Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Cùng Sư Tôn Nam Chủ Ở Bên Nhau


Phong Tư Lạc đặt tay lên trung tâm ngọc thạch đài, nàng nhắm mắt lại, nhìn thấy linh phủ nàng xuất hiện một dòng chữ.
【 ngươi thích ban ngày hay đêm tối? Thỉnh đem Kim Đan của ngươi đặt lên đáp án ngươi cho rằng chính xác.


Phong Tư Lạc nghĩ thầm khó trách những người khác nói mấy vấn đề này không có logic, đáp đúng đáp sai hoàn toàn dựa vào vận khí, hiện tại xem ra xác thật là như thế.
Nhìn thấy hai lựa chọn lóe quang mang, tầm mắt của nàng chuyển hướng về hai Kim Đan đang trôi nổi trong linh phủ của mình, lúc này nhịn không được có chút kích động.
Hai cái Kim Đan truyền đến hơi thở thân thiết, Phong Tư Lạc hít sâu một hơi, dùng ý thức khống chế được chúng nó, làm chúng nó lần lượt đi lên trên hai cái lựa chọn.
Hai cái Kim Đan ngoan ngoan ngoãn ngoãn bay qua đó, vững vàng ngồi trên hai lựa chọn, chuyển động quay tròn giống như hai tiểu hài tử khi cao hứng thì sẽ xoay vòng vòng.
Ngược lại với sự nhẹ nhàng vui sướng của chúng nó, lúc này tâm tình của Phong Tư Lạc đạt tới đỉnh điểm của sự khẩn trương.
Mọi người vây xem cũng nhìn ra được nàng khẩn trương, không ít người đều nở một nụ cười không thiện ý.
Cơ Vô U khó chịu hừ một tiếng: "Cười cái gì mà cười? Lần đầu tiên khi các ngươi rút thăm trúng thưởng đoán sai sẽ không bị khấu trừ năng lượng Kim Đan sao? Các ngươi phải liên tiếp đoán mười lần sao? Các ngươi nếu ở tình huống của muội muội ta thì biểu hiện cũng không nhất định có thể tốt hơn nàng."
Mấy người vốn đang cười đều có chút xấu hổ, bất quá cũng có một người áo xám dỗi lại: "Muội muội ngươi có tình trạng như vậy cũng không thể trách người khác, chỉ có thể trách vận khí của nàng ta không tốt, chúng ta cười một chút thì làm sao? Ngươi quản được sao? Chúng ta chính là muốn cười nàng, ai bảo nàng xui xẻo chứ!"
Cơ Vô U thiếu chút nữa bão nỗi, chỉ tiếc hắn cũng bị cố định ở trên chỗ ngồi, tất cả đều không thể động đậy, chỉ có thể căm tức nhìn người nọ: "Sau khi rời khỏi đây ngươi chờ đó cho ta, Cơ Vô U ta đây muốn luận bàn với ngươi."
Những người khác cả kinh: "Cơ Vô U? Cơ gia?"
Nguyên lai tiểu cô nương kia là một tiểu công chúa?
Người áo xám cũng có chút hối hận, hoàng thành Cơ gia, thế lực khổng lồ, sao hắn lại tiện miệng như thế?
Hắn co rúm lại, không nói chuyện nữa.
Thanh Dương vỗ vỗ Cơ Vô U, biết hắn đang vạn phần nôn nóng.
"Xem, nàng cười."
Mọi người nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy tiểu công chúa y phục hồng đang cười, cười hết sức xán lạn, cho dù bọn họ chỉ nhìn thấy sườn mặt thì cũng sôi nổi bị dung nhan xán lạn kia kinh diễm đến.
"Xem ra đạo đề thứ nhất đã đáp đúng." Không ít người nhẹ nhàng thở ra.
"Còn chín đạo đề kìa, hiện tại cao hứng thì quá sớm."
Một bằng hữu của Phong Khanh Liên là Hoàng Hoành nhỏ giọng nói: "Tiểu cô nương cũng thực sự đáng thương, ta chỉ rút thăm trúng thưởng năm lần đã kinh hồn táng đảm, nàng phải liên tục mười lần, phỏng chừng sẽ bị dọa hư, cũng không biết sau này có thể sinh ra tâm ma hay không."
