Thị trấn Thanh Hà là một nơi rất đẹp, vì là vào mùa ít khách du lịch nên không có nhiều người, Khúc Thiên Dao vừa xuống máy bay đã đi thẳng đến chỗ đoàn làm phim.
Mặc dù cơn sốt đã qua nhưng mũi cậu vẫn còn hơi nghẹt, Trần Đan Mạn muốn xin cho cậu nghỉ phép nhưng cậu lại từ chối: “Em không cần nói chuyện, không sao đâu, quay phim xong sớm sẽ được nghỉ ngơi sớm.”
“Có lẽ là có chút khó khăn.” Trợ lý vừa đưa nước vừa nói: “Hôm nay Tịch Vũ Yên có rất nhiều cảnh quay.”
“Tiểu Ngư, bớt nói vài câu đi.” Nghe nói trợ lý này là do Khúc Thiên Tứ tìm cho nguyên chủ, làm việc rất nhanh nhẹn, đầu óc cũng rất linh hoạt, nhưng… lại quá tọc mạch.
Tuy rằng cô thường hay nói một vài tin tức cho Khúc Thiên Dao, nhưng có khi không biết là do không phân trường hợp hay là cố ý, khiến cậu hơi đau đầu.
“Vốn dĩ là vậy mà.” Tiểu Ngư với giọng điệu rất bất mãn nói: “Mọi người trong đoàn phim đều rất không hài lòng với cô ta, mỗi ngày đều thức khuya cùng cô ta, cũng không biết sao cô ta được làm nữ chính nữa.”
“Tiểu Ngư…” Khúc Thiên Dao thở dài, vấn đề nãy cậu nghĩ mãi mà vẫn chưa ra, chẳng lẽ sự xuất hiện của cậu thật sự làm xáo trộn thiết lập ban đầu hay sao? Cho nên những việc này đều là lỗi của cậu? Mới lạ.
Liên quan cái đếch gì tới cậu!
Cậu cũng là người bị hại mà!
“À mà, chị Dao, tối nay em có hẹn bạn đi ăn đồ nướng, chị có đi không?”
Trần Đan Mạn nghe được lời này sắc mặt tối sầm: “Cô thấy Thiên Dao từng ăn những thứ này chưa?”
Tiểu Ngư có chút xấu hổ gãi đầu, cô thấy tính tình Khúc Thiên Dao đã thay đổi lớn, so với trước đây dễ hòa đồng hơn rất nhiều, không nhịn được nên mới hỏi thôi.
Khúc Thiên Dao nghe thấy đồ ăn, hai mắt liền sáng lên, mỗi lần quay phim lẻn ra ngoài ăn đồ ăn địa phương là một niềm vui nho nhỏ, nhưng vì sức khỏe của bản thân, cậu chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu, lấy tay chỉ vào mũi mình biểu thị rằng mình không thể đi được, “Còn ăn nữa có lẽ sẽ chết chắc.”
“Chị Dao, em thấy cơ thể chị cũng quá yếu rồi, nếu mỗi lần quay cảnh đêm đều như vậy, sau này chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?”
Khúc Thiên Dao rũ mắt xuống, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Trước kia cơ thể của tôi cũng yếu như vậy sao?”
Tiểu Ngư nghe vậy bật cười, lắc đầu nói: “Cái này em cũng không chắc nữa, trước đây chị Dao sẽ không quay cảnh đêm.
Trước đây em đã nói với chị Mạn là một thời gian nữa chị sẽ được gọi là người phụ nữ của ánh nắng rồi.”
Khúc Thiên Dao: “…”
Nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Khúc Thiên Dao, Trần Đan Mạn lập tức lướt qua đầu của Tiểu Ngư, ý bảo cô câm miệng, trên mặt mang theo ý cười: “Em đừng nghe Tiểu Ngư nói bậy.”
“Hả?” Khúc Thiên Dao sửng sốt trong giây lát, “Không, em chỉ là đang suy nghĩ, người phụ nữ của ánh nắng… sao nghe giống như gợi tình vậy…”
Trần Đan Mạn: “…”
Tiểu Ngư: “…!”
Hai người nói chuyện với Khúc Thiên Dao thêm vài câu, sau đó chuyên gia trang điểm mang quần áo tới rồi hai người mới rời đi, khi Khúc Thiên Dao thay đồ xong đi ra thì nhìn thấy Lương Gia Hứa cũng ở đó, cậu chào hỏi rồi ngồi vào xuống trước gương.
“Giọng của cô hơi lạ, không sao chứ?”
Nghe được sự quan tâm của Lương Gia Hứa, Khúc Thiên Dao chỉ cười lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì, dù sao từ lúc xuyên vào tới giờ, giọng nói của cậu đã hơi là lạ rồi.
Hai người ở cùng phòng vốn rất ít nói chuyện với nhau, trước đây cũng sẽ đối diễn, hiện tại Lương Gia Hứa thấy trạng thái của Khúc Thiên Dao không ổn lắm nên cũng không đề cập tới chuyện này nữa.
Lương Gia Hứa trang điểm xong đã rời đi, Khúc Thiên Dao ngồi ở bên trong một lúc bất giác chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi bị động tĩnh bên cạnh đánh thức, cậu mới mở mắt ra, phát hiện Tịch Vũ Yên đang ngồi khóc.
Khúc Thiên Dao bị ồn ào đến nhức đầu, đành phải lên tiếng cắt ngang: “Sao vậy?”
