Khúc Thiên Dao đang ngủ say thì Trần Đan Mạn gọi tới, chuông điện thoại to đến mức đầu cậu như muốn nổ tung, nhìn ngoài trời còn chưa sáng hẳn, cậu gần như muốn đánh người, giọng điệu khi nghe điện thoại của cậu rất kém: “Có chuyện gì?”
Cậu không đổi giọng, đầu dây bên kia sửng sốt vài giây mới phản ứng lại: “Thiên…Thiên Dao? Em, em xem Weibo trước đi, nhanh lên.”
“Weibo?” Sau khi nghe thấy là chuyện công việc, Khúc Khúc Thiên Dao mới tỉnh táo lại một chút, dịu giọng nói: “Chị chờ một chút.”
Cậu chuyển sang giao diện chính trên điện thoại, bấm vào weibo xem hot search, lập tức hiểu ra, sau đó chuyển lại giao diện cuộc gọi nói: “Em thấy rồi, chị gấp gì thế, mới sáng sớm…”
“Sao không gấp được chứ! Đang yên đang lành em chạy ra ngoài ăn cơm với hắn làm gì?!” Giọng điệu của Trần Đan Mạn có chút tuyệt vọng, “Bây giờ trên Weibo của hắn bên dưới bình luận đều đang mắng chửi em kìa! Em nói coi em đã làm gì rồi!”
“Mắng thì mắng đi, cũng không mất miếng thịt nào.” Khúc Thiên Dao ngã xuống giường, lẩm bẩm nói: “Chuyện này dễ giải quyết, chị cứ yên tâm, nếu anh em có tìm chị thì chị cứ nói như vậy với anh ấy là được.
Cũng đừng có đi đè xuống làm gì, tốn tiền, chuyện sau đó chờ em dậy rồi nói đi”.
Trần Đan Mạn chưa kịp trả lời, Khúc Thiên Dao đã cúp máy, ném điện thoại sang một bên định tiếp tục ngủ, lúc này, một bàn tay đột nhiên vươn ra ôm lấy cậu, dọa cậu suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Em căng thẳng thế làm gì?” Mẫn Hạo Phong đã thức dậy, dùng giọng mũi dày đặc rất gợi cảm thì thầm vào tai Khúc Thiên Dao: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chuyện nhỏ.” Khúc Thiên Dao hất tay Mẫn Hạo Phong ra, dịch sang một bên, cậu chưa quen đầu ấp tay gối với người khác, nhưng Mẫn Hạo Phong lại quấn lấy cậu, dường như muốn giúp cậu sửa cái “thói quen xấu” này.
Cậu không còn cách nào khác đành phải coi như không có gì, “Để tôi ngủ.”
“Được.” Mẫn Hạo Phong đáp lại, nhưng vẫn không buông tay, ngược lại sờ lấy điện thoại, lướt xem weibo.
Vừa rồi khi nghe được lời nói của Khúc Thiên Dao, hắn đại khái đã biết xảy ra chuyện rồi, nhưng Khúc Thiên Dao cũng lười nói thêm gì nữa, hắn cũng không truy hỏi mà tự mình xem, kết quả vừa nhấp vào sắc mặt hắn lập tức đen lại, “Khúc Thiên Dao!”
“Làm gì hả!” Khúc Thiên Dao đang muốn tiếp tục ngủ, vừa mới cảm thấy có chút buồn ngủ đã bị quấy rầy, cậu bất mãn đẩy Mẫn Hạo Phong: “Nãy còn nói được, được cái rắm ấy!”
“Chuyện này là thế nào?!”
Khúc Thiên Dao không cần mở mắt cũng biết Mẫn Hạo Phong đang nói cái gì, đáp: “Chính là những gì anh đã thấy, hiện tại mối quan hệ của tôi và Lương Gia Hứa đã bị vạch trần trên hot search, anh nghe hiểu rồi chứ? Hiểu rồi vậy tôi ngủ đây.”
“Khúc Thiên Dao!”
“Mẫn Hạo Phong!”
Hai người trừng mắt nhìn nhau, nhưng Khúc Thiên Dao hiển nhiên không có ý định dây dưa nữa, dùng sức kéo chăn, định tiếp tục giấc ngủ ngon, trong khi Mẫn Hạo Phong hiển nhiên không chịu để yên, trực tiếp ôm cả người và chăn vào trong lòng.
Khúc Thiên Dao tuy gầy nhưng bọc thêm cái chăn, muốn ôm cậu bằng một tay cũng không dễ dàng, lực tay của Mẫn Hạo Phong có chút mạnh, Khúc Thiên Dao bị bức bách đến trợn mắt, “Đm, anh buông ra, con sắp bị anh ép ra rồi.”
Mẫn Hạo Phong: “…”
“Không phải chỉ là tin giật gân thôi sao? Muốn làm người đàn ông của tôi chút chuyện nhỏ này anh không chấp nhận nổi thì sao mà được?” Khúc Thiên Dao xoa bụng, trừng mắt nhìn Mẫn Hạo Phong, “Hơn nữa, vì sao tôi đến gặp anh ta trong lòng anh không biết rõ sao? Xéo đi!!”
Khúc Thiên Dao nói xong, tức giận quấn người lại, lui về chỗ cũ đi ngủ, Mẫn Hạo Phong thấy vậy thở dài, đang định rời giường, Khúc Thiên Dao liền ngăn hắn lại: “Việc này bên tôi sẽ xử lý, anh đừng nhúng tay vào.”
“Được.” Mẫn Hạo Phong nhẹ nhàng vỗ về Khúc Thiên Dao, “Em cần anh giúp thì cứ nói.”
Khúc Thiên Dao nhắm mắt “Ừm” một tiếng, sau đó liền ngủ, Mẫn Hạo Phong rời đi khi nào cậu cũng không biết, cậu chỉ biết lúc mình thức dậy cháo trong nồi vẫn còn ấm.
Cậu chiên hai quả trứng, thêm một chén cháo, ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa xem điện thoại.
Lương Gia Hứa là một trong những người nổi tiếng nhất hiện nay, trên weibo có rất nhiều tiếng khóc và chửi bới, xem tình hình hot search lẽ ra đã bị xóa, nhưng nhanh chóng leo lên trở lại, chắc là bút tích bên công ty Lương Gia Hứa, còn bản thân Lương Gia Hứa gửi đến Khúc Thiên Dao chỉ có một tin nhắn cực kỳ đơn giản: Cậu dậy chưa?
Tin nhắn đã gửi hơn hai tiếng trước, Khúc Thiên Dao trả lời: Dậy rồi, anh không sao chứ?
Lương Gia Hứa: Không sao, sao cậu bình tĩnh như vậy?
Khúc Thiên Dao: Cũng đâu phải chuyện gì to tát đâu ^^
Khúc Thiên Dao: Bên công ty anh thì sao? Không mắng anh chứ?
Lương Gia Hứa: Nói mấy câu thôi, không có gì, còn cậu thì sao?
Khúc Thiên Dao: Tôi có thể xảy ra chuyện gì, lần này xảy ra chuyện bất ngờ quá! Gần như là tôi không kịp phản ứng!
Khúc Thiên Dao: Tuyệt vời!!!
Lương Gia Hứa mới nhập vài chữ để an ủi cậu, khi thấy tin nhắn của cậu thì sững sờ, sau đó xóa đi và trả lời: Bị người ta mắng còn rất vui, không nhìn ra cậu còn còn có sở thích này?
Khúc Thiên Dao: Không, không, không, anh đừng hiểu lầm, tôi không muốn có thêm thiết lập tính cách ham muốn này đâu..
Khúc Thiên Dao: Lão đại, chúng ta thương lượng một chút đi.
Lương Gia Hứa: Nói đi
Khúc Thiên Dao: Đến lúc bên chúng tôi đăng lên weibo, anh chỉ cần đáp lại là được.
Lương Gia Hứa: Cậu hỏi công ty
Khúc Thiên Dao: Khà khà, tôi đã hỏi rồi, cuối cùng chẳng phải vẫn phải phối hợp với anh sao?
Lương Gia Hứa: …..
Lương Gia Hứa: Cậu là tiền trảm hậu tấu à, được thôi, chỉ cần công ty đồng ý là được.
Khúc Thiên Dao: Thả tim Lương lão đại hôm nay 2m8
Lương Gia Hứa: Thôi đừng, sáng sớm chồng cậu gọi đến đe dọa tôi.
