Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Làm Đám Vai Chính Khóc Rống


Quý gia chủ không nhịn được vỗ tay khen ngợi: "Hay cho câu say sinh mộng tử, rót cho ta một chén.

"

"Không được đâu, đây là rượu con đặc biệt ủ cho ca ca, độc nhất vô nhị.

" Nam Kiều cười ngọt ngào: "Rượu ngon nhất dành cho ca ca tốt nhất.

"

Quý Vân Khanh cười, cười rất vui vẻ, nhìn Nam Kiều bằng ánh mắt đầy cưng chiều.

Hay cho một màn, mọi người đều ghen tị.

Một lúc không biết nên ghen tị với ai.

Quý gia chủ lập tức nhìn về phía con trai: "Vân Khanh.

"

Đồ ăn có thể nhịn, rượu ngon thì không thể nhịn được, mau rót cho ta một chén!

Quý Vân Khanh nhướng mày: "Phụ thân muốn uống? Được thôi nhưng nhi thần có một điều kiện.

"

"Nói.

"

Quý Vân Khanh nhướng cằm, thản nhiên nói: "Theo lẽ thường, lần đầu tiên Kiều Kiều đến phải có lễ ra mắt, nếu không sao có thể vô tư uống rượu của nàng?"

Quý gia chủ ngẩn ra, hóa ra là vì chuyện này, con trai ông bênh vực cho tiểu cô nương này sao? Thật hiếm thấy.

"Mẫu thân con đã cho rồi.

"

Nói ra thì là lỗi của ông nhưng vợ chồng là một thể, vợ đã cho thì ông không cần cho nữa.

"Tôi là tôi, ông là ông.

" Quý phu nhân không chút do dự đứng về phía con trai: "Đừng có lẫn lộn.

"

Quý gia chủ im lặng, tháo ngọc bội trên thắt lưng đưa cho: "Lễ ra mắt.

"

Kiều Kiều nhìn về phía Quý Vân Khanh, Quý Vân Khanh lắc đầu với nàng: "Ngọc bội là vật chết, thôi bỏ đi, phụ thân, tặng một cửa hàng trên phố Nam Khê đi.

"

Lời này vừa nói ra, bầu không khí im bặt, sau đó nổ tung.

"Phụ thân.

"

"Lão gia.

"

Phố Nam Khê là con phố đông đúc nhất, lượng người qua lại rất lớn, mỗi cửa hàng đều là gà đẻ trứng vàng, Quý gia chiếm nửa con phố.

Quý gia dựa vào nửa con phố này mà sống rất sung túc, có thể coi là một phần gia sản tổ tiên, chỉ có gia chủ mới có tư cách thừa kế.

Con cháu Quý gia đều rất để mắt đến nhưng tổ huấn vẫn còn đó, có lòng nhưng không có gan.

Tất nhiên, đây chỉ là một phần nhỏ trong số những sản nghiệp khổng lồ của Quý gia, Quý gia vẫn là địa chủ và thương nhân lớn nhất trong vùng.

"E rằng không được! " Quý gia chủ nhìn con trai một cái thật sâu, đây là cố tình làm khó ông sao?

Quý Vân Khanh không ép buộc, rất tùy ý: "Thôi vậy, chuyện này không thể miễn cưỡng, phụ thân có nhiều bình rượu ngon như vậy, thiếu một bình cũng không sao.

"

Y nâng chén rượu lên uống một ngụm, vừa vào họng đã thấy vị ngọt ngào kéo dài, dư vị vô tận: "Ta bây giờ mới biết thế nào là tiên tửu, Kiều Kiều, muội ủ được bao nhiêu? Đều đưa hết cho ta đi.

"

Loại rượu này là bảo bối của Nam Kiều, nàng đã bỏ rất nhiều tâm sức: "Quy trình ủ rượu quá nhiều bước, muội vất vả lắm mới ủ được một vò như vậy, ca ca từ từ mà thưởng thức.

"

"Không ủ nữa sao?" Quý Vân Khanh vô thức nhìn về phía vò rượu nhỏ, lập tức xách đến bên mình, ra vẻ sợ người khác cướp mất.

Nam Kiều không nhịn được bật cười, diễn không tệ, lần sau đừng diễn nữa.

"Không ủ nữa, quá hao tâm tổn trí, mệt.

"

Quý Vân Khanh giơ tay lên, uống cạn rượu trong chén: "Một tháng một vò, cần gì ca ca sẽ đi lấy cho muội.

"

"Để muội cân nhắc xem.

" Nam Kiều không nói chắc chắn.

Quý Vân Khanh vừa uống rượu ngon vừa ăn, uống say, uống vui, nhắm mắt lại hưởng thụ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui