Chạng vạng, Hạ Kiều tan học về nhà.
Về đến nhà rồi cô không vội vã tiến vào nhà chính, mà kéo một bảo mẫu lại hỏi: “Cô Trần, anh con đang ở bên trong sao?”
Cô Trần gật đầu: “Đúng rồi.”
“Vâng, con biết rồi, cô cứ tiếp tục công việc đi ạ.”
Hạ Kiều mím môi, rũ mắt hít sâu một hơi, sau một lúc lâu mới nện bước, đi đến nhà chính.
Cửa nhà chính đang đóng lại, mới vừa đến gần cô liền nghe được bên trong phát ra một tiếng “Bang” vang dội, như là có thứ gì đó đụng vào tường.
Hạ Kiều nhíu mày, duỗi tay đẩy cửa.
Cửa vừa mở ra, lại bang một tiếng, âm thanh so vừa rồi thanh thúy hơn nhiều, ngay sau đó liền nghe tiếng cười đùa của người lớn lẫn trẻ con.
Hạ Kiều ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện là Quý Dữ và Tiểu Vũ Trụ.
Quý Dữ ngồi trên sô pha, trong tay cầm điện thoại quay video, mà Tiểu Vũ Trụ thì ngồi trong xe học đi, hai cái chân nhỏ chỉa xuống đất, biến xe học đi thành cái máy bay nhỏ, một hồi qua phải một hồi tới trái, trong phòng khách to thế này như cá gặp nước, trượt đi vòng vòng, đôi khi sẽ đụng vào ngăn tủ hoặc tường, bất quá bởi vì xung quanh xe học đi được bao bọc đồ bảo hộ, cho nên không hề có việc gì.
“Qua a ——”
“Yeh ——”
Tiểu Vũ Trụ chơi đến mồ hôi đầy đầu, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh, hiển nhiên là phi thường vui vẻ.
Không lâu sau, Hạ Trụ từ bên trong đi ra, trong tay hắn cầm cái khăn lông, lúc Tiểu Vũ Trụ lướt qua trước mặt hắn thì túm chặt lấy, lau đi mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ của nó, lau xong không đợi Tiểu Vũ Trụ phản ứng, lại đẩy xe học đi, trực tiếp đẩy nó ra ngoài.
Làm xong Hạ Trụ mới xoay đầu: “Kiều Kiều.” Hắn gọi một tiếng, thoáng thu hồi ý cười trên mặt.
Hạ Kiều mở cửa đi vào: “Anh, Quý Dữ.”
Cô diện vô biểu tình, không mặn không nhạt chào hỏi họ, “Em ăn cơm chiều rồi, lên lầu làm bài tập đây.” Nói xong liền muốn lên lầu.
“Từ từ, anh có chút việc muốn hỏi em.”
Hạ Trụ gọi Hạ Kiều lại, đặt khăn lông qua một bên, đi tới trước mặt cô nghiêm túc nói, “Chuyện quay video sao lại không thương lượng với anh và Quý Dữ?”
Hạ Kiều nhíu mày: “Không phải em đã xóa video hết rồi sao?”
Giữa trưa cô liền xóa video, vì thế cảm xúc nguyên ngày nay rất tệ, tuy rằng hàn huyên với mẹ của Nhuận Nhuận một thời gian, đã khuây khỏa hơn một chút, cũng biết hành vi của mình không đúng, nhưng dù sao cũng là tâm huyết mấy tháng, tâm tình không dễ dàng gì mà hồi phục được.
Hạ Trụ ngẩn người, không nghĩ tới Hạ Kiều lại phản ứng lớn như vậy.
Hắn không khỏi nhăn mi: “Chúng ta cần nói chuyện.”
“Có cái gì hay để nói chứ?”
Thấy chân mày anh mình nhăn càng chặt, trong lòng Hạ Kiều liền nhảy dựng, dời mắt, ngữ khí hơi yếu thế, “Đã xóa tất cả video rồi, tài khoản cũng bỏ, về sau em không quay nữa, chuyện này là em không đúng, em xin lỗi.”
Nói xong mím môi, lại phun ra một câu, “Như vậy được rồi đúng không?”