Khúc Thiên Dao:??? Sao anh biết là anh ấy
Một lúc sau, Lương Gia Hứa gửi một bức ảnh, là danh thiếp của Mẫn Hạo Phong, bên trên có ghi số điện thoại của hắn.
Khúc Thiên Dao: “…” IQ này cơ bản là nói lời tạm biệt với tội ác.
Khúc Thiên Dao: Không sao, lần sau gặp lại tôi sẽ mắng anh ấy thay anh.
Lương Gia Hứa: Tại sao không phải là đánh… đau lòng à?
Khúc Thiên Dao: Icon tội nghiệp, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, đáng thương và bất lực.
Nhắn xong, cậu giả giọng cà dẹo cà dẹo gửi tin nhắn thoại qua: “Gia Hứa anh ơiiii, người ta cũng biết sợ mà ~”
Lương Gia Hứa: ……
Khúc Thiên Dao thấy sáu dấu chấm thì vui vẻ cực kỳ, cậu đặt điện thoại xuống chậm rì rì ăn bữa sáng xong mới đi thay quần áo ra ngoài.
Chiếc xe mà Khúc Thiên Dao tặng cậu đã bị thu lại, nói là cho em gái nên không thuộc về cậu, ngày hôm sau lại tặng chiếc xe khác, thân xe màu xanh sapphire trông giống như một viên bảo thạch, vô cùng ngầu.
Nhưng xét thấy bằng lái xe cũng không phải của mình, Khúc Thiên Dao vẫn là lựa chọn đi taxi.
Lối vào công ty đã bị phóng viên chặn lại, vốn cửa công ty không lớn gần như chật cứng.
Trần Đan Mạn đã đợi ở bên ngoài rất lâu, lần này Khúc Thiên Dao mặc quần áo nam, ban đầu cô không có phản ứng gì, sau khi Khúc Thiên Dao gọi “Chị Mạn” thì cô mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào Khúc Thiên Dao.
Một lúc lâu sau, cô mới thận trọng hỏi: “Cậu thật sự là nam à?”
“Như chị thấy đấy.” Khúc Thiên Dao mỉm cười, “Chúng ta lên trên đi.”
Trần Đan Mạn ngơ ngác đáp lời, sau đó dẫn Khúc Thiên Dao vào công ty bằng cửa sau.
Công ty này mặc dù người đại diện pháp lý là Khúc Thiên Tứ, nhưng hắn cũng không quan tâm, vẫn luôn để người khác quản lý, bình thường hắn cũng không can thiệp, hiện tại không chỉ có Khúc Thiên Tứ tới, mà Khúc Thiên Ca cũng ra mặt, cậu còn tưởng do mình đã làm sai cái gì, lúc Khúc Thiên Dao đi vào vừa đúng lúc nhìn thấy hắn ngồi run rẩy.
“Thiên Dao.” Nhìn thấy Khúc Thiên Dao đi vào, Khúc Thiên Tứ chào hỏi cậu trước: “Ngồi đi.”
“Anh, chị.” Khúc Thiên Dao chào hỏi, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của “ông chủ” ngồi ngay đối diện Khúc Thiên Tứ, “Sao hai người lại đến đây? Công ty bên kia thì sao?”
“Không sao, qua đây xử lý xong việc rồi đi, hơn nữa hôm nay cũng không có chuyện làm ăn cần bàn.”
“Chuyện làm ăn?”
“Ừm, điều đó không quan trọng.” Khúc Thiên Tứ nói: “Trên Weibo hiện giờ sắp nổ rồi, anh thật sự định công bố như vậy sao?”
Khúc Thiên Dao hỏi: “Công ty của Lương Gia Hứa nói thế nào?”
“Bọn họ còn có thể nói cái gì?” Khúc Thiên Ca nói: “Bên bọn họ hiện tại cũng sứt đầu mẻ trán vì chuyện này, nghe nói chúng ta có biện pháp, bọn họ lập tức đồng ý.”
“Vậy không phải xong rồi sao.” Khúc Thiên Dao nói: “Lương Gia Hứa cũng đã đồng ý rồi.”
“Nếu không được thì sao?”
“Không có gì không được.” Khúc Thiên Dao nói: “Được rồi, dù sao em cũng đã chuẩn bị tinh thần.
