Quý Vân Khanh lại kẹp một quả trứng luộc: "Thật sự là do muội làm sao?"
Một quả trứng luộc đơn giản nhưng lại ăn ra được hương vị của sơn hào hải vị, không đúng, còn đặc biệt hơn.
Tổ tiên của Nam Kiều từng làm ngự trù, có sách dạy nấu ăn và bí quyết gia truyền, ông nội của nàng cũng là đầu bếp, nấu ăn rất ngon.
Mặc dù nàng không theo nghề này nhưng từ nhỏ đã được nghe và nhìn, học được một tay nghề, được ông nội khen là có thiên phú.
Dù sao thì, học thêm một nghề cũng không thiệt thân.
"Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn muội luôn vụng về, làm gì cũng không được nhưng có thể làm được một vài món ăn nhẹ không tệ, công chúa còn khen nữa.
"
Nàng có thể làm được một vài món ăn thường ngày nhưng không thể so sánh với những đầu bếp hàng đầu.
Tuy nhiên, nàng có một số món làm đặc biệt ngon.
Ví dụ như trứng luộc, ai cũng có thể làm nhưng làm sao để có được hương vị tuyệt vời thì không dễ.
Quý Vân Khanh nhướng mày: "Vậy tại sao nàng vẫn bị suy dinh dưỡng?"
Ai từng thấy đầu bếp nào lại để bụng đói?
Nam Kiều mặt không đỏ, tim không đập nhanh mà nói bừa: "Có người giám sát, đồ ăn đều có số lượng, có lẽ công chúa ghen tị với nhan sắc tuyệt đỉnh của muội chăng!?! "
Quý Vân Khanh giật giật khóe miệng, nàng thật dám nói, Chiêu Dương công chúa được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Đại Tề.
Nam Kiều đột nhiên kêu lên: "A, không được cướp trứng luộc của ca ca ta, tất cả đều là của ca ca!"
Hứa Ngọc Hạo ở bên cạnh nhìn thèm thuồng, nhân lúc họ nói chuyện định ăn trộm, bị Nam Kiều phát hiện: "Một mình huynh cũng ăn không hết.
Vân Khanh, huynh không thể keo kiệt như vậy chứ?"
Quý Vân Khanh cúi đầu nhìn vào nồi đất, còn tám quả.
Hắn lại nhìn cô nương đang nuốt nước miếng: "Muội đã ăn chưa?"
Nam Kiều mắt ba ba nhìn hắn: "Chưa, mang đến cho ca ca ăn trước, ngon không?"
Món ngon trước tiên cho y sao? Còn bản thân nàng thì chịu đói? Trong lòng Quý Vân Khanh mềm nhũn: "Ngon, muội cũng ăn đi.
"
Nam Kiều reo lên, mỗi tay cầm một quả, ăn ngấu nghiến, dáng vẻ tham ăn như chú sóc thật đáng yêu.
Hứa Ngọc Hạo càng nhìn càng đói, có cần phải ăn ngon như vậy không? Hắn đáng thương cáo trạng: "Vân Khanh, huynh thật quá đáng, có biết không?"
Quý Vân Khanh thấy hắn đáng thương, đưa cho hắn một quả.
Hứa Ngọc Hạo vốn chỉ đùa thôi, có thứ ngon gì mà hắn chưa từng ăn?
Nhưng, một miếng trứng luộc vào miệng, vị giác hoàn toàn được đánh thức, cũng bị kinh ngạc.
Hắn ăn rất chậm, từ từ thưởng thức nhưng hắn nhanh chóng hối hận, đợi hắn ăn xong còn muốn ăn nữa thì nồi đất đã trống không!
Thật sự trống không!!