Ấn đường Hạ Trụ cau lại, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống.
Tiểu Vũ Trụ trượt tới trượt lui trong phòng khách cũng dừng lại, nó trượt qua bên cạnh Quý Dữ rồi dừng lại, duỗi tay nắm lấy tay áo Quý Dữ, tránh sau người hắn chớp mắt nhìn về phía Hạ Trụ và Hạ Kiều.
Quý Dữ nghĩ nghĩ, ôm Tiểu Vũ Trụ từ trong xe học đi ra, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi lên chơi xếp gỗ nhé.” Nói xong liền ôm Tiểu Vũ Trụ lên lầu.
Bọn họ vừa rời đi, phòng khách rộng lớn tức khắc lâm vào an tĩnh.
Áp suất xoay quanh hai anh em Hạ gia, Hạ Trụ nhìn xuống Hạ Kiều, Hạ Kiều quay đầu, nhìn nơi khác.
Hạ Trụ nói: “Đây là thái độ xin lỗi của em?”
Hạ Kiều cắn môi: “Vậy anh muốn em làm thế nào?”
“Đúng, em không hỏi ý hai người đã đăng video của Tiểu Vũ Trụ là không đúng, nhưng mà có cần nghiêm trọng tới vậy không? Vì cái gì mà nhất định phải xóa? Anh xem video em quay hay chưa? Ghi lại thời khắc Tiểu Vũ Trụ trưởng thành không tốt sao?”
Nói a nói, cô quay đầu lại, “Anh là anh của em, bây giờ cũng không ai ở đây, em trực tiếp nói cho anh biết cảm nhận của em —— video em xóa rồi, nhưng em rất không vui, em cho rằng là anh chuyện bé xé to.”
Nói xong, Hạ Kiều mím môi, quật cường mà nhìn thẳng Hạ Trụ, hốc mắt lại nổi lên một mạt hồng.
Nhìn em gái như vậy, Hạ Trụ nhất thời nói không nên lời.
Hầu kết hắn lên xuống, sau một lát mới mở miệng: “Em nói anh chuyện bé xé to?”
Tay đặt sau người dùng sức nắm chặt, Hạ Kiều nhìn Hạ Trụ nói: “Đúng!”
Chữ xuyên 川 giữa mày Hạ Trụ càng sâu, trong mắt cũng mang theo nghiêm nghị: “Vậy em có biết nhà chúng ta làm gì hay không? Em có biết cái tên Hạ Hùng có ý nghĩa gì hay không? Có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm nhà chúng ta hay không?”
“Em biết, em biết hết!”
Hạ Kiều lui về phía sau một bước, “Nhưng em không thể hiểu nổi, ba thường xuyên đi nước ngoài giao lưu, từng lên TV, từng đăng báo, truyền thông cũng không ít lần đưa tin, hình ảnh của ông, tìm kiếm một cái là có, em với anh cũng vậy, tủ trưng bày của trường học cũng có hình chúng ta, còn có clip thi đấu bóng rổ của anh, video thi đấu đàn tranh của em, trên mạng đều có, chỉ cần muốn tra ai cũng có thể tra được.”
Càng nói hốc mắt càng hồng, tức giận trong mắt càng sâu.
Hạ Kiều ngẩng đầu lên, càng thêm dùng sức mà trừng to mắt, “Chẳng lẽ làm con gái tướng quân là nhất định phải mai danh ẩn tích ngăn cách với thế giới mới an toàn sao? Con gái tổng thống Bạch quốc chơi ISN, hoàng thất Âm quốc hạ sinh con cái thiên hạ đều biết, mà em đây, một không nói cho bất luận kẻ nào đứa bé trong video là Tiểu Vũ Trụ, hai không để lộ thông tin gì của nhà chúng ta, lại có thể xảy ra chuyện gì?”
Nói đến đây, âm thanh Hạ Kiều bỗng nhiên như bong bóng xì hơi mà mềm dần xuống dưới, “Em còn nghĩ anh sẽ thích những video đó, cho dù không thích, ít nhất cũng sẽ không hung dữ với em.”
