữ không thèm ngó hắn một cái.
Hạ Trụ cũng không ngại, hắn cười cười, xoay người vào phòng tắm.
Nghe được cửa đóng lại, Quý Dữ quay đầu lại nhìn.
Hắn muốn đem quyết định của chính mình nói cho Hạ Trụ, nhưng lại nói không nên lời.
Hắn còn nhớ rõ Hạ Trụ nói sinh hay không là quyền của mình, cũng nhớ rõ khi Hạ Trụ nghe mình nói không muốn đứa nhỏ, trong mắt lộ ra một tia không đành lòng, sau đó còn cực kỳ thành khẩn thề.
Hạ Trụ muốn đứa nhỏ này.
Bất luận đứa nhỏ này cái dạng gì, hắn đều muốn, đều sẽ phụ trách.
Nhìn qua thì, Hạ Trụ làm cha thật ra khá tốt, nhưng Quý Dữ lại cảm thấy biết rõ đứa nhỏ có vấn đề còn sinh ra, cũng là một loại biểu hiện của không có trách nhiệm.
Quý Dữ nhìn cái đuôi của Tiểu Vũ Trụ, trong đầu bỗng nhiên toát ra bốn chữ “Hê-bơ-rơ (优生优育)*”.
(*Tạo điều kiện thuận lợi cho sự phát triển lành tính của các thế hệ tương lai)
Đúng vậy, điều này thật sự tốt sao?
Một đứa đã đủ đầu lớn, lại đến một đứa…… quả thực không cần như vậy.
Suy nghĩ hồi lâu, Quý Dữ đem Tiểu Vũ Trụ đặt lên giường, hắn xoay người tới gần phòng tắm, giơ tay gõ cửa.
“Rầm” một tiếng, cửa bị mở ra.
Sương mù ướt nóng bừng lên, người hắn muốn tìm ướt đẫm mà đứng ở trước mặt.
Hạ Trụ ra vẻ hiểu rõ, cười cười, hắn hướng Quý Dữ vươn tay.
Quý Dữ lui về phía sau một bước, Đẩy bay tay hắn ra: “Nghĩ gì đó hả? Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Lúc này gõ cửa còn có thể có chuyện gì?” Hạ Trụ khoanh tay trước ngực, dựa khung cửa hỏi lại.
Quý Dữ nói: “Chuyện đứa nhỏ.”
Hạ Trụ nghe vậy biểu tình lập tức đứng đắn lên, hắn đưa mắt nhìn phòng ngủ, Tiểu Vũ Trụ đang ở trên giường cắn tai gấu nhồi bông.
“Nó ăn bậy sao?”
Hạ Trụ kéo khăn tắm che ở nửa người dưới, “Đã biết, tôi đi nói nó.”
“Không phải nó.”
Quý Dữ lại đem người đẩy vào trong “Ai, anh tiếp tục tắm đi, chờ anh tắm xong rồi lại nói, đầu óc tôi cũng có vấn đề rồi mới đi gõ cửa lúc này, ảnh hưởng anh tắm rửa.”
Quý Dữ không muốn nói, Hạ Trụ lại càng nghiêm túc hơn.
Hắn chế trụ tay Quý Dữ, rũ mắt nghiêm túc mà nhìn hắn: “Không phải nó, vậy thì là đứa nhỏ trong bụng cậu?”
Quý Dữ nhìn đôi mắt Hạ Trụ, yết hầu giật giật: “Đúng vậy.”
“Nó làm sao vậy?”
“Không phải nó làm sao vậy.”
Quý Dữ hít sâu, nói, “Là tôi, tôi suy nghĩ vài ngày, nếu không…… Nếu không đứa nhỏ này vẫn là, vẫn là không sinh đi.”.