Phong Khanh Liên không nói chuyện, một bằng hữu khác của nàng là Chu Thường cũng nhỏ giọng trả lời: "Tâm ma hay không thì còn ở phía sau, mấu chốt là sau mười lần rút thăm trúng thưởng này thì Kim Đan của nàng có thể giữ được hay không còn không nhất định đâu."
"Ca ca nàng không phải nói muốn giúp nàng vài lần sao? Kim Đan hẳn là sẽ không có việc gì đi?" Hoàng Hoành hỏi.
Chu Thường càng nhỏ giọng: "Tiểu cô nương hẳn mới vừa kết đan không bao lâu, Kim Đan còn chưa ổn định lắm, đừng nói rút mất năm lần, ta sợ chỉ rút một hai lần thôi đã có tao ương."
Mấy bằng hữu khác của Phong Khanh Liên cũng đang nghe, lúc này sôi nổi kinh hãi: "Mới vừa kết đan không lâu? Ngươi làm sao mà biết được?"
Chu Thường nói: "Mấy năm nay ta vẫn luôn đãi ở xung quanh hoàng thành, Cơ Vô U chỉ có hai muội muội Kim Đan kỳ, hai người kia ta đều gặp qua, không phải các nàng, các ngươi còn nhớ rõ hai trận lôi kiếp chúng ta nhìn thấy trước khi tiến vào bí cảnh sao? Ta hoài nghi trong đó có một trận chính là lôi kiếp kết đan của nàng."
Hoàng Hoành kinh hãi: "Vậy chẳng phải nàng mới kết đan hơn một tháng? Loại thời điểm này không tìm một nơi có linh khí đầy đủ để ổn định tu vi đi, chạy tới bí cảnh làm gì?"
Chu Thường lắc đầu: "Phỏng chừng là người trẻ tuổi tâm chơi trọng, biết ca ca muốn tới bí cảnh thú vị, liền theo tới."
Người kêu Thanh Dương tới bí cảnh là Thanh Sơn hết sức tự trách: "Đều do ta, là ta kêu bọn Thanh Dương sư đệ tới."
Phong Khanh Liên vỗ vỗ bả vai hắn: "Không cần tự trách, là bản thân nàng muốn chạy tới, trách không được ngươi.

"
Những người khác cũng an ủi hắn: "Cái này thật sự không trách ngươi được, chỉ có thể nói là tiểu công chúa kia vận khí không tốt."
"Đúng vậy, vận khí của nàng thật không tốt, phải rút mười lần liền."
Cơ Vô U lạnh lạnh nhìn về phía bọn họ, bọn họ đều có chút xấu hổ, liền không nói chuyện nữa, mà tiếp tục nhìn về phía đài cao.
Mọi người vừa nhìn lên liền lại có chút kinh ngạc: "Nàng không khẩn trương."
————
Thời gian công bố đáp án.
Đầu tiên, trước mặt Phong Tư Lạc dần hiện ra một chữ "Sai", nhưng mà chữ "Sai" đã nhanh chóng bị hủy, thay thế vào đó chính là chữ "Đúng", chữ đúng nhảy lên vài cái rồi xác định.
Dưới ngọc thạch đài lăn ra một cái hộp, Phong Tư Lạc cười mở mắt, khom lưng cầm lấy cái hộp nặng trĩu, tâm tình sung sướng tới cực điểm.
Phương pháp của nàng quả nhiên hữu dụng!
Một chuyến này, kiếm được tuyệt bút rồi!
Nàng nhịn không được chia sẻ vui sướng với Thư Lâm: "Thư Lâm, phương pháp của ta hữu dụng!"
"Ân, rất tuyệt." Tư Hằng trong ngọc hoàn một bên lau kiếm một bên nói.
"Tiếp theo ta muốn một hơi đáp nốt chín đạo đề, sau khi trở về chúng ta sẽ cùng nhau mở rương, phần thưởng cũng chia đôi."