Hạ Trụ nhắm mắt thở dài, hắn duỗi tay giữ vai Hạ Kiều: “Kiều Kiều, em có đạo lý của em, anh cũng hiểu được ý em muốn biểu đạt……”
Không chờ hắn nói hết câu, chỉ một tiếng “hiểu được”, nước mắt Hạ Kiều nhịn nửa ngày liền bỗng chốc rơi xuống.
Cô giơ tay nhanh chóng lau đi: “Mà, mà còn chuyện anh kết hôn với Quý Dữ, thì em chính là cô Tiểu Vũ Trụ, cô chơi đùa với cháu trai của mình, mua quần áo cho nó, quay video cho nó, có chỗ nào không đúng? Em thấy rất nhiều người đều như vậy a.”
Vừa đụng phải nước mắt Hạ Kiều, khí thế của Hạ Trụ liền dần tiêu tán.
Hắn thở dài, buông lỏng mày, biểu tình cũng không nghiêm túc nữa: “Chuyện này chỗ không đúng nhất của em chính là không hỏi qua anh cùng Quý Dữ, phàm là hỏi một tiếng, hôm nay anh cũng không mặt nặng mặt nhẹ với em.”
Hạ Kiều đột nhiên ngẩng đầu: “Anh, em cảm thấy anh không tin em.”
Hạ Trụ sửng sốt: “Sao lại nói như vậy?”
“Anh cho rằng em sẽ hại Tiểu Vũ Trụ sao? Em là cái loại người này sao?”
Hạ Kiều lại nói, “Đừng nói anh không có, anh chính xác là không tin em, anh với Quý Dữ đều đề phòng em tiếp xúc Tiểu Vũ Trụ, thời điểm hai người ra ngoài còn có em ở nhà, em rảnh rỗi, thì hai người thà rằng kêu người khác đến trông Tiểu Vũ Trụ, cũng tuyệt đối không kêu em.”
Sương mù nơi hốc mắt thật vất vả lặn đi lại xuất hiện, Hạ Kiều như đã tích lũy một bụng ủy khuất, “Em thích Tiểu Vũ Trụ, em chưa nói qua, nhưng điểm này khẳng định anh biết, hơn nữa chuyện anh sắp kết hôn với Quý Dữ, một đứa em gái như em cũng phải xem vòng bạn bè của anh mới biết được.
Tuy rằng em đoán được cả hai sẽ kết hôn, nhưng em đoán được, cùng với anh nói em biết, là hoàn toàn không giống nhau, loại cảm giác này anh hiểu được sao?”
“Anh và Quý Dữ bỗng nhiên ở chung, bỗng nhiên nói Tiểu Vũ Trụ có thể là cháu trai của em, nhờ em chiếu cố Quý Dữ, lại bỗng nhiên cùng nhau vượt qua kỳ phát tình, bụng Quý Dữ bỗng nhiên phồng lên, hôm nay còn bỗng nhiên đeo nhẫn.”
Liên tiếp mấy cái “Bỗng nhiên”, cảm xúc Hạ Kiều cuối cùng cũng kiềm không được, nước mắt ào ào rơi xuống, vành mắt cô đỏ hồng, trong thanh âm mang theo nức nở, “Từng cái, từng cái, anh có nói rõ với em cái nào hay không?”
“Anh, em là em gái ruột của anh đó.”
Hạ Kiều duỗi tay che mắt, sụt sịt nói, “Em sẽ không hại anh, càng không hại Tiểu Vũ Trụ, làm gì mà đề phòng em……”
Hạ Trụ tức khắc chân tay luống cuống, mặt triệt để lạnh không nổi nữa.
Hắn vụng về mà ôm Hạ Kiều vào lòng, lại lấy khăn lau nước mắt cho cô, lại không ngừng vỗ lưng: “Đừng khóc đừng khóc, anh không trách em, cũng không nghĩ sẽ đề phòng em, chỉ là…… Chỉ là muốn em sau này làm việc gì thì thông báo trước với anh một tiếng.”
