Sau khi ra khỏi khách sạn, Khúc Thiên Dao ngơ ngác ngồi trong một công viên nhỏ gần đó, ánh nắng ấm áp chiếu vào cơ thể khiến lòng cậu cảm thấy được an ủi, dù ở nơi nào thì ánh nắng cũng vẫn như vậy.
Bây giờ cậu đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cho dù biết thân phận của mình, nơi này đối với cậu là một không gian hoàn toàn khác, điều duy nhất có thể an ủi cậu là ít nhất cậu đã đọc và thuộc kịch bản.
Dù vậy, điều này cũng không thay đổi được tình hình hiện tại là cậu không biết phải làm gì cho phải.
“Ột ột”
Bụng cồn cào phát ra tiếng, cậu không còn cách nào khác ngoài nhìn vào những thứ mình đang có, một chiếc điện thoại di động có thể mở khóa và một chiếc túi của nguyên chủ, trong đó có một số đồ dùng trang điểm, chứng minh thư và thẻ ngân hàng không biết mật khẩu.
Nhìn mấy tấm thẻ ngân hàng trong tay, Khúc Thiên Dao rơi vào trầm tư.
Cậu biết gia thế của nguyên chủ rất tốt, số tiền bên trong để cậu ăn một bữa chắc chắn không thành vấn đề, nhưng nếu không rút ra được thì tương đương với việc nó không tồn tại.
Cậu đành phải xem lại điện thoại, cố gắng tìm ra manh mối nào đó, nhưng nguyên chủ dường như không có thói quen ghi chú lại, ngoài chụp ảnh tự sướng và một vài trò chơi, trong điện thoại không còn gì khác.
Và số đầu tiên trong danh bạ tên là A Hạo Phong, phía dưới là tên người nhà và một số bạn bè của nguyên chủ, một số trong đó cậu đã đọc trong kịch bản, nhưng bây giờ muốn cậu gọi điện nhờ trợ giúp, cậu thực tình làm không được.
Khi đám mây xấu xí thứ ba bay lơ lửng trên đầu, Khúc Thiên Dao đứng dậy, với trí thông minh của mình, việc mở khóa mật khẩu của một tấm thẻ không khó, cậu có tới năm cơ hội lận mà! Dù có tệ đến đâu thì với gương mặt này thì việc cọ một bữa ăn cũng không khó!
Sau khi khẳng định nhan sắc của mình ở trong lòng, Khúc Thiên Dao tìm máy ATM gần nhất, cậu vui vẻ cầm túi đứng dậy, kết quả là toàn thân đau nhức, hai chân bủn rủn nên đành ngồi xuống.
Khúc Thiên Dao: “…” Thật là, muốn xuyên sách thì sao không dứt khoát chờ ngủ xong rồi hả xuyên.
Sau khi ngọ ngoạy ở trên ghế một hồi thì chậm rãi đứng dậy, Khúc Thiên Dao lê thân đi theo định vị.
Dù sao hôm qua cậu uống quá nhiều, cũng rất mơ hồ không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết cụ thể là khi nào mình xuyên qua, nhưng cậu lờ mờ nhớ lại Mẫn Hạo Phong ở trên giường đặc biệt… kinh khủng.
Tuy trong nguyên tác nói nữ chính là mối tình đầu của hắn, nhưng cậu thật sự không ngờ kỹ năng của người này lại tệ đến thế, khiến cậu phải chịu rất nhiều thống khổ.
Ít nhất cậu cũng biết tại sao mình lại đến quán bar, vậy còn Mẫn Hạo Phong thì sao? Nguyên chủ rốt cuộc cho hắn uống loại thuốc gì, mạnh đến nỗi nam hay nữ cũng không phân biệt được.
Mặc dù trông cậu cũng không giống nam lắm.
Khúc Thiên Dao nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên máy ATM, thở dài, mò lấy một tấm thẻ rồi nhét vào, cậu do dự trước giao diện nhập mật khẩu.
Cậu liếc nhìn ngày sinh trên chứng minh thư, nhấn mật khẩu để nhập vào, hệ thống nhắc nhở mật khẩu không đúng.
Cậu đặt tay lên bàn phím, do dự hồi lâu, nếu nguyên chủ đặt mật khẩu không theo quy luật nào thì cũng đành thôi vậy, nếu như không phải thì mật khẩu có khả năng nhất là gì?
Đang suy nghĩ, trong đầu cậu đột nhiên hiện lên khuôn mặt thối của Mẫn Hạo Phong, kể ra thì nguyên chủ rất thích hắn nhỉ?
Khúc Thiên Dao do dự một hồi rồi nhập sinh nhật của Mẫn Hạo Phong vào.
Sau khi nhấn chấp nhận, cậu sửng sốt khi thấy giao diện thay đổi, trên mặt hiện lên một nụ cười, cũng may là trí nhớ của cậu tốt, cộng thêm sinh nhật của nam chính cũng dễ nhớ, không ngờ tới còn có ích.
Sau khi xem số dư, Khúc Thiên Dao vui vẻ rút một ít tiền, sau đó mở định vị tìm một nhà hàng nghe có vẻ ổn.
Cậu biết tên các món trong thực đơn và đã ăn rất nhiều lần, dường như nơi này và nơi cậu sống ban đầu không có nhiều khác biệt.