"Được." Tâm tình của Tư Hằng cực tốt, nhịn không được đem kiếm bản mạng đã sáng lấp lánh lại lau thêm một lần.
Bảo kiếm bản mạng của hắn bắt đầu kháng nghị: 【 không cần lau nữa, lau nữa sẽ tróc da! 】
Tư Hằng không hề có sự thương hương tiếc ngọc: 【 chịu đựng.


Bảo kiếm bản mạng: 【 ô ô ô Tư Hằng ngươi không có tâm, ta theo ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cư nhiên không thông cảm cho ta một chút, có phải ta ở trong lòng ngươi ngay cả một phần mười của tiểu cô nương cũng không bằng hay không? 】
Tư Hằng không hề gợn sóng: 【 không phải, 1% đều không có.


Bảo kiếm bản mạng: 【......!Tư Hằng, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ rời nhà trốn đi! 】
Tư Hằng: 【 tùy tiện.


Bảo kiếm bản mạng: 【......】
Phong Tư nhắm mắt lại lần thứ hai, cả người nàng trở nên nhẹ nhàng, mặc kệ xuất hiện đề mục lung tung rối loạn gì đó, nàng đều đem hai cái Kim Đan cùng nhau đặt lên là được.
Vì thế, đạo thứ hai, đạo thứ ba, đạo thứ tư, đạo thứ năm.
Khi Phong Tư Lạc khom lưng lần thứ năm để cầm lấy hộp lăn ra từ dưới ngọc thạch đài, mọi người vây xem ở phía dưới đều sợ ngây người, trong ánh mắt lập loè hâm mộ ghen tị hận.
Cơ gia huynh muội này vận may không khỏi quá tốt đi? Ca ca thắng năm lần liên tiếp, hiện tại muội muội cũng thắng năm lần liên tiếp?
Cơ Vô U hưng phấn vô cùng: "Muội muội thật là lợi hại!"
Thanh Dương cũng nhịn không được cảm thán: "Xác thật rất lợi hại." Kế tiếp chỉ cần nàng không sai hết thì sẽ không có vấn đề lớn, nếu nàng chỉ sai hai ba lần thì Cơ Vô U có lẽ sẽ không cần giúp nàng gánh vác một bộ phận?
Thanh Dương nhìn về phía Cơ Vô U, có chút bất đắc dĩ, có lẽ không được.
Trừ phi nàng hoàn toàn đúng hết, hoặc là chỉ sai một lần?
Nhưng khả năng sao? Nàng có vận may như vậy sao?
Sự thật nói cho hắn: Có!
Khi Phong Tư Lạc lấy hộp lần thứ bảy, người phía dưới đều đã không khống chế được biểu tình, ngay cả con rối phấn hồng cũng kinh nghi bất định nhìn nàng.
Chỉ còn lại ba lần!
Làm cho bọn họ càng giật mình chính là, Phong Tư Lạc thập phần nhẹ nhàng, cái cảm giác tùy ý này làm cho người ta bắt đầu hoài nghi, có phải nàng đã biết trước đáp án chính xác.
Khi hộp lăn ra lần thứ tám, Phong Tư Lạc nhặt lên rồi cất đi, con rối phấn hồng nói: "Có phải ngươi gian lận không?"
Phong Tư Lạc nhướng mày: "Sao có thể?"
"Ta hoài nghi ngươi gian lận." Con rối phấn hồng gằn từng chữ một nói.
"Chứng cứ đâu?" Phong Tư Lạc luôn giữ dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
Con rối phấn hồng trầm mặc, nếu nó có chứng cứ thì nó đã trực tiếp ra tay.
Con rối phấn hồng khảy vài cái trên ngọc thạch đài, trên đài cao liền xuất hiện một cái màn hình: "Hai đạo đề cuối cùng, những người khác cũng sẽ nhìn thấy, ngươi tiếp tục đi."
Trên màn hình liền xuất hiện một đạo đề: 【 ngươi thích nam nữ? 】
Mọi người: "......" Quả nhiên toàn là những đề mục lung tung rối loạn.