“Nhưng anh đem Tiểu Vũ Trụ về nhà cũng không nói với em, anh trao nhẫn cho Quý Dữ cũng không nói với em a, còn có anh cùng……”
“Được được được, về sau đều nói em nghe, đều nói em nghe.”
Hạ Trụ quân thành tan nát, “Đừng khóc, a, không có việc gì, không có việc gì, ha, không khóc.”
Hắn luống cuống tay chân kéo Hạ Kiều ngồi vào trên sô pha, vừa đưa khăn, vừa rót nước, toàn bộ quá trình khẩn cấp nhăn mi, biểu tình bất đắc dĩ, hoàn toàn không có biện pháp đối phó cô em gái này.
“Lát nữa em sẽ đi xin lỗi Quý Dữ.”
Hạ Kiều lấy khăn xoa xoa mặt, còn có chút thút thít, “Không quay video nữa.”
Hạ Trụ cấp tốc nói: “Em có thể quay, chụp ảnh quay video đều được, chỉ là không được đăng lên mạng thôi.”
Tay Hạ Kiều lau nước đình trệ: “Rốt cuộc là tại sao nha?”
Hạ Trụ nhíu mày, có chút phát sầu.
Trong tâm tư của hắn vẫn không nghĩ sẽ nói cho Hạ Kiều biết chuyện của Quý Viễn Sinh, không cần thiết có nhiều người lo lắng, huống hồ những việc này cũng không liên quan tới cô, người biết càng ít càng tốt.
Đang đau đầu phải giải thích như thế nào, ánh mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một người ngồi trên chỗ ngoặt cầu thang.
Là Quý Dữ.
Thấy Hạ Trụ nhìn qua, Quý Dữ vội ra hiệu, ngoài miệng cũng không ngừng làm khẩu hình, cuối cùng lại chỉ chỉ bản thân.
Hạ Trụ nhìn hiểu, Quý Dữ biết hắn nói không lại Hạ Kiều, cho nên muốn tự mình giải thích.
Nhưng hắn nghĩ nghĩ, chuyện này vẫn là không thể cứ vậy cho qua.
Bởi vì hắn phát hiện, Hạ Kiều tựa hồ hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, không nhìn thấy mặt tối của sự việc.
Cũng đúng, từ khi sinh ra cô chưa từng chân chính gặp qua sự xấu xa của thế giới này, có ba che chắn phía trước, hơn nữa ông đi qua nhiều nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, từ trước tới nay không hề đề cập một chữ với Hạ Kiều, cho nên nhận thức của Hạ Kiều đối với công việc của ba càng xuất hiện lệch lạc—— lên TV, đăng báo, thực nổi danh, vô cùng khí phái vẻ vang.
Đây là không đúng.
Hắn rũ mắt nhìn Hạ Kiều, nhìn cặp mắt sạch sẽ của em gái, tâm bỗng nhiên dao động.
Hạ Kiều qua năm sau là mười tám, ít lâu sau liền phải vào đại học.
Cô sẽ nghênh đón kỳ phát tình, sẽ có Alpha hoặc Beta mình yêu quý, sẽ quen biết đủ loại người.
Long Thành có ba tọa trấn, trong trường học lại có người anh là hắn, cho dù cô là Omega, thì trước nay cũng không cảm thụ qua bất kỳ sự kỳ thị và bất công nào.
Nhưng cuộc sống, chung quy sẽ không mãi thuận buồm xuôi gió.
Hơn nữa, hắn xác thật giấu Hạ Kiều quá nhiều chuyện.
Khi còn nhỏ là vì thói quen “Bảo vệ cô” mà không nói, dần dần, liền dưỡng thành thói quen chuyện gì cũng không cần nói cho cô, theo bản năng cảm thấy cô vẫn là một đứa trẻ, không cần thiết biết quá nhiều.
Nhưng cô không phải một đứa trẻ.
Hạ Trụ nghĩ nghĩ, giải thích nói: “Đầu tiên, anh và Quý Dữ là ba mẹ Tiểu Vũ Trụ, em vốn dĩ nên thương lượng với bọn anh trước.
Thứ hai, quá mức nổi tiếng trong công chúng không tốt cho Tiểu Vũ Trụ, tấm lòng của em là tốt, nhưng tâm ý người khác thì chưa biết được.
