Giáng sinh là một ngày náo nhiệt, đặc biệt là đêm hôm trước ngày Giáng sinh, trên đường phố khắp nơi treo những món đồ xanh xanh đỏ đỏ, cùng với đó là cây thông Noel và tiếng chuông leng keng.
“Muốn ăn gì nào?”
“Ngày Giáng sinh vẫn nên ăn gà nướng đi.”
“Nói ra là phải làm, anh đi đâu tìm gà nướng cho em đây.” Mẫn Hạo Phong bất đắc dĩ thở dài, “Ăn món khác không được sao?”
“Đâu nhất thiết phải là gà nướng, thay bằng món khác cũng được mà.” Khúc Thiên Dao vẫn đang nhìn ngó xung quanh, Mẫn Hạo Phong đột nhiên áp vào tai cậu thì thầm gì đó, mặt cậu thoáng chốc đỏ lên, “Cút, đang ở trên đường lớn mà anh giở trò lưu manh, em báo cảnh sát giờ anh tin không.”
Cuối cùng, Mẫn Hạo Phong trực tiếp dẫn Khúc Thiên Dao đi ăn tiệc gà nướng, mỗi món ăn không nhiều nhưng đa dạng, cũng khá no.
Khi trời tối, đông người đi lại, Khúc Thiên Dao mua hai quả táo về rồi cùng Mẫn Hạo Phong ngồi ở đài phun nước quảng trường ăn.
“Không lạnh sao?”
“Lạnh.” Khúc Thiên Dao chỉ vào bộ quần áo của mình, “Quên mang khăn quàng ra ngoài, anh có đi mua cùng em không?”
“Không về nhà đắp chăn à?”
“Anh đừng có mà t*ng trùng thượng não, đi hóng gió cùng em đi, ngoan.” Khúc Thiên Dao không cho cơ hội được nói đã kéo Mẫn Hạo Phong đi mua sắm, dùng lý do giúp hắn tiêu hao thể lực nói muốn đi hết một lượt các cửa tiệm, ban đầu Mẫn Hạo Phong vẫn hơi không mấy để tâm, sau đó mới phát hiện ra Khúc Thiên Dao nói thật, và cũng thành công làm anh mệt đến mức vừa về đến nhà là ngủ ngay.
Ngày thứ hai hai người ở nhà cả ngày, ngày thứ ba khi tiễn Khúc Thiên Dao đi, Mẫn Hạo Phong còn đặc biệt không nỡ, thế mà Khúc Thiên Dao đi không ngoảnh đầu nhìn lại, khiến hắn cảm thấy rất ghen tị với việc có một người yêu làm công việc tốt hơn mình.
Phim “Linh Lung Tâm” cuối cùng cũng được phát sóng vào đầu tháng một, trong tuần đó có sáu tập, vừa đủ để phát sóng trong một tháng.
Ngày ra mắt, Lương Gia Hứa còn mang theo một đống đồ ăn mang đến gõ cửa nhà Khúc Thiên Dao ở trước mặt Mẫn Hạo Phong xem phim cùng cậu.
Dù ý định ban đầu là muốn xem thử sắc mặt của Mẫn Hạo Phong sẽ đặc sắc cỡ nào, nhưng kết quả hắn bị dồn cho một đống cẩu lương, lúc rời đi như còn rưng rưng nước mắt.
Tiễn người đi xong Mẫn Hạo Phong đóng cửa lại rồi mới lao tới trước mặt cậu, “Sau này không cho em lại gần hắn như vậy nghe chưa?”
“Tháng này anh đã nói lần thứ mấy rồi.” Khúc Thiên Dao thở dài, “Bọn em còn phải hợp tác một thời gian nữa, dự kiến sang năm mới còn phải quay thêm một tháng.”
“Sao lại lâu thế.” Mẫn Hạo Phong khẽ nhíu mày, “Lúc đầu không phải nói sẽ nhanh chóng sao.”
“Cũng chỉ khoảng ba tháng thôi, không tính là lâu lắm.” Khúc Thiên Dao bất đắc dĩ nói, “Nếu không phải đoàn làm phim làm gấp, em đoán sẽ phải kéo dài thêm ít nhất một tháng.”
“Anh còn tưởng trước Tết sẽ quay xong.” Mẫn Hạo Phong thở dài, “Nói đến Tết, năm nay em dự định sẽ ăn Tết như thế nào?”