Phong Tư Lạc lại khống chế hai cái Kim Đan đặt lên trên hai cái lựa chọn, đương nhiên cái này màn hình không biểu hiện ra được, trên màn hình chỉ là biểu hiện là nàng đã lựa chọn mà thôi.
Trên màn hình bắt đầu lập loè, giống với những lần trước, đầu tiên là xuất hiện một chữ "Sai", nhưng những người phía dưới còn chưa kịp lộ ra biểu tình tiếc hận thì chữ "Sai" liền nhạt đi rồi biến mất, một chữ "Đúng" xuất hiện ở trên màn hình.
Ngọc thạch dưới đài mặt lại lăn ra đây một cái hộp.
Mọi người phía dưới nghị luận sôi nổi: "Sao lại xuất hiện chữ sai trước rồi sau đó lại xuất hiện chữ đúng? Khi ngươi đáp đề cũng sẽ như vậy sao?"
"Ta sẽ trực tiếp xuất hiện sai hoặc đũng, chưa từng thay đổi qua."
Mọi người hai mặt nhìn nhau: Chẳng lẽ nàng thật sự gian lận?
Nhưng đây là do Thiên Đạo giám sát, làm gì còn trọng tài nào công chính và có pháp lực vô biên như Thiên Đạo chứ, sao có thể gian lận được?
Con rối phấn hồng thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Phong Tư Lạc, nàng cũng rất bằng phẳng nhìn lại nó, không có nửa phần chột dạ.
Tâm Cơ Vô U bị nhắc lên tới cổ họng, lo lắng con rối Nguyên Anh kỳ này sẽ ra tay.
Thật lâu sau đó, con rối phấn hồng nói: "Tiếp tục."
Đạo đề cuối cùng xuất hiện ở trên màn hình, Phong Tư Lạc làm theo thao tác, trên màn hình vẫn xuất hiện chữ sai trước, sau đó lại xuất hiện chữ đúng.
Phong Tư Lạc khom lưng nhặt lên cái hộp cuối cùng, thu vào túi trữ vật, cười tủm tỉm nhìn con rối phấn hồng: "Ta đã kết thúc phần đáp đề."
Mọi người phía dưới một mảnh an tĩnh, bọn họ đều chưa phản ứng lại được.
Cơ Vô U dẫn đầu đứng lên hoan hô: "Mười đạo đề đúng hết!"
Lúc này mọi người mới phát hiện, bọn họ khôi phục tự do.
————
Người ở đây tuy rằng hâm mộ ghen tị hận với vận khí tốt của Phong Tư Lạc, nhưng mà lúc này chuyện bọn họ để ý chỉ có một: "Chúng ta phải rời khỏi bí cảnh, thả chúng ta đi."
Con rối phấn hồng nhàn nhạt nói: "Giao dịch đã kết thúc, các ngươi tùy thời có thể đi."
Đại môn của Thần Điện chậm rãi mở ra, bên ngoài là trời xanh mây trắng cỏ xanh, còn có một cái trận pháp truyền tống gần trong gang tấc, có người gấp không chờ nổi liền đi rồi.
"Muội muội, chúng ta cũng đi nhanh thôi." Cơ Vô U hô.
"Được." Phong Tư Lạc đang muốn thu hồi ma đao thần long, liền nghe thấy con rối phấn hồng nói: "Ngươi không thể đi."
Lời này vừa nói ra, đám người Cơ Vô U biến sắc, tất cả đều vây lại đây, giương cung bạt kiếm nhìn con rối phấn hồng.
Những người khác sợ chịu liên lụy nên đều vội vàng rời đi, rất nhanh chỉ còn dư lại một đám người Phong Khanh Liên cùng ít ỏi mười mấy người xem náo nhiệt.
"Ngươi có ý tứ gì?" Cơ Vô U kéo Phong Tư Lạc về phía sau hắn.
Con rối phấn hồng không phản ứng hắn, nó chuyên chú nhìn Phong Tư Lạc: "Ngươi đáp đúng mười đạo đề trước, sau đó lại liên tục đáp đúng mười đạo đề nữa, toàn bộ bí cảnh chúng ta nguyện ý nhận ngươi làm chủ nhân."