Thứ ba, đứa bé như Tiểu Vũ Trụ không có năng lực cầu cứu, cũng dễ dàng bị nhắm vào nhất.
Ba quyền cao chức trọng, người đối địch cũng nhiều.
Đúng, là vương tử công chúa nhà người ta mỗi ngày đều bị truyền thông đưa tin chụp ảnh công bố quần chúng, nhưng đó là người ta, chúng ta quản không được, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt Tiểu Vũ Trụ là được, tận dụng hết khả năng ngăn chặn mọi tai họa tiềm tàng, dù sao thì trên đời này loại người nào cũng có.”
Hạ Kiều ủ rũ gật đầu: “Em đã biết.”
Hạ Trụ đánh giá biểu tình Hạ Kiều, không khỏi than thở.
Hắn há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn ngậm lại.
Có một số việc…… Nói ra tuy rằng có thể uốn nắn cô, nhưng hắn vẫn nói không nên lời.
Bàn tay to lớn xoa đầu Hạ Kiều, Hạ Trụ nói: “Đi rửa mặt cái đã, tự mình hảo hảo ngẫm lại.”
“Cũng đừng nghĩ tới mấy chuyện có không gì đó, anh và Quý Dữ không đề phòng em, em muốn chơi với Tiểu Vũ Trụ thì cứ việc…… Có vấn đề trực tiếp hỏi anh, đừng đoán mò.”
Lại nói một hồi, Hạ Trụ đưa Hạ Kiều về phòng.
Hắn thở phào một hơi thật lớn, xoay người trở lại phòng Quý Dữ.
Đẩy cửa đi vào, Quý Dữ liền nói: “Sao anh phải tốn sức tới vậy?”
Hạ Trụ: “A?”
“Trực tiếp nói chuyện của Tiểu Vũ Trụ cho cô ấy không phải được.”
Quý Dữ nói, “Giảng giải nhiều đạo lý cũng không bằng cho cô ấy nhìn cái đuôi của Tiểu Vũ Trụ một cái.”
“…… Nó bị dọa rồi làm sao bây giờ?”
Quý Dữ tấm tắc hai tiếng: “Bất quá nói thật, tôi mới vừa nghe xong đầy một lỗ tai, kỳ thật cảm thấy tên cẩu Quý Viễn Sinh kia và chuyện cô ấy quay video đăng lên mạng cũng không có quan hệ gì.”
Hai tay Hạ Trụ đột nhiên chống lên, nhìn Quý Dữ buông tiếng thở dài, biểu tình bất đắc dĩ đến cực điểm.
Quý Dữ: “……”
Quý Dữ: “…… Anh làm gì mà thở dài?”
Hạ Trụ đi đến bên cạnh Quý Dữ ngồi xuống, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt Quý Dữ: “Cậu cũng là một người ngây thơ a.”
Quý Dữ hoang mang: “Tôi ngây thơ chỗ nào?”
Hạ Trụ thu hồi biểu tình, hắn hơi rũ mắt, thần sắc bỗng nhiên có chút trống trải.
Hắn nghiêng đầu, duỗi tay ôm Tiểu Vũ Trụ đến trong lòng mình, không màng tới tiểu bằng hữu rầm rì kháng nghị, ôm nó xoa xoa mặt rồi lại nhét vào ngực Quý Dữ, nói: “Ba tôi trước kia cũng cảm thấy không sao.”
“Sau đó mẹ tôi liền vì khó sinh mà mất.”
Quý Dữ im bặt, kinh ngạc nhìn Hạ Trụ.
Hạ Trụ không nói thêm nữa, duỗi tay ôm lấy bả vai Quý Dữ: “Không có Quý Viễn Sinh, cũng sẽ có người khác, thậm chí có người cậu căn bản không nhớ rõ đã đắc tội hắn chỗ nào, mà hắn lại ghi hận cậu trong lòng……”
Bên trong cánh cửa, Hạ Trụ nhẹ giọng kể ra.
Ngoài cửa, một bàn tay đáp trên then cửa, run rẩy rụt trở về..