Tịch Vũ Yên nghe thấy cậu hỏi mới ngừng khóc, Khúc Thiên Dao cho rằng cô đã đỡ hơn chút rồi, kết quả Tịch Vũ Yên đột nhiên lao tới rồi khóc lóc kể lể, cậu không còn cách nào khác ngoài việc bấm bụng lắng nghe, nói tới nói lui cũng là vấn đề quay phim rất mệt, rất khó vân vân và mây mây, cậu không biết phải an ủi cô như thế nào, nên cứ đáp lại là “Ừm, ừm”, giống như một chiếc máy lặp lại bị hỏng.
Cho đến khi trợ lý đến tìm, cậu gần như bay ra ngoài với tốc độ ánh sáng.
Cmn đây rốt cuộc là tình huống gì! Tại sao nữ hai lại thay đổi như vậy!
Kỹ năng diễn xuất của Khúc Thiên Dao và Lương Gia Hứa đều rất tốt, cảnh quay hôm nay tương đối ăn khớp, việc quay phim hoàn thành sớm, Lương Gia Hứa còn muốn tiếp tục ở lại, nhưng phần của Khúc Thiên Dao đã quay xong, nên cậu đã có thể trở về khách sạn sớm, đây cũng là một tình huống hiếm gặp trong mấy ngày qua.
Cậu vốn định về rồi đi ngủ, nhưng nhìn trời vừa chập tối, cậu do dự một hồi, cuối cùng quyết định đi ăn đồ nướng với Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư vốn đã hẹn với bạn, nhưng khi nghe Khúc Thiên Dao thực sự muốn đi, cô đã không ngần ngại hủy bỏ cuộc hẹn và đưa Khúc Thiên Dao đến một quán khác.
Quán ăn không lớn, cũng không thể chứa quá nhiều người, nhưng đồ ăn rất ngon.
“Không phải em có hẹn với bạn sao, cứ chạy đi như vậy không sao chứ?”
“Bọn họ nhiều người như vậy, thiếu em cũng không sao.” Tiểu Ngư nói: “Hơn nữa đồ ăn ở đây ngon hơn, mà em cũng không thể đưa chị Dao đến đó được.”
Khúc Thiên Dao nghe xong lời này, cậu dừng động tác, cười nói: “Không thể giới thiệu tôi với người khác được sao!”
“Đương nhiên là không phải rồi, chị Dao của chúng ta xinh đẹp như vậy mà!” Tiểu Ngư ngập ngừng nói: “Chủ yếu là sau khi uống rượu say, sẽ luôn có một số người nói lời không đáng tin, em sợ chị Dao nghe xong tâm trạng sẽ không tốt.”
Khúc Thiên Dao nghe vậy nhướng mày: “Sao cơ? Có người nói xấu tôi à.”
Tiểu Ngư lộ ra vẻ mặt vô tội và ủy khuất: “Em từ đó tới giờ chưa nói gì cả! Em xin thề!”
“Em nói nghe thử xem.”
“Chị Dao…”
“Nói.” Khúc Thiên Dao lạnh nhạt nói: “Tôi tha tội cho em.”
“Còn có thể là chuyện gì chứ, nói tới nói lui cũng có mấy lời đó.” Tiểu Ngư bĩu môi, có thể thấy được sự bất mãn của cô, “Họ nói mấy câu đại loại như chị Dao ỷ thế hiếp người, rồi mắc bệnh ngôi sao, chỉ dựa vào người nhà để gia nhập đoàn phim, ngay cả kỹ năng diễn xuất cũng không có…”
“Còn gì nữa không?”
“Hết rùi.” Tiểu Ngư nói: “Kỳ thực, trong giới này mọi người còn có thể nói gì chứ.”
“Còn em thì sao?” Khúc Thiên Dao hỏi: “Em nghĩ như thế nào?”
“Chị Dao…”
“Nói thật đi.”
Tiểu Ngư có chút do dự, vừa quan sát sắc mặt của Khúc Thiên Dao vừa nói: “Thành thật mà nói… cũng không phải không có đạo lý, tính tình trước đây của chị Dao quả thực không được tốt, kỹ năng diễn xuất cũng hơi… nhưng bây giờ không như vậy nữa.
Chị bây giờ rất tốt lại còn dễ nói chuyện, kỹ năng diễn xuất cũng rất tốt, chắc chị không biết đạo diễn thích chị đến mức nào đâu! Khi chị không có ở đó, ông ấy thường nhắc đến chị, có người còn nói chị chắc chắn sẽ làm nữ chính cho bộ phim tiếp theo của đạo diễn.”
Khúc Thiên Dao nghe cách nói của Tiểu Ngư bất đắc dĩ bật cười, đánh giá này đối với cậu rất hiếm thấy, cậu quen bị mắng lại đột nhiên được khen ngợi, trong lòng có hơi hoài nghi.
“Thiên Dao của chúng ta về sau sẽ càng ngày càng tốt.”
Khi Trần Đan Mạn nói điều này, Khúc Thiên Dao chỉ nói “ừm” một tiếng, còn về sau này bước tiếp như thế nào, kỳ thực cậu cũng chưa nghĩ đến, nếu vẫn chưa quyết định được, vậy thì cũng không có ý định nói ra.
Ba người ăn uống no say thì cũng đã muộn rồi, khách sạn cách đó không xa bèn đi tản bộ về cho tiêu thực, tắm rửa sạch sẽ xong Khúc Thiên Dao đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau khi thức dậy, giọng cậu đã….
khàn rồi..