Mọi người lần lượt lên ngựa truy đuổi, trong lòng chỉ nghĩ đến việc bắt lấy tên hoàng đế gian xảo.
Chỉ có Quý Vân Khanh bị Nam Kiều giữ chặt.
Nam Kiều nhìn bóng dáng họ đi xa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tạm thời không có nguy hiểm.
Tâm thần vừa thả lỏng, trước mắt tối sầm lại, không chống đỡ được nữa, thân hình nhỏ bé ngã xuống.
Quý Vân Khanh mắt nhanh tay lẹ, một tay đỡ lấy nàng, ôm lấy cô gái nhẹ như lông vũ, y không khỏi cau mày.
Con gái thật phiền phức.
!
"Cái gì? Nhịn đói lâu? Là đói đến mức ngất đi sao??" Quý Vân Khanh không tự chủ được mà nâng cao giọng, vẻ mặt kinh ngạc.
Đại phu vẻ mặt thương cảm: "Đúng vậy, thân thể của cô nương này không tốt lắm, cần phải điều dưỡng thật tốt, nếu không! sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.
"
Nghe vậy, chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng Quý Vân Khanh cũng tan biến.
Không thể là công chúa, cũng không thể là thiên kim tiểu thư.
Chủ tử được tôn quý như vàng ngọc sao có thể chịu khổ như vậy? Không ngờ Chiêu Dương công chúa tiếng tăm tốt đẹp lại thích hành hạ người hầu, ngay cả cơm cũng không cho người ta ăn no.
Nhìn thiếu nữ gầy yếu đến mức gió thổi cũng có thể bay đi, lại ngốc, còn bị hành hạ như vậy, trái tim sắt đá của y hiếm khi nảy sinh một tia thương xót.
Đột nhiên, thiếu nữ đang hôn mê hét lên, mắt nhắm nghiền nhưng mặt đầy đau đớn, bính mệnh tránh trát.
Nàng chìm trong cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
Quý Vân Khanh không đành lòng, tiến lên đẩy nhẹ nàng một cái: "Mau tỉnh lại đi.
"
Nam Kiều đột nhiên tỉnh lại, tay phải nắm chặt lấy ngực đang đập thình thịch, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
Vẻ kinh hoàng của nàng không hiểu sao lại khiến Quý Vân Khanh nhớ đến một người, không khỏi mềm lòng hơn một chút: "Là ác mộng sao? Đừng sợ, mọi ác mộng đều đã qua, sau này đều là ngày tốt.
"
Nam Kiều ngẩn ra vài giây, đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt lấy tay áo của Quý Vân Khanh, như thể người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ngón tay dùng sức đến mức gân xanh nổi lên.
Nắm chặt tay áo của y, nàng mới nở một nụ cười ngốc nghếch an tâm: "Ừm ừm, gặp được ca ca rồi thì toàn là ngày tốt.
"
Ánh mắt tin tưởng và an tâm khiến trái tim Quý Vân Khanh mềm nhũn: "Đừng gọi là ca ca, ta! "
Y rất cảnh giác, luôn giữ khoảng cách với mọi người, không bao giờ để ai đến gần.
Nhưng đối mặt với một kẻ ngốc nghếch, không có gì phải cảnh giác.
Nam Kiều cười lấy lòng y, ngọt ngào, ngốc nghếch, mang theo chút vui mừng gọi: "Ca ca, ca ca, ca ca, huynh chính là ca ca cùng cha khác mẹ của ta.
"
Y càng không cho nàng gọi, thì nàng càng gọi, gọi đến khi y mềm lòng.