Những người không đi đều lộ ra biểu tình khiếp sợ, trở thành chủ nhân của bí cảnh? Bí cảnh này có yêu thú, có các loại tiên thảo linh thảo, còn có các loại bảo vật đang bị che giấu, có được bí cảnh, tuyệt đối là có được một bút tài sản thật lớn.
Phong Tư Lạc lại không hề động tâm, bánh từ trên trời rơi xuống, quỷ mới biết bánh này có nhân gì bên trong nha? Càng đừng nói con rối này lúc trước có nhiều tao thao tác như vậy, nàng mới không tin có chuyện tốt như vậy đâu.
"Không cần, ta không cần."
"Trở thành chủ nhân của bí cảnh, năng lượng Kim Đan lấy từ những người kia đều sẽ thuộc về ngươi, năng lượng đó cũng đủ làm ngươi tấn chức Nguyên Anh trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đồ vật trong bí cảnh cũng thuộc quyền sở hữu của ngươi, bao gồm cả ta, từ nay về sau cũng sẽ vì ngươi sở dụng." Con rối phấn hồng nói.
Những người lúc trước không đi càng hâm mộ, bọn họ vất vả cả đời đều không nhất định có thể kết Nguyên Anh, nữ hài tử này chỉ cần gật đầu thì rất nhanh sẽ trở thành tu sĩ Nguyên Anh rồi.
Nghe được dụ hoặc lớn như thế, Phong Tư Lạc không chỉ không động tâm mà ngược lại nàng còn lui về phía sau ba bước: "Ngươi không cần lãng phí thời gian, dù sao ta cũng sẽ không đáp ứng, ngươi tìm người khác đi."
"Vì sao? Vì sao ngươi lại cự tuyệt?" Con rối phấn hồng đầy mặt khó hiểu.
"Dù sao ta chính là không cần." Phong Tư Lạc nghĩ thầm nàng lại không ngốc, hứa hẹn nhiều chỗ tốt như vậy thì phía sau tất nhiên là sẽ có hố to.
Con rối phấn hồng trầm mặc một chút, tựa hồ là nhìn ra thái độ Phong Tư Lạc không hề dao động: "Ngươi không muốn cũng phải muốn, hôm nay ngươi cần phải lưu lại."
Phong Tư Lạc sách một tiếng, lại là cường mua cường bán.
Tư Hằng hỏi nàng: "Yêu cầu ta ra tay sao?"
"Không cần, để ta thử xem có thể thu phục nó hay không đã." Phong Tư Lạc triệu hoán ma đao thần long về.
Một con rồng trắng đốm đen liền thản nhiên ngừng ở đỉnh đầu Phong Tư Lạc, nó hứng thú bừng bừng hỏi: "Ta đang chơi vui vẻ, làm sao lại triệu hoán ta trở về?"
"Đừng đùa, chuẩn bị tấn công." Phong Tư Lạc nói.
"Hảo liệt." Ma đao thần long nhìn về phía trước thăm dò, nhìn từ trên xuống dưới con rối phấn hồng, có chút ghét bỏ: "Cái này hình như không thể ăn."
Mấy bằng hữu của Phong Khanh Liên nâng cái cằm sắp rơi xuống lên: "Đây có phải con rồng lúc trước đuổi theo con yêu thú thất giai kia không?"
"Hình như là, hơn nữa bây giờ ta đã biết vì sao cảm thấy nó quen mắt." Chu Thường nói.
"Ha hả, ta cũng nghĩ tới." Hoàng Hoành cười gượng, biểu tình một mảnh hư ảo.
Nhân gia mới vừa kết đan, thần long đã có thể đuổi theo yêu thú thất giai, bọn họ kết đan mấy trăm năm, phỏng chừng nga cả một đầu ngón tay của yêu thú thất giai cũng đánh không lại.
Người với người chênh lệch, lớn đến mức làm người muốn khóc.