Khúc Thiên Dao gọi một ít món cậu yêu thích, trong khi chờ đồ ăn được bưng lên, điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhìn chữ “Anh” hiển thị trên màn hình, Khúc Thiên Dao cau mày, do dự.
Nguyên chủ có một người anh trai tên Khúc Thiên Tứ, hắn rất yêu thương đứa em gái này, hiện tại cậu lo lắng nếu nghe điện thoại sẽ bị lộ thân phận, đến lúc đó cậu thực sự là hết đường chối cãi.
Đến khi điện thoại ngừng đổ chuông Khúc Thiên Dao cũng không nghe máy, chuông ngừng mấy giây lại vang lên, vẫn là người đó, cậu lúc này mới nhấc máy: “Alo?”
“A Dao?”
“Ừm”
“Em bị sao vậy? Giọng em là lạ.
”
“Không có gì.
” Khúc Thiên Dao nói: “Nóng trong người, cổ họng hơi khó chịu.
”
“Có đi khám bác sĩ chưa?”
“Ừm, có chuyện gì à?”
Để tránh rắc rối, Khúc Thiên Dao cố gắng hạn chế lời nói, như vậy trông cậu có chút lạnh lùng, người ở đầu bên kia điện thoại cảm thấy kỳ lạ, cũng không hỏi thêm câu nào nữa, “Anh nghe Đan Man nói em lại đi tìm Hạo Phong à?”
Đan Man mà Khúc Thiên Tứ nhắc tới chắc là người đại diện của nguyên chủ – Trần Đan Man, cậu cũng không dám tùy tiện tiếp lời nên cũng không nói gì.
Không biết Khúc Thiên Tứ đã suy nghĩ gì trong đầu, giọng nói dịu đi rất nhiều: “A Dao, anh biết em thích Hạo Phong, nhưng em như vậy không phải là biện pháp, em nghe lời anh, trở về trước đi, được không?”
Nghe Khúc Thiên Dao “Ừ” một tiếng, trong giọng nói của hắn cũng mang theo ý cười, “Vậy anh bảo người đến đón em?”
“Được.
” Khúc Thiên Dao dựa theo định vị báo cáo vị trí của mình, “Em đang ăn cơm, lát nữa hãy đến đón.
”
Khúc Thiên Dao sau khi cúp điện thoại mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến việc sau này phải đối mặt với người này, cậu lại muốn thở dài.
Dù thế nào đi nữa, cậu vẫn phải tiếp tục giả làm Khúc Thiên Dao thì tốt hơn, cậu đã đọc qua kịch bản nên có hiểu biết nhất định về người này, nhưng lại rất dễ bị bại lộ trước mặt người nhà.
Nhưng dù thế nào đi nữa cậu cũng phải vượt qua bài kiểm tra này, tốt nhất là chịu tội càng sớm càng tốt.
Nghĩ đến những chuyện này, Khúc Thiên Dao ăn không thấy ngon nữa, tùy tiện lấp đầy bụng rồi ngồi trên ghế nghịch điện thoại của mình, xem có thể tìm được thứ gì có thể giúp ích được cậu trước khi gặp mặt hay không.
Sau khi ngồi vào trong xe, Khúc Thiên Dao vẫn còn đang lướt xem, đến khi về đến nhà mới dừng lại, cậu xem định vị rồi lưu lại địa chỉ nhà mình, để tránh sau này khi bắt taxi không thể báo được địa điểm.
Nhà họ Khúc là một gia tộc danh tiếng, nơi họ ở đương nhiên cũng không thể quá kém, Khúc Thiên Dao sau khi đưa mắt nhìn xung quanh mới bước vào.
Khúc Thiên Tứ đang ngồi trong phòng khách nghe thấy tiếng động liền đứng dậy, nhìn thấy em gái mình đang đứng ở cửa nhìn xung quanh, có hơi nghi ngờ: “A Dao, em sao vậy?”
Khúc Thiên Dao lắc đầu, không trả lời, gọi “anh” rồi tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó cậu im lặng không nói gì nữa.
Khúc Thiên Tứ cũng ngồi xuống, quan tâm vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề – Hắn bắt đầu khuyên cô đừng quấn lấy Mẫn Hạo Phong nữa, đây không phải là lần đầu tiên, mà cả quá trình Khúc Thiên Dao chỉ giữ vẻ mặt bình tĩnh và không nói gì.
Đây cũng nằm trong dự đoán của cậu.
“Anh nghe nói Hạo Phong lần này trở về rất tức giận.
”
“Hắn là tức điên rồi.
” Trong khi Khúc Thiên Dao còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì một người phụ nữ từ trên lầu đi xuống: “Nghe nói trong cuộc họp hôm nay hắn chửi mọi người một trận.
”
“Thiên Ca, em còn chưa ra ngoài?”
“Em về lấy mấy món đồ” Người phụ nữ nói như vậy, nhưng vẫn đi đến ghế sofa ngồi xuống, “A Dao càng ngày càng lợi hại, em thấy không chừng vài ngày nữa nó bò lên tới trên giường Hạo Phong đó.
”
Khúc Thiên Dao: “…” Thật trùng hợp, tối hôm qua tôi mới bò lên rồi.
.