Nếu không ổn, hai người thuê cho em hai vệ sĩ đi, kiểu người có thân hình tam giác ngược ấy.”
Nhìn thấy dáng vẻ cười cợt nhả của Khúc Thiên Dao, Khúc Thiên Tứ thở dài, đẩy túi giấy trên bàn cho cậu, nói: “Chứng minh thư của em, làm gấp đó, còn mấy cái khác thì vẫn đang chờ.”
“Có cái này là đủ rồi.” Khúc Thiên Dao cầm lấy túi giấy đựng chứng minh thư bên trong, “Không ngờ có sớm như vậy.”
“Cũng đâu phải việc gì khó.” Khúc Thiên Tứ nói: “Chủ yếu chỉ là quá trình xét duyệt, chỉ cần chào hỏi một tiếng là được.”
Khúc Thiên Dao nhìn chứng minh thư mới của mình, vô cùng đắc chí nói: “Em vẫn phải thi bằng lái xe! Sau đó là có thể lái xe rồi, nếu không để nó ở đó thì tiếc lắm.”
“Không phải em còn muốn quay phim sao, có thời gian không?”
Khúc Thiên Dao cười nói: “Anh chưa nghe Lỗ Tấn nói sao? Thời gian giống như nước trong miếng bọt biển, chỉ cần anh chịu vắt thì luôn có thời gian.”
“Em vắt thì vắt, nhưng đừng quên trong bụng của mình.” Khúc Thiên Ca thở dài, “Đan Mạn sẽ xử lý phần còn lại, chờ bên Lương Gia Hứa phản hồi rồi xem tình hình, nếu cần thiết có thể mở cuộc họp báo.”
“Họp báo thì họp báo, cũng sẽ không mất miếng thịt nào.” Khúc Thiên Dao nói: “Anh đừng quên liên hệ với Hạo Phong, nhân cơ hội này cùng nhau tuyên truyền cho “Thủ Thiên Tâm”.
“Em ngược lại rất giỏi tính toán.” Khúc Thiên Ca nói: “Chị đã gọi điện thoại cho hắn rồi, đoán chừng cũng gần tới đây.”
Khúc Thiên Ca vừa dứt lời, Mẫn Hạo Phong liền đẩy cửa đi vào, ánh mắt quét khắp phòng, cuối cùng rơi vào người Khúc Thiên Dao, nói: “Không phải anh kêu em đi ra ngoài thì nói với anh à, anh cho người đến đón em.”
Khúc Thiên Dao hơi mù mờ: “Chuyện hồi nào?”
“Trên tủ lạnh không có tờ giấy ghi chú sao?!”
Khúc Thiên Dao suy nghĩ một lúc, vẫn là không nhớ ra, có chút bất đắc dĩ: “Tôi dán nhiều thứ trên đó như vậy, anh dán lẫn vào sao tôi biết được, lần sau anh trực tiếp gửi tin nhắn không phải là được rồi à?”
Mẫn Hạo Phong bị nghẹn lại, hắn chỉ muốn bắt chước chuyện tình lãng mạn trên TV nên để lại lời nhắn trên tủ lạnh!
“Hai đứa được rồi đấy.” Khúc Thiên Tứ nhìn thấy vẻ mặt của Mẫn Hạo Phong thì muốn cười, nhưng thấy không thích hợp nên đành nhịn xuống, “Ngồi xuống đi, chúng ta có chuyện chính cần nói.”
Mẫn Hạo Phong lúc này mới ngồi xuống, cuối cùng oán hận liếc mắt nhìn Khúc Thiên Dao, Khúc Thiên Dao vẫn chưa phát hiện, hỏi: “Vậy em ra ngoài trước nhé?”
“Không cần.” Khúc Thiên Tứ nói: “Việc này cũng liên quan đến em, em cũng ở lại đi.”
“Liên quan tới em?”
Khúc Thiên Dao gật đầu nói: “Ban đầu người ký hợp đồng với công ty là A Dao.
Vì tình huống hiện tại của em nên phải ký lại, anh nghĩ tốt hơn là giao cả em và công ty cho Hạo Phong là được.”
Khúc Thiên Dao sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, kinh ngạc nói: “Vừa nãy anh nói chuyện làm ăn là nói cái này sao?”.