Tâm tình Phong Khanh Liên cũng rất phức tạp, lúc trước nàng còn có thể thôi miên bản thân rằng hai con rồng giống nhau chỉ là trùng hợp, hiện giờ lại không thể nữa, nó chính là rồng của Cơ Vô Nhược.
Cơ Vô Nhược, Phong Khanh Liên mặc niệm một lần, đem người này chặt chẽ ghi tạc trong lòng.
————
Cơ Vô U cũng muốn triệu hoán thần long ra để đánh nhau, Phong Tư Lạc lo lắng nàng cùng con rối Nguyên Anh đánh nhau sẽ lan đến gần bọn Cơ Vô U liền bảo thần long làm bọn họ rời đi.
Thân mình thật dài của ma đao thần long uốn lại, mọi người liền bị nó quét vào trong Truyền Tống Trận, đồng thời truyền tống rời đi, chỉ để lại Cơ Vô U một tiếng: "Muội muội......"
Mọi người bị truyền tống ra bên ngoài, Cơ Vô U muốn đi vào lần nữa nhưng vô luận như thế nào nếm thử thì đều không thể thành công: "Đáng giận!"
Thanh Dương vỗ vỗ bả vai hắn: "Thần long kia của nàng rất không bình thường, lúc trước còn dám đuổi theo yêu thú thất giai chạy khắp nơi, chắc hẳn là ngang tài ngang sức với con rối Nguyên Anh kia, rất nhanh sẽ ra thôi."
"Nàng không có kinh nghiệm gì, con rối kia lại âm hiểm xảo trá, ta lo lắng cho nàng." Cơ Vô U ủ rũ cụp đuôi nói, "Sớm biết vậy ta sẽ không mang theo nàng tới bí cảnh, hại nàng gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy."
Đám người Thanh Dương cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể lưu tại tại chỗ, tiếp tục cũng Cơ Vô U chờ đợi Cơ Vô Nhược ra ngoài.
Bên kia, Phong Tư Lạc đem những người khác đều đưa ra ngoài, nàng nở một nụ cười: "Chỉ còn lại hai chúng ta."
Con rối phấn hồng nhìn thần long uốn éo trên không, lại nhìn vẻ mặt tươi cười của tiểu cô nương kia, nó sâu kín thở dài: "Ta thật sự thành tâm muốn nhận ngươi là chủ, ngươi thật sự không muốn lưu lại sao?"
Lại có người mơ ước tiểu đồ đệ nhà hắn!!!
Tư Hằng đã không nhịn được.
Con rối phấn hồng chỉ cảm thấy một cổ uy áp cực kỳ đáng sợ áp xuống người nó, trong nháy mắt nó liền nằm xoài trên mặt đất, trên người phát ra các loại tiếng vang răng rắc, ở một vài chỗ đã xuất hiện vết rách.
"Thư Lâm?" Phong Tư Lạc lo lắng hỏi.
"Không có việc gì." Trong giọng nói của Tư Hằng mang theo hai phần nghiến răng nghiến lợi, "Ta khống chế được nó, nàng tùy tiện đánh."
Dám mơ ước đồ đệ của hắn thì đây là kết cục.
Con rối hoảng sợ nhìn chằm chằm Phong Tư Lạc, Hóa Thần kỳ? Không, còn phải cao hơn thế......
Ma đao thần long lập tức nhào vào con rối phấn hồng kia......
Đám người Cơ Vô U ở bên ngoài đợi suốt một ngày, Phong Tư Lạc mới thong thả từ bên trong bước ra.
Lúc này quần áo nàng có chút hỗn độn, hơi thở cũng có chút dồn dập, rõ ràng là vừa đánh nhau xong.
"Đợi lâu." Nàng cười nói.
"Muội muội." Cơ Vô U nhào về phía nàng, khi sắp đụng tới nàng thì lý trí thu hồi, ngượng ngùng nhiên rụt tay lại, "Muội rốt cuộc đã ra rồi, không bị thương đi?"
"Muội không có việc gì." Phong Tư Lạc cười trả lời, "Tốt đến không được."
"Thật tốt quá, lập tức về nhà, ca không muốn ở lại địa phương quỷ quái này nữa."