“Gì mà ăn tết như thế nào?” Khúc Thiên Dao cười nói, “Trước nay em chưa ăn Tết ở đây bao giờ.”
“Anh biết, ý của anh là, lúc trước em ăn Tết như thế nào ấy? Còn về năm nay, chúng ta về Mẫn gia hay là Khúc gia được nhỉ?”
“Lúc trước à, ba mẹ em đều đã mất lâu rồi, cũng không cần về nhà ăn bữa tối đêm giao thừa, thường là em vẫn đang làm việc.” Khúc Thiên Dao nói, “Còn năm nay… em phải hỏi ba mẹ em trước cái đã…”
“Vậy à…” Khúc Thiên Dao suy nghĩ một lúc, “Thế thì em về cùng anh đi…”
Mẫn Hạo Phong đồng ý, rồi rút ra điện thoại gọi về nhà nói một tiếng, cúp máy xong mới tiếp tục nói: “Anh sực nhớ còn có một chuyện nữa, hôm qua lúc em đi tắm Thiên Tứ có gọi điện tới bảo em trở về.”
Khúc Thiên Dao: “…”
“Sao anh không nói sớm!”
“Em đồng ý với anh rồi, ông nội cũng biết chuyện, không thể rút lại được đâu.”
Khúc Thiên Dao gần như muốn đấm hắn một cái, “Vậy anh cũng không được giấu em chứ!”
“Anh không giấu.” Mẫn Hạo Phong nói dõng dạc, “Anh chỉ là quên mà thôi.”
Khúc Thiên Dao: “…”
Sau đó vì chuyện này mà hai người chiến tranh lạnh hai ngày, nói chính xác là Khúc Thiên Dao đơn phương từ chối nói chuyện với Mẫn Hạo Phong, dù hắn có nói gì cậu cũng coi như gió thổi qua tai, làm Mẫn Hạo Phong khổ sở không thôi.
Phân cảnh của Tịch Vũ Yên vốn không nhiều, điều này làm Khúc Thiên Dao vô cùng hài lòng, cậu luôn cảm thấy chỉ cần vai diễn của Tịch Vũ Yên kết thúc, cậu đã có thể ngủ nhiều thêm hai tiếng rồi – Ít nhất đó là những gì cậu nghĩ trước khi bắt đầu diễn vai đối thủ với Hứa Khả Mật.
Lúc diễn thử Khúc Thiên Dao cảm thấy biểu hiện của Hứa Khả Mật một lời khó nói hết, khi ấy cậu tự an ủi trong lòng, nói cô gái này có kỹ năng diễn xuất rất tốt, tới lúc quay chính thức nhất định sẽ tự nhiên bộc phá được năng lực của bản thân khiến mọi người xung quanh vỗ tay khen ngợi.
Tuy nhiên đời không như là mơ.
Hai người mới vừa đối diễn màn đầu tiên đã NG*
(*Trong quay phim, “NG” thường được sử dụng để chỉ cảnh quay không thành công, không đạt yêu cầu.
“NG” đến từ cụm từ tiếng Anh “No Good” có nghĩa là “không tốt” hoặc “không đủ tốt”.
Khi một cảnh quay bị “NG”, đoàn làm phim cần phải quay lại để có thể hoàn thành cảnh đó một cách thành công.)
Vân phi Lý Mộ Uyển do Hứa Khả Mật thủ vai là phi tần được hoàng đế Lưu Trí Viễn sủng ái nhất, nhưng cô là Tiểu Bạch Liên miệng nam mô, bụng bồ dao găm.
Mà cô ta trí nhớ kém không nhớ lời thoại cũng thôi đi, đằng này cũng không biết cô ta nắm bắt vai diễn kiểu gì, lúc diễn nụ cười trên gương mặt của cô ta luôn mang một chút cay nghiệt khó tả, thêm vào đó là cặp mắt lúc nào cũng nheo mắt một nửa, trông chẳng khác gì con quái nhỏ gác cổng không sống nổi qua ba tập phim.
“Dừng dừng dừng!”
Nhìn thấy đạo diễn tức giận đến mức mặt xanh lè, Khúc Thiên Dao cũng rất muốn thở dài.
Cậu rất biết điều nhường chỗ để đạo diễn mắng người, còn mình thì ngồi sang một bên uống canh.
“Khúc Thiên Dao.”
Nghe thấy một giọng nam, Khúc Thiên Dao quay lại nhìn và thấy Kha Húc Nghiêu cũng đang bước tới.
Cậu gật đầu chào: “Kha Húc Nghiêu, có chuyện gì không?”
“Không có gì, chỉ là hôm nay chưa chào hỏi, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Khúc Thiên Dao đáp lại, rồi Kha Húc Nghiêu rời đi, để lại Khúc Thiên Dao ngẩn ngơ không hiểu gì.
Phân cảnh của Kha Húc Nghiêu bắt đầu sớm hơn so với Hứa Khả Mật và những người khác.
Anh là một người rất ôn hòa, giống như nước không bao giờ sôi, giọng nói cũng nhẹ nhàng, thực lực cũng không tệ, tổng thể để lại ấn tượng rất tốt cho Khúc Thiên Dao.
Nhưng có một điều làm cậu không hiểu được, đó là Kha Húc Nghiêu rất chấp nhất với việc chào hỏi, đặc biệt là với cậu.
Hầu như mỗi buổi sáng, Kha Húc Nghiêu đều đến chào hỏi cậu.
Trước khi rời đi, trừ khi thật sự bận không thể thoát thân, Kha Húc Nghiêu nhất định sẽ chào tạm biệt.
Nếu gặp lúc Khúc Thiên Dao đang quay phim, Kha Húc Nghiêu sẽ đứng chờ bên cạnh, nói gì cũng phải nói một tiếng mới đi.
“Phải nói là, anh ta chính là thích anh Dao của chúng ta rồi.” Tiểu Ngư mặt đầy vẻ bát quái tóm tắt nói, “Chỉ là thủ đoạn này, có phải thảm quá rồi không.”
“Trong đầu toàn nghĩ gì thế.” Khúc Thiên Dao ném cho Tiểu Ngư một cái liếc mắt, “Anh là anh Dao của em, không phải chị Dao của em, ở đâu ra lắm gay thế chứ.”
“Có thể là bị mùi thơm của cẩu lương thu hút đấy.” Tiểu Ngư liếc nhìn bình nước trong tay Khúc Thiên Dao, “Nói thật đi, anh Dao, mỗi ngày anh bồi bổ như vậy, sao mà không mập lên nhỉ, chỉ em với?”
Khúc Thiên Dao chỉ về hướng đạo diễn và Hứa Khả Mật, nói: “Thấy không, đi diễn vài ngày, mệt đến nỗi cũng làm cho em gầy đi.”
“Cũng đúng” Tiểu Ngư thở dài, “Không biết tối nay có kịp phát sóng không nữa.”
“Không kịp đâu” Khúc Thiên Dao liếc nhìn Tiểu Ngư, “Em không phải đã biết tình tiết rồi sao?”
“Sao mà giống nhau được!” Tiểu Ngư đáp, “Xem cùng bình luận trực tiếp thì cảm giác khác hẳn, hơn nữa chỉ riêng nhan sắc của Ảnh Đế Lương, em có thể nhìn mười năm nữa cũng được.”
Khúc Thiên Dao ghét bỏ “chật chật” vài tiếng: “Vậy còn anh thì sao?”
“Hả?” Tiểu Ngư ngớ người, rồi lập tức tỏ ra khổ sở, “Anh thì diễn nữ trang mà, dù rất đẹp nhưng không giống nhau, anh biết mà.”
“Vậy sao?” Khúc Thiên Dao nhướng mày, “Vậy em nói xem, là gương mặt của Gia Hứa đẹp hơn, hay chân dung trên tờ tiền đẹp hơn?”
“Tất nhiên là tờ tiền rồi!” Tiểu Ngư không suy nghĩ mà trả lời, “Có tiền thì em có thể mua bao nhiêu Lương Gia Hứa cũng được!”
“Nên là?”
“Nên là!” Tiểu Ngư đáp, “Suy cho cùng là anh Dao trả lương cho em là đẹp nhất.”
Khúc Thiên Dao hài lòng gật đầu: “Được, cuối tháng anh sẽ thưởng thêm cho em.”
“Từ hôm nay trở đi em chính là fan số một của anh Dao!!”
“Vậy anh thì sao?”
Lương Gia Hứa đột nhiên lên tiếng, khiến cả hai giật mình.
Tiểu Ngư lập tức nói: “Em có rất nhiều thần tượng mà!”
Khúc Thiên Dao gật đầu: “Vậy Kha Húc Nghiêu thì sao?”
“Anh ấy… cũng rất tốt…” Tiểu Ngư đáp hơi ngập ngừng, “Em không hứng thú với kiểu anh hàng xóm dịu dàng á…”
Lương Gia Hứa nghe vậy liền hỏi: “Vậy chẳng lẽ anh không dịu dàng sao?”
“Không giống nhau mà.” Tiểu Ngư đáp, “Anh là anh trai thần tiên không nhiễm bụi trần, là đóa hoa cao vời vợi không với tới được, sự dịu dàng của anh là một đẳng cấp khác.”
Lương Gia Hứa: “…?”
“Anh nghĩ là do gương mặt thôi.” Khúc Thiên Dao nhìn Lương Gia Hứa, tóm tắt, “Hơn nữa, Gia Hứa đối với người không quen luôn có cảm giác hờ hững.
Lúc mới quen anh cũng thấy anh ấy rất tiên.”
Tiểu Ngư gật đầu: “Đúng đúng, chính là cảm giác đó, mọi người đều nói Lương Gia Hứa nhất định là uống hạt sương sống qua ngày.”
Lương Gia Hứa nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Vậy theo logic của hai người, Kha Húc Nghiêu ăn gì?”
Hai người bị câu hỏi này làm cho nghẹn lời, im lặng một lúc Khúc Thiên Dao mới chần chừ đáp: “Căng tin trường học?”
Tiểu Ngư suy nghĩ một lát rồi nói: “Đệt! Quá hợp!”
Lương Gia Hứa lại hỏi: “Vậy… Mẫn tổng thì sao? Anh ta ăn gì?”
“Câu này em biết!” Tiểu Ngư giơ tay, “Là ăn tiền!”
Khúc Thiên Dao nghe vậy cười lớn, cũng không phản bác, vì xét theo một khía cạnh nào đó thì cũng đúng.
Cậu uống một ngụm canh, sau đó vặn nắp bình nước rồi đưa cho Tiểu Ngư, đứng lên vươn vai một cái, “Chắc là đạo diễn cũng mắng xong rồi.”
“Biết vậy tôi ngủ thêm một chút, dù sao cũng ngủ quá giờ rồi.” Lương Gia Hứa thở dài, “Tối nay chắc không kịp xem phát sóng đâu.”
“Không sao, lát nữa để Tiểu Ngư lấy laptop ra xem chung đi.” Khúc Thiên Dao nói xong liền đi về phía đạo diễn, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt khó xử của Tiểu Ngư.
Sự khó xử này bùng nổ khi Khúc Thiên Dao bảo cô mở phần bình luận.
Cô lúng túng một lúc lâu, mắt cứ liếc nhìn về phía Hứa Khả Mật và Kha Húc Nghiêu đang nói chuyện với đạo diễn, hy vọng họ nhanh chóng quay xong để đổi chỗ Khúc Thiên Dao.
“Tiểu Ngư?”
“Bình luận có gì đáng xem đâu, hay là mình xem phim đi.” Tiểu Ngư cười nói, “Hơn nữa anh xem bình luận nổi sẽ chắn nét đẹp thịnh thế mỹ nhân của anh, không đáng đâu.”
“Anh không để ý nha.” Khúc Thiên Dao nhướng mày, “Hôm nay em làm sao vậy, không phải vừa nãy em nói xem cùng bình luận thì cảm giác sẽ khác sao?”
“Anh Dao…” Tiểu Ngư vẻ mặt khổ sở, “Thật sự không phải em không muốn mở, mà là… là… không được hay cho lắm…”
Lương Gia Hứa cũng hiểu ý nói: “Nếu đã vậy thì không xem nữa, dù sao chúng ta xem trên TV cũng không có bình luận trực tiếp.”
“Không sao, cứ mở đi.” Khúc Thiên Dao lại không có gì phải suy nghĩ, “Dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt, có một chút chuẩn bị tâm lý cũng tốt, mở đi.”
Tiểu Ngư nghe vậy còn muốn khuyên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của Khúc Thiên Dao, đành thôi, ngoan ngoãn mở bình luận trực tiếp..