Đám người Thanh Dương ha ha ha cười to, một đám người trở lại hoàng thành, đám người Phong Khanh Liên cùng bọn họ tách ra, mọi người từng người rời đi.
Chờ đến khi những người khác đều rời đi, Cơ Vô U liền xụ mặt, bày ra thư thế ca ca, chuẩn bị giáo dục muội muội: "Muội muội, hôm nay muội quá lỗ mãng, sao muội lại có thể đưa chúng ta ra ngoài rồi một mình muội đơn độc đối phó con rối kia?"
Hắn mới vừa nói xong lời này, liền thấy vòng tay của muội muội phát ra một trận hồng quang, một nam tử mặc y phục hồng tuấn mỹ xuất hiện ở giữa hắn cùng muội muội, chặt chẽ ngăn trở muội muội dáng người nhỏ xinh của hắn, ngay cả một sợi tóc cũng không lộ ra ngoài.
Cơ Vô U: "......"
Người này sao lại từ trong vòng tay của muội muội ra ngoài? Hắn không thể có chút rụt rè của cao nhân sao? Cả ngày cứ đi theo muội muội của hắn là thế nào?
"Đều là ta bảo nàng làm như vậy, ngươi có ý kiến?" Tư Hằng nhàn nhạt nhìn Cơ Vô U.
Đồ đệ của ta, ta còn chưa bỏ được giáo huấn, bây giờ tới lượt ngươi tới giáo huấn nàng sao?
Cơ Vô U tổng cảm thấy ánh mắt tiền bối này nhìn hắn tràn ngập cảm xúc chán ghét, hắn lớn lên thảo người ghét như vậy sao?
"Nếu là tiền bối phân phó thì đương nhiên vãn bối không dám có bất luận ý kiến gì." Cơ Vô U ôm quyền nói.
"Một khi đã như vậy, ngươi có thể đi rồi, ta cùng nàng còn có chuyện quan trọng cần thương thảo."
Phong Tư Lạc từ phía sau hắn nhô đầu ra, chờ đến khi Cơ Vô U đi xa, nàng mới mờ mịt hỏi: "Chúng ta có chuyện quan trọng gì cần thương thảo cơ?"
"Chia của." Tư Hằng nghiêm trang nói.
Phong Tư Lạc cười rộ lên: "Ngươi nói đúng, cái này xác thật là chuyện quan trọng, quá trọng yếu."
————
Hành trình vào bí cảnh lần này của Phong Tư Lạc có thể nói là thu hoạch vô cùng phong phú, không nói đến mười cái hộp có được khi rút thăm trúng thưởng thì chỉ hơn mười ngày đầu kia số yêu đan, yêu thú nguyên liệu, cùng với các loại linh thảo, đổi xuống cũng đã được một bút linh thạch cực lớn.
Đồ vật tới tay phải phân ra một nửa làm Phong Tư Lạc có chút đau lòng, bất quá đối phương là Thư Lâm, nàng cam tâm tình nguyện chia.
"Rất nhiều đồ vụn vặt bên trong cần bán đi, có lẽ phải cần một đoạn thời gian dài, nếu không ta đem đồ vật đi bán trước, sau đó đổi thành linh thạch rồi đưa cho ngươi?"
"Nàng muốn đi bày quán?"
Kỳ thật Phong Tư Lạc chỉ muốn tìm mấy thương gia để bán đi, bất quá nàng thấy trong mắt Thư Lâm tựa hồ có chút chờ mong cùng tò mò, nàng liền chần chờ nói: "Cũng có thể?"
Hai mắt Tư Hằng sáng ngời, sau đó lại quay đầu đi che giấu, hắn nhẹ giọng hỏi: "Ta có thể đi bán cùng nàng không?"
Phong Tư Lạc phải cắn môi mới có thể ngăn bản thân cười thành tiếng, nàng cảm thấy lúc này Thư Lâm thật sự là quá đáng yêu, làm nàng không tự chủ được nhớ tới hắn ngày đó bán đường hồ lô.
Nàng hoài nghi gia hỏa này lớn lên trong đại thế gia tu tiên, hoặc là ở tiến sơn thần bí nào đó lớn lên, chưa bao giờ thể nghiệm qua mấy việc này, cho nên mới tò mò như vậy.
"Vậy thật sự là quá tốt, ta đang lo một mình ta bày quán sẽ rất nhàm chán đâu, ngươi có thể tới hỗ trợ ta thật sự rất vui mừng." Nàng cười nói.
Vì thế hai người hứng thú bừng bừng tìm khoảng đất trống, hai người sóng vai ngồi xếp cùng nhau, lấy ra một đống đồ vật, xếp gọn ghẽ ra trước mắt.
Phần lớn là do Tư Hằng bày, còn Phong Tư Lạc hầu hết là đang nhìn hắn, xem hắn hứng thú bừng bừng như thế, nàng cảm thấy thú vị cực kỳ.
"Lão bản, da của yêu thú ngũ giai này bán thế nào?" Một thanh âm quen tai vang lên, Phong Tư Lạc ngẩng đầu nhìn lại.
Nha a, đây không phải nhị sư huynh Diễn Văn sao?
Thật đúng là có duyên phận a.
Tư Hằng đương nhiên cũng nhận ra nhị đồ đệ, nhưng mà hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn quay đầu hỏi Phong Tư Lạc: "Da yêu thú ngũ giai nên bán bao nhiêu?"
Diễn Văn nhìn xem soái ca cao lãnh tuấn mỹ mặc y phục hồng, lại nhìn cô nương cực mỹ bên cạnh hắn cũng mặc y phục hồng, hắn có chút bị hai người kinh diễm đến, thuận miệng liền nói: "Không phải chứ lão bản, ra ngoài làm buôn bán ngay cả giá cũng không biết, vậy xin hỏi lão bản nương, bao nhiêu linh thạch?"
Lão · Tư Hằng · bản: "......"
Lão · Phong Tư Lạc · bản nương: "......"
Diễn Văn có chút không kiên nhẫn: "Lão bản lão bản nương, bao nhiêu linh thạch thì các ngươi cũng phải nói a?"
"Mười cực phẩm linh thạch." Phong Tư Lạc không cao hứng, liền cố ý báo giá cao, nàng vốn dĩ muốn giải thích một chút nàng cùng Thư Lâm không phải lão bản cùng lão bản nương, lại cảm thấy giải thích như thế tựa hồ có điểm quái?
Nàng trộm liếc mắt nhìn Thư Lâm một cái, hắn cũng vừa vặn nhìn qua, hai người đều sửng sốt, lại đồng thời chuyển dời tầm mắt.
Hai người đều có chút mạc danh mặt đỏ.
Diễn Văn bất mãn nói: "Lão bản lão bản nương, ta còn đang mua đồ vật của các ngươi, các ngươi không cần mắt đi mày lại như thế chứ."
Phong Tư Lạc: "......"
Tư Hằng: "......"
Nguyên Sầm chạy theo phía sau: "......"
Tay Nguyên Sầm còn nắm một tiểu loli, đúng là tiểu đồ đệ La Chức hắn mới thu mấy ngày trước, hắn nghe thấy sư đệ nói chuyện có chút không lễ phép, liền định lại đây xin lỗi cùng lão bản và lão bản nương.
Sau đó, Tư Hằng vừa vặn lơ đãng ngẩng đầu.
Nguyên Sầm:!!!
Gương mặt này sao lại quen mắt như vậy?
Nga đúng rồi, mấy trăm năm trước khi bị sư phụ nhặt được thì sư phụ chính là dùng gương mặt này!
Cho nên người này là ———— sư phụ???
Nguyên Sầm nhìn sư phụ khoác áo choàng, lại nhìn nhìn nữ hài bên cạnh sư phụ, nhìn thấy hai người sóng vai mà ngồi, cả trái tim Nguyên Sầm đều tràn ngập dấu chấm hỏi.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Sầm: Tổn thọ a, có phải ta vừa phát hiện chuyện gì đó không nên biết hay không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui